Sinh nhật rủ cả công ty đi ăn tiệc, ai cũng hỏi: “Chị với cháu đâu anh?”, chồng hờ hững: “Kệ mẹ con nhà nó” để rồi nửa đêm về nhà thì…
Anh đẩy cửa vào nhưng thấy chân vướng vướng khi đá phải thứ gì đó. Bât điên lên thây vơ năm bât đông anh liên đưa chân đa đa nhưng rôi…
Từ ngày lấy anh chị mới biết anh tính tình gia trưởng chứ không hiền như chị vẫn nghĩ. Nhưng tính chị hiền lại giỏi cam chịu nên cũng chiều chuộng được anh. Mấy năm đầu gia đình còn khá yên ấm đặc biệt khi chị sinh con đầu lòng. Khi đó anh vẫn còn quan tâm vợ con, sau mỗi giờ làm anh vẫn về sớm để ăn cơm nhà cùng với chị và con gái.
Mẹ chồng vẫn khen chị giỏi khi sống với anh bao năm mà vẫn hòa thuận. Chị chỉ cười hiền vì mẹ đã thấu hiểu, nhưng mẹ chồng chị nào hay biết nhiều lúc chị cũng cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi vô cùng.
Chị đi đâu làm gì anh cũng quản lý kiểm soát, chị ăn mặc đẹp anh không thích đặc biệt không được nhắn tin gọi điện cho con trai kể cả bạn học từ thời cấp 3. Càng ngày chị cảm thấy mình đánh mất bản thân, chị như chú chim ngoan trong lồng. Nhưng ít ra khi đó anh còn ngoan chưa ngoại tình nên chị không có cớ gì để nổi giận hay bỏ đi.
(Anh minh hoa)
Năm con gái chị 5 tuổi, anh bắt đầu dở chứng, anh cặp với 1 cô gái nóng bỏng cùng công ty. Thời gian đó cứ hễ về nhà là anh cau có vô cớ với vợ con, thậm chi anh còn đòi ngủ riêng trong phòng sách để dễ nhắn tin với gái.
Dạo đó chị thấy mình hay bị đau bụng, cứ đêm đến chị lại toát hết mồ hôi. Chị bò lê lết ra nhà vệ sinh, chị muốn nhờ chồng giúp đỡ nhưng anh ngủ ở phòng bên không hề hay biết gì. Có hôm gọi anh dậy thì anh bảo:
- Cô đừng giả vờ nữa, ngủ đi tôi không qua bên đó ngủ đâu đừng có mà bày trò. Đồ đàn bà rách việc làm tỉnh cả ngủ.
Anh vừa khép cửa cái rầm thì chị ngất xỉu tại chỗ, chị nằm đó giữa sàn nhà lạnh lẽo mà anh chẳng hề hay biết chẳng hề đoái hoài. Tỉnh dậy lết thân xác lên giường nước mắt chị ứa ra. Chị không rõ mình đã làm gì mà anh lại trở nên lạnh lùng như vậy.
Chị cố làm anh vui con vui nhưng anh chỉ quan tâm đến cô bồ. Đang ăn cơm mà anh vẫn nhắn tin với bồ cười tủm tỉm, sinh nhật con anh cũng quên. Anh ngủ với bồ đến sáng, đêm đó con bé khóc rất nhiều:
- Mẹ ơi có phải bố ghét con không ạ? Sao bố không về thổi nến cùng con.
- Con ngoan, mẹ xin lỗi là do bố bận đi công tác đột xuất. Lúc chiều bố còn gọi dặn mẹ phải mua bánh thật ngon cho con đấy, con ăn đi mai bố về bố sẽ mua quà cho con nhé.
Chị thương quá ôm con vào lòng, ngày mai anh về chị nhắc anh. Anh hờ hững:
- Ờ tôi quên, mà ngày xưa tôi cũng làm gì có sinh nhật, đúng là bày vẽ.
- Anh lam bô cai kiêu gi vây, tư bao giơ anh trơ nên vô trach nhiêm như thê.
