Sinh con rồi nhưng bố mẹ vẫn không muốn cho cưới, 7 năm sau tôi mới hiểu tại sao
Lúc đó, tôi thật sự không thể hiểu nổi tại sao bố mẹ nó lại cố chấp như vậy. Dù gì chuyện cũng đã rồi thì vui vẻ chấp nhận cho con cháu đỡ khổ chứ ngăn cấm như vậy làm gì, mang tiếng không chồng mà chửa hay con lớn lên không được gặp mặt bố cũng đâu có hay ho gì.
Hồi năm 2 đại học, tôi sống chung cùng một đứa bạn tên Thanh. Tuy nhiên chỉ sống chung gần một năm là tôi chuyển đi vì nó… sinh con .
Thực ra từ khi Thanh có thai tôi mới chuyển vào ở chung với nó, nhưng hồi đó tôi không hề biết chuyện này, vì nó dáng người thấp bé, bụng nhỏ lại hay mặc đồ rộng nên tôi hoàn toàn không nhận ra. Đã vậy, thỉnh thoảng nó còn nhờ tôi mua băng vệ sinh hộ với lý do “tới tháng” nữa chứ.
Tôi chỉ biết thời điểm đó Thanh có bạn trai vì anh ta cũng thường xuyên qua phòng chúng tôi chơi bời, ăn uống. Anh ta hơn Thanh 2 tuổi, cao ráo, cũng là dân tỉnh lẻ ra thành phố học đại học .
Mãi tới khi Thanh gần sinh con, tôi mới biết chuyện nó mang thai. Một đứa sinh viên năm 2 chưa trải sự đời như tôi khi gặp chuyện này thì sốc lắm. Khi bình tĩnh lại, tôi tính thưa chuyện này với bố mẹ nó vì đây là chuyện lớn, giấu giếm chỉ có hại cho nó mà thôi, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì mình tôi xoay sở sao nổi.
Tuy nhiên, Thanh và bạn trai nó nói rằng vài ngày nữa cả hai sẽ tự về nhà thưa chuyện với bố mẹ bàn chuyện cưới và sinh con ở quê, xin tôi đừng nói ra nên tôi nghe. Dù gì đây cũng là chuyện lớn, tự nó và bạn trai về tận nhà thú nhận sẽ tốt hơn so với việc để bố mẹ nó nghe thông tin từ người khác.
Mãi tới khi Thanh gần đẻ tôi mới biết nó mang thai. (Ảnh minh họa)
Nào mà ngờ, hai người chưa kịp về quê nói chuyện thì Thanh đã sinh con ngay tại phòng trọ rồi. Cũng may, cả hai đều khỏe mạnh, không gặp vấn đề gì về sức khỏe . Bố mẹ nó biết chuyện thì sốc lắm, bố nó tức tốc bắt xe lên thành phố, còn mẹ nó vẫn ở nhà vì giận con gái. Khỏi phải nói, tôi bị người nhà nó chửi một trận tơi bời khói lửa vì cái tội bao che cho bạn.
Mặc dù Thanh đã sinh con với bạn trai, anh ta và gia đình nhận dâu nhận cháu nhưng bố mẹ nó nhất quyết không cho cưới. Nhà Thanh thuộc dạng khá giả khi có bố là kỹ sư, gia đình có trang trại chăn nuôi rất lớn, nói chung điều kiện kinh tế tốt, còn nhà bạn trai nó chỉ có mấy sào ruộng nho nhỏ ở quê, nên họ chê nhà anh ta nghèo.
Đã vậy hai gia đình còn cách nhau 500km. Họ cũng trách anh ta là một kẻ ăn chơi lêu lổng, không biết có nghề nghiệp ổn định, không biết suy tính để Thanh rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế nên họ thà để nó làm mẹ đơn thân còn hơn có một người con rể như vậy.
- Tôi sẽ không cho anh lấy con bé. Con gái tôi tôi chăm, cháu nhà tôi tôi lo. Tôi thà tự mình nuôi con nuôi cháu còn hơn để nó gả cho anh rồi chịu khổ.
Video đang HOT
Bố mẹ Thanh không ưa chàng rể này nên phản đối gay gắt . (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi thật sự không thể hiểu nổi tại sao bố mẹ nó lại cố chấp như vậy. Dù gì chuyện cũng đã rồi thì vui vẻ chấp nhận cho con cháu đỡ khổ chứ ngăn cấm như vậy làm gì, mang tiếng không chồng mà chửa hay con lớn lên không được gặp mặt bố cũng đâu có hay ho gì.
