Sinh ra không may mắn nên muốn lấy chồng giàu là sai sao?
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Giang, một vùng quê nghèo, nơi mà quanh năm chỉ lo sợ mùa bão về, mùa lũ quét.
ảnh minh họa
Từ nhỏ đã chứng kiến cảnh gia đình phải sơ tán khắp nơi vì mỗi khi lũ đến, đất cát sạt lở cuốn trôi nhà cửa, trâu bò lợn gà cũng tiêu tan hết cả. Cuộc sống gia đình 5 người chen nhau trong túp nhà dột nát, chiếc giường được kê cao hơn cho đến khi mùa lũ qua đi, rồi cả những ngày ngồi xuống mâm cơm với 3 quả cà, một lụm rau muống khiến tôi muốn nuôi ý định thoát ra cảnh nghèo.
Gia đình khó khăn như vậy đến ăn còn chẳng đủ nghĩ gì việc đi học. Ba chị em tôi phải nghỉ học từ sớm, may mắn là không ai mù chữ như những người già ở làng. Hai đứa em tôi còn nhỏ nên chúng chỉ ở nhà chăn bò, chăn lợn phụ giúp bố mẹ. Còn tôi, kể từ khi có những đoàn tình nguyện về làng giúp đỡ, được các anh chị bạn bè cùng trang lứa ấy cho xem những hình ảnh cuộc sống nơi thành phố phồn hoa thì ước mơ có được một ngày bay cao, bay xa đến với nơi miền đất hứa ấy lại trỗi dậy, ngày càng sục sôi.
Vậy là năm 16 tuổi, tôi quyết định một mình rời làng lên thành phố. Một con bé dân tộc quê mùa với túi quần áo cũ kỹ và 300 nghìn trong túi tôi vẫn quyết tâm thay đổi số phận. Tôi muốn được đi nhiều như anh chị áo xanh, được thưởng thức những món ăn ngon, được ở trong một ngôi nhà có giường, có đệm… mà anh chị ấy kể.
Ngày đầu tiên ra thành phố thấy tất cả đều mới lạ, hiện đại. Hầu hết những thứ ấy tôi chưa từng được nhìn thấy, không biết nên gọi tên là gì. Tôi xin vào làm thuê cho một tiệm cơm, họ nhận tôi vào làm, cho ăn, ngủ lương tháng 1 triệu. Tôi sung sướng và nghĩ như vậy mình sẽ đổi đời.
Vào đó làm được gần 5 tháng, cô chủ thấy tôi chăm chỉ, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện nên tăng lương cho tôi lên 1,2 triệu/tháng, rồi may cho tôi những bộ quần áo mới. Cứ thế tôi ở với cô được gần 2 năm, cô chủ là người phụ nữ tuyệt vời, tốt tính, hiền lành và thương tôi như con. Nghe cô kể chồng cô mất khi mới cưới cô được gần 1 tháng, gia đình chồng coi cô là có tướng sát chồng nên từ đó cô sống một mình đến tận bây giờ.
Video đang HOT
Cô chủ dạy cho tôi biết bao điều, 2 năm sống với cô tôi còn không nhận nổi mình. Trong gương là một cô gái 18 tuổi, nước da trắng hồng, gương mặt xinh đẹp và những bộ quần áo dân tộc trước kia đã được thay bằng những chiếc quần jean, áo phông hay những chiếc váy nhẹ nhàng. Tôi còn được cô bày cho cách kinh doanh, tính toán… Vì vậy mà tôi mới được lanh lợi như ngày hôm nay.
Tôi cứ ngỡ sẽ cứ mãi sống với cô, giúp cô nấu ăn, trông quán, dọn dẹp cửa hàng, rửa bát, lau nhà mãi như thế này. Nhưng rồi, trong bữa cơm hôm đó cô nói tôi xinh đẹp, thông minh, lanh lợi không nên sống mãi như vậy, cô sẽ giới thiệu cháu cô cho tôi. Anh ấy hơn tôi 7 tuổi, đang làm trong ngành xây dựng, nhà cửa ổn định, nếu không muốn nói là giàu có.
Lúc đầu tôi chối đây đẩy, nghĩ sẽ chẳng có người con trai nào điều kiện tốt như thế lại đi cưới một đứa ít học và quê mùa như tôi. Nhưng vì cô chủ khuyên nhủ nhiều nên tôi quyết định gặp mặt. Hóa ra anh này tôi đã từng gặp một vài lần. Lần thứ nhất tôi gặp anh khi anh đến dự sinh nhật cô, lần thứ hai là lần cô bảo tôi đến nhà đưa cơm cho anh, lần thứ 3 là lần này – trong một nhà hàng ven hồ Tây.
