Sinh nhật tôi, chồng lạnh lùng: ‘Ai chẳng có ngày sinh, ngày tử’
Nói xong anh lại cắm cúi ăn. Tôi cảm thấy hối hận, ước gì mình đừng hỏi để bớt tổn thương.
Năm nay tôi 29 tuổi, đang làm thu ngân cho một siêu thị. Tôi kết hôn được 3 năm và có bé trai 2 tuổi. Chồng tôi làm nhân viên cho một công ty nước giải khát. Hai vợ chồng công việc ổn định, cũng có nhà riêng. Nhưng thật lòng tôi lúc nào cũng thấy buồn, không khí gia đình sao ngột ngạt, phải chăng tôi đòi hỏi ở chồng mình nhiều quá?
Cưới nhau về chồng tôi thay đổi đến ngỡ ngàng. Chẳng bao giờ anh quan tâm hay chia sẻ điều gì. Nhiều lúc tôi cũng muốn kể anh nghe chuyện này chuyện nọ nhưng câu chuyện chưa kịp bắt đầu anh đã nạt ngang: ‘Im lặng đi, lúc nào cũng ràm ràm chuyện thiên hạ’. Nhưng có phải chuyện của người khác đâu, nhiều khi là chuyện của gia đình hai bên, hay là chuyện của chính tôi, thậm chí là chuyện của con khi bé mọc răng hay biết làm trò. Ở nhà tôi chỉ tự nói chuyện với con cho đỡ buồn.
Ảnh minh họa
Vợ chồng đi làm cả ngày chỉ gặp nhau vào chiều tối, lẽ ra lúc đó anh nên quan tâm phụ giúp tôi trông con hay cắm giúp nồi cơm điện. Đằng này anh la cà đâu đó rồi về rất muộn. Hôm nào về sớm, anh nằm dài trên sofa, tìm cho ra kênh truyền hình phù hợp rồi dán mắt vào đó. Nhiều lần bực bội tôi cũng lên tiếng giận hờn, anh nạt nộ rồi lấy xe đi mất.
Suốt 3 năm chung sống anh chưa từng tặng cho vợ một món quà dù là nhỏ nhất. Những ngày lễ, đến chỗ làm thấy mấy chị khoe cùng nhau, chồng mình tặng cái này cái nọ, hay hẹn hò vi vu đâu đó, tôi tủi thân đến phát khóc. Nhiều lần nằm cùng nhau tôi cũng nói bóng gió xa gần, nào ngờ anh nạt: ‘Điên, ba cái trò trẻ con đó cũng làm, để tiền làm việc khác’. Nghe anh nói như vậy tôi đành im lặng để khỏi tranh cãi.
Sinh nhật tôi, đợi mỏi cả mắt cũng chẳng thấy anh nói một câu chúc mừng. Lòng thầm nghĩ chắc anh xấu hổ, biết đâu đi làm anh sẽ nhắn tin, từ sáng đến chiều chẳng có gì hết. Về nhà vẫn như mọi ngày, tôi lủi thủi xuống bếp vừa trông con vừa nấu ăn.
Trong bữa ăn không nén được nỗi buồn, tôi lên tiếng: ‘Anh biết hôm nay ngày gì không?’. Vừa ăn, anh vừa hỏi cộc lốc: ‘Ngày gì?’. Tôi tiếp tục: ‘Sinh nhật em’. Anh ngước mắt lên nhìn tôi rồi nói đầy thản nhiên: ‘Thì sao? Ai chẳng có ngày sinh, ngày tử’. Nói xong anh lại cắm cúi ăn. Tôi cảm thấy hối hận, ước gì mình đừng hỏi để bớt tổn thương.
Video đang HOT
Em gái anh tổ chức sinh nhật, cũng là buổi tiệc mừng vì em xin được việc làm. Tôi gọi cho anh sau giờ làm ghé qua siêu thị đón tôi, sẵn tiện đem luôn đồ mà mẹ chồng nhờ mua hộ. Trên đường đi tôi bảo anh ghé tiệm hoa mua tặng em bó hoa ly trắng. Anh dừng xe để tôi vào bên trong một mình. Chị bán hàng khá vui vẻ và nhanh miệng.
