Sinh nhật lần cuối cùng
“Anh có yêu em không?” Cô liếc đôi mắt đẹp nhìn anh cười, hỏi một cách tinh nghịch. Anh đang lái xe, nghe vậy phì cười: “Cái gì cơ? A đầu ngốc! Định trêu anh trai phải không?”
Rồi anh lại tiếp tục lái xe như thể không có chuyện gì xảy ra. Cô lườm anh nguýt dài một tiếng: “Anh nhớ đấy nhé! Sau này em lấy Lưu Đức Hoa rồi anh đừng có mà khóc đấy!”
Anh bật cười ha hả: “Thôi cô nhóc, đừng có đùa nữa, để anh tập trung lái xe nào!”.
Cô và anh không phải là anh em ruột, trước đây chỉ là qua bạn bè giới thiệu và đã chơi thân với nhau từ rất nhiều năm rồi. Chỉ có điều anh luôn coi cô như một đứa em gái bé nhỏ của mình, còn cô thì đã thực sự bị tiếng sét ái tình khi lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Nhưng cô luôn giấu kín tình yêu của mình, không dám nói ra, cô vẫn hạnh phúc trong sự quan tâm, thương yêu của anh dành cho cô như một người em gái. Cho đến lúc anh tìm được người trong mộng của mình. Đó là một người con gái rất đẹp và kiêu hãnh. Anh say mê điên đảo vì cô ấy, và dần quên lãng cô…
Một hôm, cô bất chợt nhận được điện thoại của anh: “A đầu! Tối nay anh mời em đi ăn cơm! Anh trai muốn tặng cho em một bất ngờ lớn!”. Anh định bụng sẽ giới thiệu người yêu của mình cho cô. “Bất ngờ gì vậy anh? Mà tại sao lâu lắm rồi anh chẳng gọi điện cho em, cũng chẳng buồn nhắn tin cho em nữa. Lần trước còn hứa đưa em đi ra biển, không biết anh còn nhớ không nữa!”. Cô nói một hơi oán trách anh. Nhưng thực ra trong lòng cô lại đang rất vui, bởi vì anh đã không quên hôm nay là sinh nhật của cô.
“Em đến rồi sẽ biết ngay thôi! Nhớ là phải trang điểm cho thật xinh đấy nhé! Anh muốn dành cho em một bất ngờ mà. Không đến thì đừng có trách anh đấy!”. “Được rồi em sẽ đến. Vẫn ở chỗ cũ chứ?”. “Không, ở nhà hàng X.. Anh đã đặt chỗ rồi, hôm nay sẽ mời em ăn món ăn của Pháp!”.
Cô khẽ reo lên sung sướng. Từ lúc này, trong đầu cô chỉ nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối nay với anh. Tối nay cô nhất định phải thổ lộ với anh tình cảm thực sự trong lòng mình, sẽ nói cho anh biết thực ra cô đã yêu anh từ rất lâu rồi… Trái tim cô đập rộn ràng… Tối nay, cô nhất định phải trang điểm thật đẹp, cô cũng muốn dành cho anh một sự bất ngờ. Rốt cuộc thì cũng gần nửa năm anh đã không gặp cô rồi…
Đến nơi, vừa nhìn thấy anh, cô reo lên: “Anh trai!”. Hai má cô thoáng ửng đỏ. Có lẽ đã rất lâu rồi không gặp anh nên trong lòng cô có một sự hồi hộp khó tả. Anh nhìn cô thoáng sững lại: “Ái chà, A đầu tối nay quả thật rất xinh đẹp. Nào, nhanh lại đây nào, ngồi bên cạnh anh trai!”.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, e thẹn nói với anh: “Hôm nay… Hôm nay em cũng có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Em đã định nói với anh từ rất lâu rồi. Đó là em… em…”.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, tim cô bỗng đập nhanh dữ dội, cô chưa biết nên bắt đầu thổ lộ với anh như thế nào. Anh bật cười: “Được rồi! Cứ từ từ nào, em ngồi nghỉ một lát đi, rồi chút nữa hẵng nói!”.
