Sinh ra sau tôi… vài phút
Và cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đánh đổi tất cả để Trang luôn được sinh ra sau tôi… vài phút.
Thật đen đủi cho tôi khi có một cô em gái không bao giờ an phận. Nó được sinh ra sau tôi có… vài phút. Vâng, anh em tôi song sinh ạ!
Cuộc sống của tôi không lúc nào được yên ổn khi cô em “tiểu yêu” lớn lên cùng nhau. Chẳng lẽ tôi lại phải bắt chước người xưa mà than rằng: “Trời đã sinh ra ta sao còn sinh ra nó?”
Ngày đầu tiên đi học, nó mè nheo với mẹ: “Con muốn sách đẹp, bút đẹp, thước đẹp, anh Nhân không được có gì đẹp hơn con, mẹ nhé!”
Đúng là đồ con gái, tôi cóc thèm mấy thứ đấy. Tôi chỉ cần máy bay và súng giả thôi. Nhưng Trang đâu bao giờ chịu nhường tôi. Ngày hôm trước tôi cầm điều khiển ô tô lao vù vù vào mấy cuốn vở và chân con bé khiến nó hét ầm lên “Mẹ ơi! Anh Nhân làm bẩn hết sách đẹp của con rồi!” thì ngày hôm sau, nó đã lựa lúc tôi ăn sáng dí khẩu súng nước vào đầu tôi, tinh quái: “Đầu hàng đi, nếu anh còn muốn… sống!”
Tôi thản nhiên ngồi gặm bánh mì, không thèm coi lời nó ra gì. Kết quả là dứt lời 2s, bánh và quần áo tôi ướt sũng, lại còn bị mẹ mắng vì tội làm đổ nước ra nhà. Tôi phóng ánh mắt căm hận sang cô em gái đang ngồi ăn bánh ngoan ngoãn như một con mèo con bên cạnh, mở miệng định thanh minh thì nó đã kéo áo mẹ: “Anh Nhân còn định đổ lỗi cho con nữa đó mẹ!”
Ôi! Tôi điên mất thôi. Nỗi oan này làm sao mà rửa sạch được?!
Trang không giống tôi, dù anh em tôi sinh đôi, tất nhiên. Trang nghịch ngợm và… quái đản. Ngược lại, tôi coi cô em như một thằng con trai để lôi vào bất kì “cuộc chiến” nào. Không phải tôi không biết thỉnh thoảng Trang ngấm ngầm chống đối tôi, nhưng tôi nhún vai: “Đúng là con gái!” Và chỉ ngày hôm sau, Trang đã lại ngồi sau xe, ôm tôi chặt cứng để: “Anh chở em đi học, nhá!”
Giọng Trang trong trẻo, dễ thương như một chú mèo khiến lòng tôi mềm lại. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất của anh em tôi.
Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu không có một ngày tôi và Trang cùng lớn.
***
Mười bảy tuổi, Trang cao gần bằng tôi. Tóc ngắn, áo thun, quần jean, giày thể thao, trông cô em tôi như một thằng con trai, hệ quả của những trận bóng đá sai khớp chân và những trận bóng chuyền trẹo cổ tay. Có một điều mà một thằng con trai vô tâm như tôi cũng có lúc hơi suy nghĩ, đó là những đứa con gái tuổi này đã bắt đầu biết kẹp tóc xanh đỏ, váy áo lòe loẹt. Chỉ riêng Trang là không. Tôi coi đấy là một điều hiển nhiên, em gái tôi thì bao giờ mới là… con gái chứ!
Tôi chỉ hơi thắc mắc khi có một ngày mẹ bí mật giấu mấy áo nho nhỏ trong tủ quần áo của Trang. Tối hôm đó, tôi vào phòng và bắt gặp cô em gái đứng trước gương với mái tóc xõa, lấp lánh 2 cái kẹp nhỏ, bộ váy áo màu hồng nhạt, môi ươn ướt và phơn phớt hồng, đôi giày búp bế gắn nơ màu trắng. Tôi nhẹ nhàng tiến đến sát gương, Trang giật mình quay lại. Tôi sững người nhìn cô em.
Trang như một vật – thể – lạ, nó quá… xinh đẹp. Lần đầu tiên tôi biết em gái tôi có đôi mắt đen tuyền của mẹ, cái mũi dọc dừa của bố và nụ cười của… tôi (Chẹp, cứ cho tôi tự an ủi thế đi!). Không hiểu sao bỗng nhiên tôi lại thấy khó chịu. Tôi gắt ầm lên:
- Mày làm cái gì thế hả? – Hỏi xong tôi mới biết mình vừa hỏi một câu hết sức vô lí và… ngớ ngẩn.