Trước mặt tôi là một người con trai cao, phong độ, đi cùng tôi là cô chủ, nhưng trong chớp nhoáng cô đã rời khỏi chỗ từ lúc nào không ai hay. Anh nói đã gặp tôi vài lần, và có cảm tình với tôi nên nhờ cô giới thiệu làm quen. Không ngờ một người con gái bình thường như tôi lại được anh chú ý. Sau gần 1 tuần làm quen với nhau, tôi quyết định lên xe hoa.
Những anh chị cùng làm khuyên tôi không nên vội vàng kết hôn đừng ham giàu sang mà sau này khổ. Có người lại nói “nhìn em xinh đẹp thế này cứ ăn chơi đi vội gì chồng con, bọn nhà giàu nó thấy xinh thì cưới, sau này cưới về chán nó đá khổ lắm”, cũng có người ác khẩu thì mỉa mai “đũa mốc mà chòi mâm son… kiểu gì về nhà người ta cũng coi như rác”.
Cưới xin không mệt bằng việc phải nghe thiên hạ rèm pha. Nhưng một phần vì tôi tin tưởng cô chủ sẽ giới thiệu người đàn ông tốt cho tôi, phần vì thấy cũng đứng đắn, và hơn thế là vì tôi muốn được “đổi đời”, muốn được bám trụ ở mảnh đất Hà Nội, muốn được sống trong cảnh giàu sang… chỉ có anh mới đem lại những thứ đó cho tôi. Tôi sợ phải quay lại 2 năm về trước, sống cảnh cơm rau muống cà tương, ngủ nơi ẩm dột trước đây. Sợ những tháng ngày ác mộng đó.
Ừ thì vì muốn đổi đời, vì muốn sống giàu sang, vì sợ phải sống cảnh sống nghèo khổ cơm không đủ ăn trước kia mà tôi quyết định lấy người đàn ông mới chỉ quen 1 tuần vậy đấy thì sao? Người nghèo không có quyền lấy chồng giàu???. Đến bây giờ thì tôi bất chấp tất cả, dù sau này có không hạnh phúc đi chăng nữa tôi cũng không hối hận. Vì ít nhất tôi cũng được một lần trong đời sống cảnh giàu sang.
Theo GĐO
Đến giờ em vẫn chưa biết "lên đỉnh" nó ra làm sao...
Chúng em cưới nhau được gần 1 năm. Ông xã 25 tuổi, trước cũng làm giáo viên như em nhưng giờ làm nông. Chúng em rất yêu nhau và lúc nào cũng thấy nhớ, mong được ở bên nhau.
Đặc biệt ông xã em hầu như hôm nào cũng có nhu cầu gần gũi vợ. Thông thường anh ấy hay "phát tín hiệu" ngay từ khi vợ chồng chưa đi ngủ. Nhìn cách anh ấy nháy mắt, cố ý đụng chạm khi ra vào hoặc nói bóng gió xa gần là em hiểu anh ấy muốn gì...
Tuy nhiên, có một điều rất khó nói mà em không biết tỏ bày cùng ai. Đó là ông xã em hầu như không biết dạo đầu. Anh ấy cứ lên giường là tác chiến luôn. Thời gian từ khi vào cuộc đến khi kết thúc cũng nhanh, có khi em chưa kịp cảm nhận niềm vui thì anh ấy đã xong việc và lăn ra cười hì hì như một đứa bé vừa được bú no. Thật sự là đến giờ em vẫn chưa biết "lên đỉnh" nó ra làm sao...
Nhiều lần em muốn nói với ông xã về chuyện dạo đầu và "phối hợp tác chiến" nhưng em thấy ngại quá. Mình làm nghề giáo mà nói mấy chuyện đó em thấy sao sao ấy... Có cách gì để ông xã em "làm đúng quy trình" mà em không cần phải nói thẳng ra với anh ấy hay không?
diemphuong...@gmail.com
Bạn trẻ thân mến,
Cái chuyện ông xã "hôm nào cũng có nhu cầu gần gũi vợ" là rất đáng mừng. Điều đó chứng tỏ anh ấy rất yêu vợ và... rất khỏe. Ở độ tuổi và thời gian thành hôn như các bạn thì chuyện vợ chồng gần gũi đều đều mỗi ngày là bình thường, thậm chí nên phát huy vì điều đó sẽ làm cho vợ chồng thêm gắn bó, yêu thương. Hơn nữa, các bạn còn rảnh rang, chưa vướng bận con mọn thì cũng nên... tranh thủ, chứ để mai mốt có em bé rồi thì mọi việc sẽ không còn được như vậy.