Anh dịu dàng xoa đầu cô: “Hôm nay, anh trai sẽ giới thiệu một người cho em gái”. Nói rồi, anh chỉ vào cô gái đang bước ra từ phòng vệ sinh. Giọng cô nghẹn lại: “Anh trai, hôm nay anh cũng hẹn người khác nữa à?”. Rồi cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía tay anh chỉ. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Sự xuất hiện của cô gái đó dường như làm sáng bừng cả một góc phòng. Trong phút chốc, trong đầu cô bao trùm một đám mây đen u tối…
Anh vui vẻ giới thiệu: “Giới thiệu với em, đây là Giai Giai, bạn gái của anh. Còn đây là Mạc Mạc, đứa em gái anh yêu quý nhất mà anh vẫn hay kể với em đó! Hai người làm quen với nhau nhé!”.
Video đang HOT
Cô gái tên Giai Giai đó mỉm cười nhìn cô một cách lịch sự: “Mạc Mạc, chị rất vui làm quen với em!” Hai tai Mạc Mạc ù đi, đầu óc cô thấy choáng váng. “Anh trai! Em cảm thấy dạ dày của em lại bị đau rồi. Có lẽ em phải về nhà trước thôi!” Anh lo lắng nhìn cô: “Sao vậy? Em lại bị đau dạ dày à? Có đau lắm không? Để anh đưa em tới bệnh viện nhé!” Cô vội vàng lắc đầu từ chối: “Không sao đâu anh trai. Em tự gọi xe về nhà được mà. Em chúc hai anh chị có một buổi tối vui vẻ! Tạm biệt!”
Nói rồi cô đứng dậy vội đi ra ngoài cửa. Tiếng nhạc buồn ngoài đường dội vào trái tim đang rỉ máu của cô. Cô vừa đi vừa khe khẽ hát, tự chúc mừng cho ngày sinh của mình, nước mắt chảy trên môi cô mặn chát…
Mười năm sau. Cô quay trở lại thành phố nơi cô chôn giấu mối tình đầu của mình. Giờ đây, cô đã kết hôn với một người đàn ông khác rất yêu cô, một người không bao giờ làm trái tim cô đau đớn, không bao giờ quên ngày sinh của cô…
Lần này trở về cũng là một phần vì công việc, nếu không, có lẽ cô đã không bao giờ muốn trở lại nơi này nữa. Bước vào công ty, trái tim cô bất chợt đập nhanh. Tại sao vậy nhỉ? Cô nhân viên dẫn cô vào văn phòng giám đốc. Cô cúi đầu chào người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía mình: “Chào giám đốc, tôi là Mạc Mạc, nhân viên công ty Y.” “Chào cô! Ồ, Mạc Mạc? Tôi là… anh trai đây!”
Mạc Mạc không thể tin cô lại có thể gặp anh sau mười năm xa cách. Trông anh có vẻ phong độ, chững chạc hơn trước đây rất nhiều. Mạc Mạc kinh ngạc đến độ không nói lên lời. Trái tim cô lại chợt thấy nhói đau…
Anh sốt sắng hỏi: “Mạc Mạc! Bao năm qua em đi đâu, tại sao không nói với anh một lời từ biệt. Từ sau buổi ăn cơm hôm đó, anh chẳng bao giờ nhìn thấy em nữa, điện thoại cũng không liên lạc được, trường học thì bảo em đã nghỉ học rồi. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô nhìn anh gượng cười: “Chỉ là em muốn thay đổi không khí một chút thôi. Vội quá nên không kịp báo cho anh…” “Vậy bao năm qua em đã làm gì? Em vẫn tốt chứ?”