- Anh thấy em thế nào? – Trang mỉm cười. (Phù, may mà em gái tôi… hiền.)
- Chả ra làm sao cả. Mày làm ơn cứ quần jean, áo thun đi cho thế giới nó hòa bình.
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả! Lát tao vào mà vẫn còn thế này thì… – Tôi quay phắt lại, hậm hực bỏ ra khỏi phòng. Chính tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại phản ứng… thái quá như thế nữa. Có lẽ tại cảm giác mất mát!
Khi tôi đang ôm máy nghe nhạc yên lặng trên giường thì Trang gõ cửa. Tôi nhắm mắt, trùm chăn giả vờ ngủ. Trang mở khẽ cửa rồi thò đầu vào. Sau một thoáng ngập ngừng, nó bước chân vào, tới bên giường tôi.
- Anh ơi, anh ngủ chưa? – Trang thì thầm. Tôi vẫn gan lì không chịu lên tiếng, chỉ mong nó đi ra. Trang kéo chăn khỏi mặt tôi, nhẹ nhàng gỡ phone ra đặt lên bàn. Rồi không biết nghĩ gì, nó chui vào chăn, kê đầu lên cánh tay tôi, thủ thỉ:
- Anh Nhân, dậy đi! Em biết anh chưa ngủ. Em muốn nói chuyện này!
- Gì? – Tôi mở mắt, càu nhàu, đúng lúc đối diện với ánh mắt long lanh của cô em song sinh nghịch ngợm.
- Em thích một người! – Trang rụt rè thổ lộ. Tôi thở dài thườn thượt. Sao khi biết em gái mình thích một người, tôi lại hụt hẫng thế này nhỉ? Bây giờ thì tôi đã biết nguyên do sự thay đổi đột ngột của Trang. Nó cũng là con gái và đã lớn rồi. Tôi không thể ép em gái mình mãi mãi là… một thằng con trai được.
Trang kể nhiều về Minh, thằng bạn thân của tôi. Trang thích Minh như bao đứa con gái trong trường thích Minh. Đơn giản vì Minh là hot boy, vì Minh chơi bóng rổ giỏi, vì đối với ai Minh cũng đối xử rất ngọt ngào. Cô em gái ngốc nghếch của tôi đã thích Minh trong những lần tập bóng cùng nhau. Và giờ, nó làm tôi rối tung lên chỉ vì một điều duy nhất: Tôi sợ tình yêu làm Trang phải khóc!
- Anh ủng hộ em nhé!
- Ừ! – Tôi gật đầu, lại lén thở dài.
Ngày hôm sau, tôi thông báo vắn tắt tình trạng của cô em gái cho thằng bạn thân và kết luận:
- Mày mà làm gì khiến em tao buồn thì đừng có trách!
- Mày nói thật đấy à? Thằng em… ý nhầm… cô em song sinh của bọn mình… lại nhầm… của mày đã thay đổi… vì tao?
Video đang HOT
- Ừ! Nên mày đừng có mà làm nó buồn, tao nhắc lại lần thứ hai rồi đấy!
- Trang xinh thế cơ à? Tao phải gặp em ý ngay mới được! – Cái thằng quỷ này, không hề chú ý đến lời tôi một chút nào, chỉ chăm chăm vào nghe tôi tả Trang thôi. Đúng là đồ háo sắc!
Cuối buổi học, tôi và Minh đến sân bóng chờ Trang. Cô em xuất hiện trong bộ đồ ngày hôm trước, trông nữ tính và xinh kinh khủng.
- Hôm nay trông em như một cô công chúa ấy! – Minh cất giọng ngọt xớt. Tôi đạp mạnh vào chân nó. Đồ đểu! Nó còn dám tán tỉnh em tôi nữa cơ đấy! Minh nhăn nhó, nhưng nó vội lấy lại nụ cười “lừa tình” ngay.
Trang mỉm cười bẽn lẽn.
- Em cảm ơn!