Chị vồn vã: ‘Trời, đó là ông xã của chị sao? Chị thật hạnh phúc, tuần nào cũng được chồng mua hoa về tặng’. Vừa chọn hoa cho tôi chị lại nói tiếp: ‘Bình thường chị thích hồng nhung sao hôm nay lại mua ly?’.Tôi ngạc nhiên vô cùng, nén sự bối rối tôi à ừ cho qua chuyện.
Ảnh minh họa
Anh đứng ngoài không nghe được câu chuyện. Ngồi sau lưng anh tôi miên man rất nhiều suy nghĩ. Chồng tôi có bao giờ tặng hoa cho mình đâu. Tôi tự an ủi mình, biết đâu chị bán hàng nhìn nhầm người. Nhưng cả đêm tôi vẫn không ngủ được, sáng sớm hôm sau tôi trở lại tiệm hoa. Vừa mua vừa giả vờ gợi chuyện, chị bán hàng khá nhiệt tình, chị khẳng định là không thể nhìn nhầm. Vì anh là khách hàng thường xuyên thứ bảy nào anh cũng ghé và bao giờ cũng là một bó hồng nhung. Anh có nói với chị là dành cho bà xã của mình. Nghe chị nói mà tôi hoang mang vô cùng.
Sáng thứ bảy tôi đi làm trước anh, tôi muốn kiểm chứng xem những gì mình nghe có đúng không. Vậy mà những gì chị bán hoa nói là sự thật. Anh ghé tiệm mua một bó hồng nhung rất lớn. Tôi đến chỗ làm mà đầu óc cứ để đâu đâu.
Đến chiều tôi gọi điện cho anh: ‘Hôm nay kỷ niệm ngày cưới của mình, chiều về anh có thể mua tặng em bó hoa được không’. Vậy mà anh nạt tôi trong điện thoại: ‘Cô dở hơi hả? Cô có biết một bó hoa bao nhiêu tiền không, cô nên để tiền đó mua cái gì cho chồng con ăn không tốt hơn sao? Với lại tối nay tôi về muộn’. Tôi chết điếng cả người.
Tôi thấy buồn và chán nản vô cùng. Chẳng lẽ là vợ chồng thì chết dần mọi cảm xúc yêu thương. Sống chung với nhau như hai cái bóng vậy thôi? Anh chẳng bao giờ lãng mạn với vợ. Vậy anh mua hoa để làm gì, anh tặng cho ai, hay anh đang có người khác? Giờ tôi nên làm gì hả mọi người? Theo dõi rồi bắt quả tang và làm một trận căng cho ra ngô ra khoai, hay đánh động cho anh biết để anh chia tay người ta rồi quay về bên mẹ con tôi?
Theo Tinngan
Vì đòi đi nâng ngực, tôi mới phát hiện ra chồng phản bội
Tôi đã tin tưởng chồng tuyệt đối, nhưng những gì tôi nhận được sau câu nói vô tình của anh là sự thất vọng và nỗi chua xót.
Chồng tôi là người tử tế. Đó là điều mà ngay cả những người mới tiếp xúc với anh lần đầu cũng cảm nhận được. Anh điềm tĩnh, không nói nhiều nhưng vẫn để lại ấn tượng với người đối diện. Vẻ ngoài chín chắn, thật lòng của anh luôn mang lại cảm giác yên tâm cho người khác.
Ảnh minh họa
Trong cả họ nhà tôi thì anh là người cháu rể được các chú các bác quý và trân trọng nhất. Mỗi lần nói đến anh là cả nhà lại khen tôi may mắn. Thím tôi còn dặn các em là "sau này phải lấy chồng giống anh Đại nhà chị Hiền ý! Không phải lo tiền cũng không lo giữ chồng".