Như bạn nói, ông xã biết "phát tín hiệu" từ xa để hai vợ chồng có thời gian và tâm lý chuẩn bị cho cuộc yêu thì xem ra anh ấy cũng là người biết chuyện chứ không phải hoàn toàn... cù lần trong chuyện vợ chồng. Có lẽ do anh ấy trẻ, khỏe, sung sức quá nên "lên giường là tác chiến luôn", không cần giai đoạn chuẩn bị.
Đàn ông khác phụ nữ chỗ này. Bạn cần tìm cách cho ông xã hiểu mình nhập cuộc chậm hơn nên về đích cũng sẽ muộn hơn. Thông thường, trong mọi cuộc yêu đều phải trãi qua 3 giai đoạn: dạo đầu, chiến đấu, về đích. Cả 3 giai đoạn đều quan trọng như nhau nên nhất thiết không nên đốt cháy giai đoạn nào!
"Lên đỉnh" là từ dùng để chỉ trạng thái... đỉnh điểm của một cuộc yêu. Đối với đàn ông thì đó là khi xuất tinh; còn với phụ nữ thì đó là cảm giác thỏa mãn hoàn toàn. Bạn hãy hình dung giống như leo núi, khi chinh phục được đỉnh núi thì cảm giác lúc đó thật sung sướng, hạnh phúc, ngất ngây rất khó tả mà chỉ người trong cuộc mới cảm nhận hết được. Đặc biệt, sau trạng thái "lên đỉnh" thì sự háo hức, khát khao, ham muốn quan hệ tình dục sẽ nguội dần rồi rồi mất hẳn, phải mất một thời gian sau đó mọi thứ mới lại phục hồi.
Bạn là giáo viên, anh ấy cũng từng là giáo viên nên nói thế nào cho nhau hiểu phụ thuộc vào... khả năng sư phạm của bạn. Nếu ngôn ngữ hình thể không diễn tả hết được nỗi lòng thì bạn nên sử dụng ngôn ngữ lời nói để diễn đạt điều mình mong muốn. Không có gì phải xấu hổ, ngại ngùng trong chuyện này cả. Nếu bạn không mạnh dạn chia sẻ tâm trạng với người bạn đời thì nỗi ấm ức lâu ngày dài tháng sẽ giết dần mòn sự thi vị, ý nghĩa của tình dục trong hôn nhân.
Mách nhỏ bạn điều này, có thể làm chậm cuộc "đổ bộ" của ông xã bằng cách hãy để anh ấy tự cởi xiêm áo cho bạn (cố tình gây khó khăn cho anh ấy chút đỉnh khi làm chuyện này), đề nghị anh ấy ôm thật chặt và hôn thật nhiều rồi mới "cấp phép" cho vào vùng cấm địa; đã vào vùng cấm rồi thì cũng phải đi trinh sát thật kỹ trước khi khai cuộc...
Bạn cũng nên nửa đùa nửa thật với anh ấy rằng "anh hãy từ từ, chờ em theo với" hoặc "đừng chạy nhanh quá, em theo không kịp"... Chắc chắn với phương cách này, cậu học trò nào cũng sẽ hiểu ý cô giáo và lĩnh hôi trọn vẹn.
Nhắc lại, chẳng có gì phải xấu hổ khi thổ lộ tâm tư với người bạn đời của mình. Thậm chí, các anh còn rất thích được nghe vợ phát biểu cảm tưởng về "chiến tích" của mình. Muốn anh ấy "làm đúng quy trình" thì phải nói để anh ấy hiểu chứ không nên giữ kín trong lòng để rồi ấm ức, khó chịu. Nên nhớ, bạn chỉ là giáo viên khi lên lớp chứ còn khi... lên giường thì hãy quên điều đó đi để "tập trung chuyên môn" vào "chuyện của hai người", có như vậy thì tình cảm vợ chồng mới bền chặt, gắn bó.
Theo VNE
Em là người vợ đầu tiên Nhớ hồi hai đứa dắt nhau ra tòa, anh còn thách thức em: "Thử rồi coi sau này em có tìm được ai hơn anh không? Có của quý trong nhà mà không biết giữ...". Em cũng không kém cạnh: "Nếu lấy trúng thằng chồng như anh thì thà ở vậy cho sướng. Đàn ông gì đâu mà lười biếng...". Anh đáp trả:...