Trang và Minh đi chơi, bỏ tôi trơ trọi lại một mình. Tôi nằm vật ra giữa sân bóng. Giờ thì tôi hiểu cảm giác mất mát ấy là gì rồi. Mười bảy năm. Mười bảy năm tôi đi đâu Trang cũng lẽo đẽo theo sau. Mười bảy năm tôi làm gì, chơi gì Trang cũng bắt chước và đòi cho bằng được. Mười bảy năm Trang đảo tung cuộc sống của tôi lên, làm cho tôi không có ngày nào yên ổn. Cũng là mười bảy năm, tôi quen với sự có mặt của cô em gái bướng bỉnh nhưng dễ thương. Thế rồi đùng một cái, nó lớn, tôi lớn. Nó yêu, tôi không yêu. Kết quả là nó bỏ mặc ông anh này với bộ dạng của một kẻ vừa bị chôm mất món đồ yêu quý nhất, để tung tẩy bên một thằng xa lạ. Xa chứ, lạ chứ, Minh có sống cùng nhà, nằm cùng giường, ăn chung muỗng… với Trang như tôi đâu. Ông trời thật là bất công!
Những ngày sau đó, tôi tránh mặt Trang. Mà hình như con bé cũng chả thèm quan tâm xem ông anh này sống chết thế nào. Sáng, nó được Minh đón đi học. Chiều, Minh chở nó về tận nhà giao cho bố mẹ tôi. Mẹ vui vẻ khi thấy cô con gái cưng nữ tính hơn một chút. Bố cười xòa nói chuyện với thằng Minh cứ như… đúng rồi. Tóm lại, chẳng có ai trong căn nhà này còn biết tới sự tồn tại của tôi. Thật tội nghiệp cái thân mình quá! (Haizzz… từ lúc nào mình biết than thở thế này nhỉ?)
- Anh Nhân! Hôm nay anh chở em đi học nhá!
- Sao không đợi thằng Minh qua đón?
- Em thích đi cùng anh cơ! – Trang phụng phịu.
- Thôi đi, ở nhà mà đợi nó, tao không thích đi với một con heo!
Ngoài mặt thì nói thế nhưng trong lòng tôi lại đang huýt sáo. Dở hơi nhỉ? Tôi chở Trang đến trường, nghe cô em líu lo bao nhiêu là chuyện như 17 năm nay vẫn vậy. Tự nhiên thấy trời hôm nay đẹp hơn. Nhưng trời đẹp chẳng bao lâu. Phía trước tôi là thằng Minh đang chở một con bé nào đấy. Tôi bối rối, hóa ra lí do hôm nay Minh không qua chở em gái tôi là thế này đây.
Trước khi Trang nhìn thấy cảnh này, tôi vội rẽ qua một đường khác.
- Sao thế anh?
- Sao cái gì?
- Sao hôm nay anh lại đi đường này, trường mình bên kia cơ mà?
- Thì muốn đi với mày lâu lâu một chút. Dạo này thằng Minh nó bắt cóc mày mất nên cũng hơi nhớ nhớ. Mà hai đứa vẫn… bình thường đấy chứ?
- Dạ! Bình thường ạ! – Tôi nghe trong giọng Trang có cái gì ngập ngừng và buồn man mác. Tự nhiên cũng thấy buồn theo. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, có lúc tôi lại lo lắng cho Trang đến vậy. Tôi định bụng đến trường sẽ hỏi thằng Minh cho ra nhẽ.
Cuối giờ học, tôi bảo Trang đợi, một mình đến sân bóng gặp thằng Minh.
- Này! – Tôi vừa ném quả bóng về phía Minh vừa gọi.
- Gì? – Thằng bạn đón trái bóng, dập lên dập xuống và ném thẳng vào rổ, cú ném ăn 3 điểm.
- Mày với Trang…
- Bọn tao vẫn bình thường!
- Thôi đi, sáng nay mày chở con bé nào đấy? Mày nên nhớ là đừng có làm gì khiến em gái tao phải khóc, nếu không tao không tha mày đâu thẳng quỷ! – Tôi ném quả bóng trúng đầu nó. Thằng bạn đứng lại, xoa xoa đầu rồi nhìn tôi:
- Này, bây giờ tao mới thấy mày thực sự quan tâm đến em gái đấy!
Tôi nhét lại quả bóng vào túi, không thèm để ý đến lời Minh nói. Trang là em gái tôi, em gái tôi đấy và tôi có trách nhiệm bảo vệ nó. Mà từ lúc nào tôi đâm ra lo lắng cho Trang nhiều vậy nhỉ?
Một buổi tối, Trang mặc thật đẹp rồi qua phòng tôi.