Chị sững sờ tự đi mua quà rồi bảo với con là do bố tặng. Chị càng ngày càng gầy xanh xao nhưng anh chẳng hề để ý, vì trong mắt anh khi ấy cô bồ là tất cả.
Hôm đó sinh nhật anh cũng là kỷ niệm 6 năm ngày cưới, chị mặc đẹp mặc cả váy cho con gái nữa để cùng anh đi dự sinh nhật nhưng anh nói như gội 1 gáo nước lạnh vào mặt:
- Cô đi làm gì cho xấu mặt tôi, ở nhà đi, bực mình.
Nói rồi anh lạnh lùng bỏ đi, chị ôm con trong bẽ bàng. Hai mẹ con chị ở nhà xem phim rồi đi ngủ. Cho con ngủ xong chị thấy cơn đau dữ dội, chị dường như kiệt sức.
Video đang HOT
Còn anh mời cả công ty đi ăn tiệc rất hoành tráng, ai cũng váy áo lộng lẫy cả cô bồ nữa. Mấy người cùng công ty hỏi thăm:
- Chị và cháu đâu anh?
(Anh minh hoa)
Anh hờ hững:
- Kệ mẹ con nhà nó, giờ anh chỉ quan tâm hôm nay ai say ai tỉnh thôi. Nào mình cùng zô nào.
Mấy người hưởng ứng, còn mấy người phụ nữ thấy thương cho vợ. Còn cô bồ thì hớn hở ra mặt, anh càng vô tâm với vợ cô ta càng khinh thường chị và càng được lướt.
Hôm đó họ đi tăng 2 nữa mới về, hôm đó sợ mọi người biết nên anh và cô bồ không đi nhà nghỉ. 1 giờ sáng anh về đến nhà trong men say loạng choạng. Anh đẩy cửa vào nhưng thấy chân vướng vướng khi đá phải thứ gì đó. Anh với tay bật điện lên thì chết sững khi thấy vợ nằm dưới sàn nhà:
- Cô dậy đi định nằm vạ ở đây phải không? Cô tức vì tôi không có cô đi sinh nhật chứ gì.
Anh đưa chân đá đá vợ:
- Dậy đi.
Nhưng mãi vẫn không thấy vợ phản ứng gì, anh ngồi xuống sờ vào mũi vợ thì giật mình khi chị đã tắt thở. Anh cuống quýt:
- Vợ ơi em sao vậy, vợ ơi em tỉnh lại đi.
Anh đưa vợ đi cấp cứu thì đã quá muộn, chị đã chết vì căn bệnh ung thư. Về nhà anh lục lọi túi xách của vợ thì chết sững khi thấy sổ khám bệnh. Nhìn thời gian thì chị đã phát hiện mình bị ung thư từ lâu, nhưng anh chẳng hề hay biết điều gì vì anh còn bận quan tâm cô bồ. Giờ đây khi vợ đã chết anh mới thấy ân hận vì đã đối xử tàn nhẫn với vợ và con gái. Nhìn con bé khóc ngất lên ngất xuống. Mọi người ở công ty biết chuyện ai cũng thấy có lỗi và trách anh vô tâm vô tình. Hôm đó biết chuyện cô bồ vui mừng ra mặt, chạy đến bên anh thủ thỉ:
- Chị ta chết càng tốt vậy là mình có thể đế bên nhau rồi.
- Cô câm mồm đi, vợ tôi chết cô còn nói vậy à?
- Anh sao vậy, sao anh lại mắng em chẳng phải anh hứa sẽ lấy em sao?
- Cô đừng mơ cút khỏi đây đi đừng làm phiền vợ tôi, cút.
- Được rồi anh nhớ đấy.
Cô ta đi rồi anh quỳ trước bàn thờ vợ xin lỗi, nhưng còn ích gì nữa. Chị đã ra đi mãi mai, vết thương anh gây cho chị cả đời này sẽ không thể xóa nhòa nổi.
An Nhiên/ Thê Thao Xa Hôi
Sinh nhật rủ cả công ty đi ăn tiệc, ai cũng hỏi: "Chị với cháu đâu anh?", chồng hờ hững..