Hai đứa khóc lóc, năn nỉ lên xuống suốt 3 tháng trời bố mẹ Thanh mới miễn cưỡng cho cưới. Tuy nhiên họ không muốn tổ chức ở quê nhà phần vì sợ mang tiếng, mất mặt với hàng xóm, phần vì không muốn có con rể này. Vậy là một đám cưới nho nhỏ với tiệc ngọt được tổ chức ngay tại xóm trọ. Đó cũng là điểm nó lên xe hoa về nhà chồng.
Sau đám cưới, Thanh vẫn được bố mẹ chu cấp cho đi học tiếp để lấy tấm bằng đại học . Chồng nó đi làm tại một công trường xây dựng, còn mẹ chồng lên ở cùng để chăm cháu. Sau tốt nghiệp , khi con trai được 2 tuổi vợ chồng Thanh gửi con về quê cho bố mẹ chồng chăm.
Thanh chịu thương chịu khó, chăm chỉ đi làm kiếm tiền để gửi về quê cho con trai ăn học. Trong khi đó chồng nó lại “cả thèm chóng chán” chẳng làm nên trò trống gì. Đi làm công nhân tại công trường được vài tháng anh ta kêu mệt, đi học bằng lái xe chạy taxi. Chạy taxi được vài tháng anh ta lại nhờ vợ về nhà ngoại vay tiền mua xe riêng để tự chạy, nhưng rồi cũng chẳng được mấy bữa lại chán.
Dù cuộc sống vất vả nhưng Thanh không dám hé răng nửa lời, vì trước là do nó chọn. (Ảnh minh họa)
Cuộc sống hai vợ chồng khá khó khăn nhưng đó vốn là lựa chọn của Thanh nên dù vất vả thế nào nó cũng chẳng dám hé răng than thở với ai nửa lời. Cày cuốc ở thành phố vài năm, hai vợ chồng nó lại tới tỉnh lẻ (khác hai quê của hai đứa) thuê mặt bằng để mở một quán trà sữa nho nhỏ.
Chồng Thanh cũng ở nhà bán trà sữa cùng nó luôn chứ không kiếm việc khác để làm vì anh ta không chịu được mệt. Nhưng có lẽ nhàn rỗi quá sẽ sinh tật hư hỏng, chồng Thanh sa vào cá độ bóng đá, cờ bạc và nghe đâu nó phải đi trả nợ cho chồng mấy lần rồi. Anh ta còn từng bị vợ bắt quả tang tán tỉnh với mấy cô gái khác vài lần.
Đến giờ đã 7 năm trôi qua, tôi mới hiểu tại sao ngày xưa bố mẹ nó lại phản đối gay gắt như vậy. Có lẽ vì là người từng trải, họ có thể nhìn thấu được anh ta ngay từ đầu nên mới làm thế. Nghe đâu bố mẹ Thanh vẫn chưa chấp nhận người con rể này, nhiều lần đuổi anh ta ra khỏi nhà, vì anh ta còn có thái độ hỗn hào với bố mẹ vợ.
Bí mật chôn vùi sau bãi đá ven sông Hồng là niềm an ủi duy nhất suốt thời thơ ấu của tôi
Từ ngày bố mẹ đi làm ăn xa, tôi cứ lủi thủi một mình, cũng may vẫn còn có Tôm loanh quanh cạnh tôi.
Tôm là tên chú mèo màu vàng ông bà ngoại nuôi ngày tôi còn bé. Tôm được đón về nhà cùng thời gian tôi sinh ra. Cứ thế tôi và Tôm lớn lên cùng nhau, tôi càng lớn, Tôm càng béo tốt mập mạp.
Bố tôi là người từ nơi khác đến Hà Nội sinh sống và làm ăn. Gia đình nhà ông bà ngoại thì rất khó khăn. Ông bà có đến 6 người con, mẹ tôi là chị cả. Thời đó, chị cả trong một gia đình đông em thì luôn phải chịu nhiều thiệt thòi và cũng nặng gánh khi phải cùng bố mẹ cáng đáng gia đình từ rất sớm.
Mẹ tôi lập gia đình khi còn khá trẻ. Hai người đến với nhau đơn giản nhưng tràn ngập tình yêu thương. Tuy rằng cuộc sống chẳng dễ dàng gì nhưng chưa bao giờ khiến họ phải vì vậy mà "cắn xé" nhau.