- Anh Nhân, em muốn đi ăn kem!
- Thì tự đi đi, không thì kêu thằng Minh qua đưa đi! – Tôi vẫn dán chặt mắt vào màn hình máy tính.
- Anh Minh bận rồi! – Giọng Trang ỉu xìu.
- 10 nữa! – Tôi gắt gỏng. Nhưng 10 của tôi kéo dài tới hơn một tiếng, đến khi chơi chán, quay sang bên cạnh thì Trang đã gục đầu xuống bàn ngủ từ lúc nào. Sao nó không gọi tôi vậy nhỉ? Tôi đánh thức Trang, thấy hơi có lỗi:
- Dậy đi, anh chở đi ăn phở, giờ này chắc chẳng còn kem nữa đâu!
- Dạ, cũng được! – Trang nhẹ nhàng như một con mèo.
Tôi đưa Trang ra Phố Ăn gần nhà, chọn một cái quán nhỏ lề đường, hai anh em gọi hai bát bún. Trời buổi tối hơi se lạnh, bát bún bốc khói hấp dẫn, tôi giục Trang:
- Ăn đi kẻo nguội hết bây giờ!
Trang không nói gì. Tôi ngẩng đầu lên nhìn theo hướng ánh mắt thẫn thờ của nó. Phía bên kia đường là thằng Minh đang ngồi ăn cùng với con bé hôm nọ. Nó lại còn đút cho con bé kia ăn mới điên chứ. Tôi nóng mặt, định đứng dậy hỏi nó thì Trang đã kéo tay tôi lại.
- Anh Nhân, sắp nguội hết rồi, anh ăn đi! – Nói rồi Trang cúi xuống tô bún, gắp một miếng lớn. Cho dù Trang cố giấu, tôi vẫn thấy những giọt nước mắt rất to. Tôi liếc nhìn thằng Minh, bắt gặp nó cũng vừa quay nhìn tôi, sắc mặt nó kém tươi đi một chút, nhưng ngay sau đó nó lại tươi cười cùng con bé kia.
Ăn xong tôi chở Trang đi lòng vòng vì con bé muốn thế. Trang áp mặt vào lưng tôi, như ngày còn nhỏ. Không nghe thấy tiếng thút thít, nhưng tôi biết Trang đang khóc. Tôi cũng chẳng biết nên làm thế nào, cứ đi mãi cho đến khi Trang cất giọng nghèn nghẹn:
- Anh ơi, mình về đi!
Sáng hôm sau Trang ốm, một mình tôi đến trường. Vừa tới nơi là tôi tìm thằng Minh. Có lẽ nó đang muốn trốn tôi nên mãi cuối giờ tôi mới lôi được nó ra sân bóng.
- Mày giải thích đi! – Tôi gằn giọng.
- Tao… Tao không còn thích Trang nữa!
- Tại sao?
- Vì không hợp, thế thôi!
- Nhưng con bé vẫn còn yêu mày. Mày không thể đối xử với em gái tao như bao nhiêu đứa con gái khác được!
- Sao lại không chứ? Mày không thể bắt tao yêu mãi một đứa chỉ vì nó là em gái mày được. Chuyện tình cảm chứ đâu phải trò đùa!
Thằng Minh bỏ đi. Tôi đứng chết sững giữa sân bóng. Minh nói có lí, tôi đâu thể bắt nó yêu Trang khi nó đã hết tình cảm chứ. Nhưng còn Trang, em gái tôi, thì sao?
Điện thoại rung, tôi nghe tiếng mẹ gấp gáp trong điện thoại “Con tới bệnh viện nhanh đi! Trang lên cơn sốt rất cao, lại co giật nữa. Sáng nay bố đi công tác, một mình mẹ không xoay sở được!”
Tôi rụng rời chân tay. Thằng Minh nghe tôi nói chuyện cũng đã quay lại hỏi han “Trang sao rồi? Bệnh có nặng lắm không?”
Tôi nhìn nó, tay đã nắm chặt và bỗng dưng muốn cho nó một đấm.
- Mày không cần quan tâm!
- Nhưng Trang cũng từng là người yêu của tao! – Câu nói không đúng lúc của nó đẩy nỗi giận của tôi lên tới đỉnh điểm. Tôi đấm thẳng vào mặt nó, dù biết hành động của mình là vô lí.