Anh vẫn không thể hiểu được sự ra đi âm thầm của cô. Cô vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, bình thản đến lạ lùng. “Em vẫn tốt! Thôi chúng ta bàn vào công việc đi anh. Về hạng mục này, công ty em…”
Cô tránh ánh mắt khó hiểu của anh, và bắt tay vào công việc. Cô cũng không ở lại thành phố này thêm một ngày nào nữa. Dù ngày mai là ngày sinh nhật của cô.
Anh tiễn cô ra sân bay. Trước khi lên máy bay, cô đưa cho anh một bức thư. Anh cũng kinh ngạc nói: “Anh cũng có một bức thư cho em!” Nói rồi anh lấy từ trong túi ra một phong bì đưa cho cô. Ánh mắt anh nhìn cô lưu luyến: “Em thật sự không thể ở lại chơi một vài ngày sao?” Cô mỉm cười lắc đầu: “Không được, công ty em yêu cầu em phải về gấp. Thôi em đi đây…” Nói rồi cô vội vã bước đi.
Lên xe, anh mở bức thư của cô: “Anh trai! Hai tiếng này sao có vẻ xa lạ quá anh nhỉ. Vậy là cũng đã 10 năm không gặp anh rồi. Có lẽ anh vẫn còn rất thắc mắc về sự ra đi của em phải không? Ngày em đi, em đã gửi cho anh một lá thư. Trong đó em đã ghi địa chỉ nơi em ở và số điện thoại của em, còn có những lời thổ lộ của em dành cho anh nữa. Em vẫn chờ đợi anh có thể đến bên em trong những lần sinh nhật sau… Nhưng… Em đã đợi anh, đợi tròn tám năm, đợi cho đến khi trái tim em cạn khô nước mắt, đợi cho đến khi em là vợ của người khác… Giờ có lẽ nói những điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Có lẽ như bây giờ là tốt nhất với cả anh và em. Chúc anh luôn hạnh phúc. Mạc Mạc”.
Anh vẫn ngồi chết lặng trên xe. Giờ đây anh bỗng hiểu ra tất cả… Bức thư cô viết cho anh, anh chưa bao giờ nhận được. Từ ngày cô ra đi, trong lòng anh cũng có một sự hụt hẫng rất lớn. Anh nhớ mọi thứ về cô, nhớ những lúc cô nhõng nhẽo anh, những lúc cô tức giận… Giờ đây, sau mười năm gặp lại, một lần nữa anh lại mất cô. Trái tim anh hụt hẫng vô bờ…
Trên máy bay, cô do dự mở phong bì của anh, một dòng chữ ngắn đập vào mắt cô: “Đừng đi được không? Anh muốn cả đời ở bên em, cùng em đón mọi lần sinh nhật…”
Máy bay vẫn lặng lẽ lao vút lên bầu trời xanh thẳm…
Theo Guu
Tin nhắn cuối cùng của vợ tôi
Trong đêm mưa gió ấy tôi đã mất đi cả thế giới của mình. Giờ đây tôi hối hận dày vò bản thân nhưng người con gái tốt của tôi không thể nào quay về bên tôi được nữa...
Tôi và vợ kết hôn sau một thời gian dài yêu nhau say đắm. Một ngày nọ tôi đưa vợ đi mua nhẫn cưới. Khi bước vào một trung tâm thương mại, nhìn thấy những đồ trang sức rực rỡ muôn màu cô ấy đã do dự rất lâu, ngập ngừng nói: " Em không muốn mua nhẫn, anh mua cho em một cái máy nhắn tin nhé". Lúc bấy giờ máy nhắn tin vẫn còn là một thứ rất mới mẻ và giá của nó cũng không rẻ hơn nhẫn là bao.
Tôi có chút ngạc nhiên vì vốn dĩ vợ tôi không có thói quen chạy theo mốt. Cuối cùng tôi cũng dùng số tiền mua nhẫn cưới để mua cho cô ấy một chiếc máy nhắn tin xinh xinh vì cô ấy kiên quyết muốn mua nó.