Anh đẩy cửa vào nhưng thấy chân vướng vướng khi đá phải thứ gì đó. Bât điên lên thây vơ năm bât đông anh liên đưa chân đa đa nhưng rôi...
ảnh minh họa
Từ ngày lấy anh chị mới biết anh tính tình gia trưởng chứ không hiền như chị vẫn nghĩ. Nhưng tính chị hiền lại giỏi cam chịu nên cũng chiều chuộng được anh. Mấy năm đầu gia đình còn khá yên ấm đặc biệt khi chị sinh con đầu lòng. Khi đó anh vẫn còn quan tâm vợ con, sau mỗi giờ làm anh vẫn về sớm để ăn cơm nhà cùng với chị và con gái.
Mẹ chồng vẫn khen chị giỏi khi sống với anh bao năm mà vẫn hòa thuận. Chị chỉ cười hiền vì mẹ đã thấu hiểu, nhưng mẹ chồng chị nào hay biết nhiều lúc chị cũng cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi vô cùng.
Chị đi đâu làm gì anh cũng quản lý kiểm soát, chị ăn mặc đẹp anh không thích đặc biệt không được nhắn tin gọi điện cho con trai kể cả bạn học từ thời cấp 3. Càng ngày chị cảm thấy mình đánh mất bản thân, chị như chú chim ngoan trong lồng. Nhưng ít ra khi đó anh còn ngoan chưa ngoại tình nên chị không có cớ gì để nổi giận hay bỏ đi.
(Anh minh hoa)
Năm con gái chị 5 tuổi, anh bắt đầu dở chứng, anh cặp với 1 cô gái nóng bỏng cùng công ty. Thời gian đó cứ hễ về nhà là anh cau có vô cớ với vợ con, thậm chi anh còn đòi ngủ riêng trong phòng sách để dễ nhắn tin với gái.
Dạo đó chị thấy mình hay bị đau bụng, cứ đêm đến chị lại toát hết mồ hôi. Chị bò lê lết ra nhà vệ sinh, chị muốn nhờ chồng giúp đỡ nhưng anh ngủ ở phòng bên không hề hay biết gì. Có hôm gọi anh dậy thì anh bảo:
- Cô đừng giả vờ nữa, ngủ đi tôi không qua bên đó ngủ đâu đừng có mà bày trò. Đồ đàn bà rách việc làm tỉnh cả ngủ.
Anh vừa khép cửa cái rầm thì chị ngất xỉu tại chỗ, chị nằm đó giữa sàn nhà lạnh lẽo mà anh chẳng hề hay biết chẳng hề đoái hoài. Tỉnh dậy lết thân xác lên giường nước mắt chị ứa ra. Chị không rõ mình đã làm gì mà anh lại trở nên lạnh lùng như vậy.
Chị cố làm anh vui con vui nhưng anh chỉ quan tâm đến cô bồ. Đang ăn cơm mà anh vẫn nhắn tin với bồ cười tủm tỉm, sinh nhật con anh cũng quên. Anh ngủ với bồ đến sáng, đêm đó con bé khóc rất nhiều:
- Mẹ ơi có phải bố ghét con không ạ? Sao bố không về thổi nến cùng con.
- Con ngoan, mẹ xin lỗi là do bố bận đi công tác đột xuất. Lúc chiều bố còn gọi dặn mẹ phải mua bánh thật ngon cho con đấy, con ăn đi mai bố về bố sẽ mua quà cho con nhé.
Chị thương quá ôm con vào lòng, ngày mai anh về chị nhắc anh. Anh hờ hững:
- Ờ tôi quên, mà ngày xưa tôi cũng làm gì có sinh nhật, đúng là bày vẽ.
- Anh lam bô cai kiêu gi vây, tư bao giơ anh trơ nên vô trach nhiêm như thê.
Chị sững sờ tự đi mua quà rồi bảo với con là do bố tặng. Chị càng ngày càng gầy xanh xao nhưng anh chẳng hề để ý, vì trong mắt anh khi ấy cô bồ là tất cả.