Bố tôi ở rể nhưng mãi về sau này tôi vẫn trêu ông rằng chẳng có ai ở rể sướng như bố. Ông bà ngoại tôi thương chàng rể này lắm, vả lại cuộc sống vất vả, người nghèo chúng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài yêu thương và đùm bọc lẫn nhau ngày qua ngày.
Đến năm tôi lên 6 tuổi thì mọi chuyện không còn đơn giản nữa. Tôi phải đi học, mà đi học thì phát sinh đủ loại chi phí. Bố mẹ không nỡ để cho tôi thiếu thốn hơn so với bạn bè nên càng ngày càng nặng nề hơn chuyện cơm áo gạo tiền.
Cuối cùng, bố mẹ quyết định sẽ đi xuất khẩu lao động trong 5 năm. Không phải họ không lường trước được những khó khăn vất vả khi phải làm việc nơi đất khách quê người, thế nhưng bố mẹ tôi cũng như rất nhiều người quyết định mưu sinh xa xứ đều có duy nhất một mong cầu như nhau. Đó là mong sao cuộc sống bớt khó khăn đi, ít nhất thì con cái, người thân ở nhà không phải sống quá đỗi chật vật.
Vậy là chỉ một năm sau, bố mẹ tôi đã lên đường xuất ngoại. Họ có kế hoạch cụ thể, sẽ không về nước trong suốt thời gian làm ăn để tiết kiệm hết mức có thể, sau 5 năm đó, họ phải tích lũy được số vốn liếng nhất định còn về với con cái.
Và thật sự những năm đó, bố mẹ tôi không hề về nhà một lần nào, các cuộc điện thoại cũng ít ỏi vì thời đó các phương tiện liên lạc không dễ dàng như bây giờ. Có khi cả năm trời tôi mới được nói chuyện với bố mẹ đôi ba lần.
Những đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn luôn lớn trước tuổi và rất biết thân biết phận. Tôi cũng vậy, tôi chưa bao giờ mè nheo đòi hỏi điều gì dù rằng mỗi lần nghe thấy giọng mẹ tôi đều không khỏi nghẹn ngào. Ấy vậy nhưng mẹ hỏi tôi đều chối bay chối biến vì sợ làm mẹ lo lắng.
Tôi còn nhớ, để mưu sinh, bà ngoại tôi phải bán chè ở chợ Yên Phụ. Hàng chè của bà đông khách lắm nên mấy dì cháu trong nhà mỗi người một việc để phụ bà bán hàng. Dì út đi xách bột, dì ba đi giao chè cho khách, cậu hai thì khéo tay nên sáng sớm tinh mơ đã tỉnh dậy để nặn bánh trôi cho bà.
Năm 8 tuổi tôi đã lớn hơn một chút nên nhận nhiệm vụ đi xách nước ở nhà máy nước về nhà. Mỗi lần đi sẽ có một chiếc xe đẩy đủ chỗ cho 3 xô nước. Chiếc xe này là sáng chế của ông ngoại để tôi không bị gánh nước nặng, ông sợ tôi lùn sau này không đi thi hoa hậu được.
Đoạn đường từ nhà ra đến nhà máy nước không xa, thế nhưng rất tối và vắng vẻ. Hơn nữa, mỗi lần được dì út đèo trên chiếc xe đạp đi thuê băng về xem phim, tôi đều bị dì kể cho những câu chuyện rùng rợn, thành thử cứ đi qua đoạn đường này, tôi lại thần hồn nhát thần tính.
Sợ thì sợ vậy chứ tôi nào có dám kể với người lớn. Tôi cứ nghĩ trong nhà chỉ được mỗi cái việc xách nước mà còn làm không xong thì chán lắm nên cứ anh hùng rơm, sợ đến mấy cũng nhất quyết đi một mình.
Mãi cho đến một ngày, tôi mới đẩy xe ra khỏi nhà, vừa đặt 3 xô nước lên thì mèo Tôm cũng lững thững đi theo sau tôi. Đi đến đầu ngõ rồi mà Tôm vẫn không có ý định quay về dù tôi đã mấy lần đuổi chàng ta vào nhà.