Chồng tôi yêu vợ. Điều này thì tôi có thể chắc chắn vì nếu không yêu anh đã không tốn công sức theo đuổi và chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Từ năm tôi học lớp 11 thì anh đã "trồng cây si" ở nhà tôi mỗi khi anh về quê. Đi học xa nhưng anh vẫn luôn dành thời gian nghỉ để về kèm cặp tôi học. Anh bảo "học giỏi rồi lên đại học anh chờ".
Nói thật là lúc ấy tôi chỉ thấy anh vừa già vừa xấu. "Người đâu mà da thì ngăm đen, mới là sinh viên thôi đã béo thì sau này còn khủng khiếp tới đâu? Mình thì còn đầy anh đẹp trai đang xếp hàng". Tôi vẫn luôn nghĩ thế và không thấy rung động với anh cho đến hết năm thứ nhất đại học.
Công nhận một điều là tôi nhiều người theo đuổi nhưng người tốt với tôi và kiên trì nhất chỉ có anh. Ngày qua ngày anh đều chăm sóc tôi và lặng lẽ theo đuổi mà không nói những lời yêu thương sáo rỗng. Sau bao lần ốm nơi đất khách quê người được anh chăm sóc, những lần mưa bão anh vẫn đi từ chỗ làm qua đón tôi ở trường vì sợ "sét đánh, cây đổ" thì tôi cũng siêu lòng.
Từ lúc tán đến khi nên nghĩa vợ chồng giờ đã là mười hai năm, tôi vẫn luôn thấy anh như vậy. Yêu thương, hy sinh và chăm sóc cho mẹ con tôi. Tôi luôn thấy trong anh mình vẫn luôn là một thứ quý giá. Anh vẫn hốt hoảng, lo sợ mỗi khi tôi "á" "úi". Vẫn xót xa và cuống quýt mỗi khi tôi ốm đau. Và đêm nào cũng ôm vợ vào lòng ngủ.
Chuyện ấy của cả hai vợ chồng vẫn rất ăn ý. Chúng tôi hạnh phúc vì là của nhau, vì có thể chia sẻ thẳng thắn và góp ý cho nhau một cách thoải mái. Anh là đối tác rất tuyệt của tôi và tôi cũng cảm nhận ở anh suy nghĩ đó.
Thế nên chuyện chồng ra ngoài "ăn chả" không bao giờ có trong suy nghĩ của tôi.
Nhưng hôm nay vợ chồng tôi đã không còn nói chuyện và chia sẻ với nhau nữa. Giường giờ chỉ có tôi ôm con trai ngủ. Anh ngủ trên ghế sofa vì tôi không thể chấp nhận việc anh nằm cạnh mình như trước. Tôi thấy ghê tởm mỗi khi anh ở gần. Tất cả đã vỡ tan như bong bóng xà phòng sau câu nói vô tình của anh.
Chẳng là hôm ấy tôi nói với chồng muốn đi nâng ngực vì tôi tự thấy vòng một của mình nhỏ và xập xệ. Anh bảo "Thế là đẹp với anh rồi!". Tôi chưa kịp vui mừng thì anh nói câu sau: "Nâng ngực vừa không đảm bảo sức khỏe mà anh chạm vào thấy nó cứ giả tạo và cứng...". Tôi trố mắt còn anh thì tái mặt vì biết mình lỡ lời.
Anh đã giải thích rằng đó là lần duy nhất phản bội tôi và cũng là do cô nhân viên đó cứ gạ gẫm và lôi kéo... Tôi không muốn nghe vì tim tôi giờ đang vỡ vụn rồi.
Vậy là hết. Không còn người chồng chỉ biết đến vợ. Không còn người chồng tử tế, chung tình. Hóa ra, anh chỉ hơn người ở chỗ ăn vụng mà chùi mép rất giỏi, nói dối không ai hay. Anh cũng đã "ăn của lạ" giống những người đàn ông khác mà lại đòi có được lòng tin ở vợ.
Mấy ngày hôm nay tôi thực sự mệt mỏi, tôi không biết đến bao giờ mình mới hết cảm giác ghê tởm và khinh bỉ chồng mình.
Theo Blogtamsu