- Mày nói đúng, tình cảm không thể ép buộc. Mày có thể đùa với bất kì ai, nhưng tốt nhất đừng làm em gái tao tổn thương!
Tôi đạp xe đến bệnh viện. Không biết từ lúc nào đã thấy mắt mình ướt nhòe. Ngày xưa, Trang cũng thường bắt tôi phải đạp xe trong lo lắng như thế này. Con bé nghịch ngợm theo bạn đi chơi rất xa rồi kêu tôi tới đón. Tôi giận giữ quát nó: “Mày có muốn đi không? Lần sau tao để cho ở đây luôn!” Trang méo mặt, lí nhí xin lỗi rồi sau đó lại vẫn chứng nào tật ấy.
Ngày còn nhỏ, Trang nghịch ngợm giấu tất của tôi đi khiến tôi mỗi lầm muốn đi giày lại kéo tai nó: “Tất của anh đâu hả?” Trang lấy trong tủ ra đôi tất đã được giặt thơm phức “Anh bẩn quá, tất nhét dưới gầm giường chả bao giờ chịu giặt!”
Có một lần, Trang đưa cho tôi chiếc khăn len nó mới tập đan. Tôi đang trong trận chiến game nên buông một câu: “Mày tặng cho thằng Minh nhưng nó không nhận mới đưa cho tao chứ gì!” Sáng hôm sau thấy chiếc khăn được gấp gọn gàng trên bàn với tấm thiệp: “Tặng anh trai thương yêu nhất của em!”, tôi bỗng thấy cay cay mũi. Tôi quàng chiếc khăn đi học, mặc cho chiếc khăn bị một vài lỗi đan to đùng.
Giờ, khi nhớ lại những kỉ niệm, tôi bỗng thấy mình làm anh mà chưa bao giờ thật lòng lo cho Trang. Mười bảy năm qua, tôi chỉ biết bắt nạt Trang, chỉ biết đổ lỗi cho nó mà không nhận ra, ông trời sinh nó sau tôi 2 phút để tôi biết rằng mình đã tệ đến thế nào. Ngồi bên cạnh giường Trang suốt cả đêm, hồi hộp khi bác sĩ thông báo cơn sốt của nó đã giảm, không còn co giật nữa, tôi mới nhẹ lòng đi đôi chút. Tôi nắm chặt tay Trang, nghe tình thân len lỏi vào trong tim. Ấm lắm! Tôi biết mình thật may mắn khi có một cô em gái như Trang.
Và cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đánh đổi tất cả để Trang luôn được sinh ra sau tôi… vài phút.
Theo Guu
Anh ngốc
Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là "em thằng ngốc". Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó.
1. Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần.
Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó: "Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa". Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống...
Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trút hết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.
Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: "Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?".
Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi: "Đến đây cầm tay em một tí này". Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: "Không... không cầm... truyền bệnh, truyền bệnh".
Hôm đó mợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi.
2. Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh. Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó đi chỗ khác.
Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói: "Ăn... ăn... em ăn đi".
Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.
Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh. Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét: "Anh, anh". Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh. Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng: "Anh".
Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó.
3. Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là "em thằng ngốc". Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó.
Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên - là anh trai nó.
Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: "Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc". Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần.
Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: "Đánh... đánh con, đừng đánh em".
Mấy hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: "Ăn... ăn, em ăn đi".
Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần, anh nó chạy theo quấn quýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó.
Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt.
4. Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa.
Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của mợ cho hai anh em nó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu.
Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: "Đẹp không? Có hợp không?". Anh nó gật đầu, ngoác miệng cười.
Nó viết lên giấy hai chữ "huynh đệ" rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành "đệ huynh". Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh.
5. Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà.
Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: "Nói chuyện với anh con mấy câu này". Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: "Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó".
Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: "Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thật nhiều quà". Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh trai đần độn.
Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét.
Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to: "Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này". Thế nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa.
Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng: "Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa". Bố mẹ nó úp mặt khóc...
Một mình đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết hai chữ "huynh đệ". Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể nhận ra anh nó viết "đệ huynh".
Theo Guu
Đau đớn khi phát hiện ra bí mật bấy lâu của đứa em sinh đôi Về nhà, cảm xúc của tôi xáo trộn liên tục, tôi không thể là người đâm thẳng vào tim của chính đứa em sinh đôi với mình được. ảnh minh họa Bố mẹ tôi là viên chức nhà nước, nhưng chỉ sau một lần sinh ông bà đã có hai đứa con. Tôi ra đời trước Quỳnh chỉ vài phút trong niềm vui...