Hôm đó sinh nhật anh cũng là kỷ niệm 6 năm ngày cưới, chị mặc đẹp mặc cả váy cho con gái nữa để cùng anh đi dự sinh nhật nhưng anh nói như gội 1 gáo nước lạnh vào mặt:
- Cô đi làm gì cho xấu mặt tôi, ở nhà đi, bực mình.
Nói rồi anh lạnh lùng bỏ đi, chị ôm con trong bẽ bàng. Hai mẹ con chị ở nhà xem phim rồi đi ngủ. Cho con ngủ xong chị thấy cơn đau dữ dội, chị dường như kiệt sức.
Còn anh mời cả công ty đi ăn tiệc rất hoành tráng, ai cũng váy áo lộng lẫy cả cô bồ nữa. Mấy người cùng công ty hỏi thăm:
- Chị và cháu đâu anh?
Anh hờ hững:
- Kệ mẹ con nhà nó, giờ anh chỉ quan tâm hôm nay ai say ai tỉnh thôi. Nào mình cùng zô nào.
Mấy người hưởng ứng, còn mấy người phụ nữ thấy thương cho vợ. Còn cô bồ thì hớn hở ra mặt, anh càng vô tâm với vợ cô ta càng khinh thường chị và càng được lướt.
Hôm đó họ đi tăng 2 nữa mới về, hôm đó sợ mọi người biết nên anh và cô bồ không đi nhà nghỉ. 1 giờ sáng anh về đến nhà trong men say loạng choạng. Anh đẩy cửa vào nhưng thấy chân vướng vướng khi đá phải thứ gì đó. Anh với tay bật điện lên thì chết sững khi thấy vợ nằm dưới sàn nhà:
- Cô dậy đi định nằm vạ ở đây phải không? Cô tức vì tôi không có cô đi sinh nhật chứ gì.
Anh đưa chân đá đá vợ:
- Dậy đi.
Nhưng mãi vẫn không thấy vợ phản ứng gì, anh ngồi xuống sờ vào mũi vợ thì giật mình khi chị đã tắt thở. Anh cuống quýt:
- Vợ ơi em sao vậy, vợ ơi em tỉnh lại đi.
Anh đưa vợ đi cấp cứu thì đã quá muộn, chị đã chết vì căn bệnh ung thư. Về nhà anh lục lọi túi xách của vợ thì chết sững khi thấy sổ khám bệnh. Nhìn thời gian thì chị đã phát hiện mình bị ung thư từ lâu, nhưng anh chẳng hề hay biết điều gì vì anh còn bận quan tâm cô bồ. Giờ đây khi vợ đã chết anh mới thấy ân hận vì đã đối xử tàn nhẫn với vợ và con gái. Nhìn con bé khóc ngất lên ngất xuống. Mọi người ở công ty biết chuyện ai cũng thấy có lỗi và trách anh vô tâm vô tình. Hôm đó biết chuyện cô bồ vui mừng ra mặt, chạy đến bên anh thủ thỉ:
- Chị ta chết càng tốt vậy là mình có thể đế bên nhau rồi.
- Cô câm mồm đi, vợ tôi chết cô còn nói vậy à?
- Anh sao vậy, sao anh lại mắng em chẳng phải anh hứa sẽ lấy em sao?
- Cô đừng mơ cút khỏi đây đi đừng làm phiền vợ tôi, cút.
- Được rồi anh nhớ đấy.
Cô ta đi rồi anh quỳ trước bàn thờ vợ xin lỗi, nhưng còn ích gì nữa. Chị đã ra đi mãi mai, vết thương anh gây cho chị cả đời này sẽ không thể xóa nhòa nổi.
Theo blogtamsu
Chẳng ai tin tôi lại bỏ chồng chỉ vì sinh nhật không được tặng hoa Tôi đã đợi tới ngày đó, ngày sinh nhật lần thứ 5 của mình để biết được rằng, tình yêu anh dành cho tôi được bao nhiêu. Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nói với anh nhiều lần nhưng anh không thay đổi. Vậy thì tôi phải thay đổi, phải làm một cú sốc để anh nhận ra, đừng bao giờ...