Thế là Tôm theo tôi đến tận nhà máy nước, nó loanh quanh tìm được một mỏm đá, nằm cuộn tròn phởn phơ ngủ trên đó. Tôi lấy nước xong mới quay sang bảo Tôm về nhà thôi, nói là vậy nhưng tôi chắc mẩm lại phải đích thân bế con mèo béo ú lười biếng này về rồi.
Ấy vậy mà Tôm vẫy vẫy cái tai ngắn ngủn rồi tỉnh dậy ngáp một cái rõ to. Nó nhìn tôi một lúc rồi thủng thẳng bước về phía tôi, thậm chí còn đàng hoàng đi trước như người dẫn đường. Tôi và nó đi suốt cả đoạn đường từ nhà máy nước về, tôi cứ mãi nghĩ về chuyện sao con mèo nó lại biết mà đi theo mình đến nỗi quên hết cả sợ hãi, về đến nhà lúc nào không hay.
Kể từ đó, mỗi lần đi lấy nước tôi lại gọi Tôm. Kỳ lạ là thường thì Tôm đi chơi suốt hoặc trốn đi ngủ nướng phơi nắng ở đâu không ai biết nhưng cứ đến giờ tôi chuẩn bị đi lấy nước là chàng ta bò về. Chỉ cần tôi dõng dạc "Tôm ơi! Đi xách nước với Uyên" là y như rằng nó báo cáo có mặt ngay.
Cứ như vậy, đôi bạn thân chúng tôi ngày ngày cùng nhau đi xách nước, Tôm vẫn nằm trên mỏm đá ấy, đợi tôi ra hiệu sẽ đứng dậy đi về nhà. Dường như Tôm hiểu được tất cả những gì tôi nói vậy.
Thế rồi đến một ngày, tôi gọi nhưng Tôm không còn nhanh nhẹn như trước nữa, mỗi lần đi xách nước nó sẽ nằm lên xe đẩy thay vì đi bộ theo tôi như mọi khi. Đến nơi nó cũng không tìm mỏm đá thân thuộc mà chỉ nằm một chỗ trên xe, đợi tôi lấy nước rồi lại về. Càng về sau nó càng mệt mỏi đến độ tôi gọi nó cũng không thể đi theo mà chỉ vẫy vẫy tai, chứng tỏ nó vẫn nghe thấy tôi nói.
- Tôm ốm rồi Uyên ơi, con đi lấy nước một mình cho Tôm nghỉ ngơi nhé!
Chiều hôm đó, dì ba của tôi nói như vậy, tôi ngoan ngoãn nghe lời nhưng trước khi ra khỏi nhà, tôi cứ ngoái lại nhìn Tôm. Có một điều gì đó mách bảo khiến tôi thật sự không muốn ra khỏi nhà chút nào.
- Uyên đi lấy nước nhé! Tôm đợi Uyên về rồi đi mua cá nhé!
Tôi không biết có phải vì câu nói "đợi" của mình mà khi tôi về đến nhà, Tôm đã hấp hối rồi nhưng vẫn cố gắng bước ra khỏi thùng giấy, uể oải loạng choạng đi về phía tôi. Chỉ vài phút sau thì Tôm đã ra đi mãi mãi.
Tôm và tôi bằng tuổi nhau, khi tôi vẫn là một đứa trẻ thì Tôm đã là một chú mèo già 9 tuổi rồi. Tôm không bị bệnh gì hết, nó chỉ là đã sống hết tuổi của một chú mèo mà thôi.
Tôi đi theo ông ngoại ra bãi đá sông Hồng để chôn Tôm. Tôi thấy mắt ông ngoại đỏ hoe, cũng phải thôi, ông quý Tôm lắm mà. Tôm được đặt trong một chiếc thùng gỗ sạch sẽ, bọc vào chiếc khăn tắm của nó. Tôi đứng giữa bãi đất trong chiều mưa phùn khóc hết nước mắt.
Vài năm sau, bố mẹ về nước, tôi đã dắt họ ra bãi đá sông Hồng, nơi chôn vùi người bạn thân thiết của tôi, niềm an ủi duy nhất trong suốt những năm tháng tuổi thơ ấy...
Mẹ kế của tôi không thể sinh con Từ những bài xích ban đầu, chẳng biết từ khi nào tôi không thể ghét bỏ được mẹ kế của mình nữa. Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi còn rất nhỏ. Thời gian đầu tôi ở với mẹ cho đến khi bà quyết định xuất khẩu lao động, sau nhiều bàn bạc mọi người đều thống nhất sẽ để bố tiếp tục...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Ly hôn 7 tháng, tôi chết lặng khi thấy "tiểu tam" khoe con trên Facebook