Sau khi trở về căn nhà mới của hai vợ chồng cô ấy liền đem chiếc máy nhắn tin mới mua đeo lên hông của tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi:- " Đây là đồ anh tặng em mà, sao lại đeo cho anh?".
Cô ấy chỉ mỉm cười và vui vẻ nói:- "Như thế em có thể dễ dàng tìm thấy anh bất cứ lúc nào. Anh phải hứa với em bất kể lúc nào, bất kể thời gian nào, dù anh có bận đến đâu chăng nữa nhưng khi thấy em nhắn tin anh nhất định phải gọi lại cho em đấy nhé.".
Cả đêm hôm ấy hai vợ chồng tôi chui vào trong chăn nằm khám phá công dụng và nghe tiếng chuông báo của máy nhắn tin. Cả hai chúng tôi cảm thấy rằng cuộc đời này cũng giống như tiếng chuông ấy âm vang và vui tai, tràn đầy những ước mơ và hy vọng. Kể từ ngày hôm đó máy nhắn tin của tôi lúc nào cũng có những tin nhắn đến:- "Ông xã à, tan làm về mua cho em ít rau nhé", "ông xã à, em nhớ và rất yêu anh", "anh ơi, tối nay về ăn cơm với mẹ nhé". Mỗi lần đọc những tin nhắn như thế tôi cảm thấy lòng mình thật ấm áp. Chỉ cần có thể tôi sẽ gọi lại cho vợ, cho dù không nhất thiết phải thế nhưng tôi vẫn muốn gọi về để được nghe thấy giọng nói của cô ấy.
Một lần vì phải đưa sếp đi cơ sở nên tôi đã quên gọi điện về cho vợ. Hôm ấy phải tiếp khách với sếp tới nửa đêm mới về tới nhà. Khi vừa mở cửa bước vào tôi thấy vợ đang ngồi đó đôi mắt đã đỏ hoe tự bao giờ. Thì ra sau khi tôi tan làm cứ 15 phút cô ấy lại nhắn tin một lần. Càng không thấy tôi gọi lại cô ấy càng lo lắng hơn và nghĩ rằng đã có chuyện gì không hay xảy ra với tôi, rồi sau đó cứ 10 phút cô ấy lại nhắn một lần cho tới khi tôi mở cửa bước vào nhà thì cô ấy cũng vừa đặt điện thoại xuống. Tôi có chút không bằng lòng với việc đem chuyện bé xé ra to của vợ: - "Anh có phải trẻ con nữa đâu, em như thế anh còn làm được việc gì nữa.". Vợ chỉ nói cô ấy có linh cảm tôi không gọi điện lại cho cô ấy thì sẽ không bao giờ trở về nữa. Cốc nhẹ lên đầu cô ấy tôi cười:- "Ngốc ạ". Kể từ sau lần đó tôi không bao giờ quên mang theo máy nhắn tin trong túi. Sau này khi được thăng chức rồi tôi cũng mua điện thoại dùng thay cho máy nhắn tin. Bỗng một hôm tôi nhớ lại lần đó đi mua nhẫn cho vợ liền hào hứng rủ vợ tới trung tâm thương mại. Tới đó nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương mà hằng ngày trên ti vi vẫn hay phát đi phát lại để quảng cáo cô ấy bỗng nhiên lại do dự:- "Anh mua cho em một chiếc di động nhé".
- "Ở nhà có điện thoại rồi, em cũng không hay ra ngoài thì cần di động làm gì?"
Cô ấy nói:- "Nhẫn kim cương đắt thế nhưng đeo lên tay cũng có được gì đâu mình? Em vẫn thích mua di động hơn. Hơn nữa sau này nếu em muốn tìm mình thì kể cả đang ở trong nhà vệ sinh em cũng vẫn có thể gọi được.". Nói đến đây cô ấy cười trông thật hạnh phúc. Hôm ấy có tin nhắn dịch vụ đầu tiên được gửi tới di động của vợ. Hai vợ chồng một người nằm trong phòng ngủ, một người ở phòng khách nhắn tin cho nhau thật hạnh phúc.
Buổi tối tôi lấy hết sức để có dáng vẻ nghiêm chỉnh và cười với cô ấy:- "Sau này em đừng lúc nào cũng gọi và nhắn tin cho anh nữa nhé, anh thường xuyên phải đi họp, phải làm việc nghiêm túc, không thể lúc nào cũng nói chuyện riêng với em được". Cô ấy nghe thấy thế có vẻ không được vui:- "Vậy lúc em muốn tìm mình thì phải làm thế nào?"
- "Em muốn làm thế nào thì làm."
Tôi mất kiên nhẫn nói tiếp:- "Anh cũng chẳng phải trẻ con, em suốt ngày tìm anh làm gì?"
Có một lần sau khi mua điện thoại cho vợ không lâu tôi cùng mấy người ở công ty đến nhà một người bạn chơi bài. Ban đầu cũng chỉ là chơi thắng được 5 đồng 10 đồng rồi càng đánh càng cược lớn. Đang dở cuộc vui thì vợ gọi tới:
- "Mình đang ở đâu thế, sao giờ này vẫn chưa về nhà?"
- "Anh đang ở nhà bạn chơi bài"
- "Bao giờ mình về thế?"
- "Một lát nữa anh về nhé"
Tôi chơi mãi thắng thua thua thắng, điện thoại của vợ thì lại cứ gọi hết lần này đến lần khác. Ngoài trời bỗng đổ cơn mưa to nên mọi người đề nghị ở lại đó chơi đến hết đêm, đúng lúc đó chuông điện thoại lại reo:
- "Rốt cuộc mình đang ở đâu, đang làm gì thế? Mình mau về nhà đi."
- "Không phải anh đã nói với em rồi sao anh đang chơi ở nhà bạn. Trời mưa to thế này thì anh về sao được."
- "Thế mình cho em biết mình đang ở chỗ nào em tới đón mình."
- "Không cần đâu."
Nói xong rồi tôi vội tắt máy. Những người bạn chơi cùng thấy thế đều trêu chọc tôi " vợ quản chặt thế" khiến tôi bực mình và tắt nguồn điện thoại luôn.
Trời sáng sau khi tôi đã thua trắng tay thì các bạn tôi lấy xe đưa tôi về. Bất ngờ cửa nhà tôi lại đang khóa chặt, mở cửa bước vào vợ không có ở nhà nữa. Đúng lúc này có điện thoại của mẹ vợ tôi gọi tới, bà vừa khóc vừa nói:- "Nó bất chấp trời đang mưa gió, đội ô đạp xe đạp tới nhà từng người bạn của anh để tìm rồi gặp tai nạn trên đường, nó không thể tỉnh lại được nữa rồi".
Bấy giờ tôi mới thảng thốt xem điện thoại, chỉ có một tin nhắn đến vẫn chưa được mở:- " Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một năm chúng mình kết hôn mình quên rồi sao? Em đang đi tìm mình đây, mình cứ ở yên đó nhé, em mang ô cho mình rồi". Cô ấy lang thang tìm tôi trên đường nhưng giờ đây em không bao giờ tỉnh lại được nữa rồi. Tôi bật khóc nức nở đọc đi đọc lại tin nhắn của em. Trong đêm mưa gió ấy tôi đã mất đi cả thế giới của mình. Giờ đây tôi hối hận dày vò bản thân nhưng người con gái tốt của tôi không thể nào quay về bên tôi được nữa...
Theo Guu
Tấm bưu ảnh cuối cùng Tất cả chúng ta sẽ đều phải chết nhưng tại sao lại là em? Thế giới 7 tỷ con người mà Chúa lại chọn em. Phương nam, nơi những cánh chim đang tìm về trốn cái lạnh thấu gan trời bắc thì con người lại đang phải chống đỡ với những cơn mưa như trút nước. Có lẽ, mưa chính là đại từ...