Ngày con trai đưa bạn gái về ra mắt, tôi đã chuẩn bị ghét bỏ, nhưng rồi chỉ biết im lặng nhìn xuống bàn tay mình

Màn bàn giao "đồ cũ cho chủ mới": Vợ "chất" đến mức tiểu tam bỏ chạy còn chồng thì sáng mắt ra

Nhìn hai cô bạn thân có cuộc đời trái ngược, tôi sợ hãi không dám lấy chồng

Bị đồng nghiệp nữ tán tỉnh công khai, tôi sốc khi phát hiện bí mật phía sau

Đêm tân hôn, tôi giật thót khi nghe chồng mới nhắc tới chồng cũ của mình

Chỉ tay sang nhà hàng xóm, bố vợ chê một câu khiến tôi tự ái vô cùng

Một tuần trước ngày ăn hỏi, tôi phát hiện bí mật động trời của chồng

Đang mang bầu, tôi vẫn quyết định ly hôn ngay lập tức sau câu nói của mẹ chồng

Ngày lễ Vu Lan, tôi biếu mẹ chồng 20 triệu, một câu nói của bà khiến tôi đòi lại tiền ngay trước mặt cả họ

Bố mẹ sốc khi tôi muốn ly hôn với người chồng hoàn hảo: 'Anh ấy tốt với mọi người, trừ con'

Nghe lời bạn trai 'có bầu trước rồi cưới cho chắc', cô gái nhận cái kết ê chề
Có thể bạn quan tâm

"Mỹ nhân Việt ngàn năm có một" viral cõi mạng sau tổng duyệt A80: Không phải vì quá đẹp, mà lại vì biểu cảm "khó đỡ" cỡ này!
Sao việt
00:13:51 31/08/2025
Thái độ tình cũ Travis Kelce ra sao khi Taylor Swift được cầu hôn?
Sao âu mỹ
00:11:23 31/08/2025
Giải cứu 5 người dân mắc kẹt trong rừng suốt 2 ngày do nước lũ
Tin nổi bật
00:08:06 31/08/2025
Tại sao phở bò nên ăn cùng giấm?
Ẩm thực
23:59:55 30/08/2025
Sàm sỡ em họ rồi dùng dây thừng siết cổ anh đến chết
Pháp luật
23:56:39 30/08/2025
Không thể tin có phim Hàn cán mốc rating 64,5%: Từng giây đều là cực phẩm, nữ chính đố ai đẹp bằng
Phim châu á
23:54:22 30/08/2025
Phim Việt hay thế này mà chưa biết tới thì thua đấy, chỉ 1 câu thoại mà cả triệu người lũ lượt xin tên
Phim việt
23:51:34 30/08/2025
Đằng sau cảnh quay rùng mình nhất Mưa Đỏ: Nam chính ngứa ngáy không chịu nổi, bị tất cả đồng nghiệp xa lánh
Hậu trường phim
23:47:35 30/08/2025
Giọng ca 13 tuổi gây xúc động khi hát Bài Ca Thống Nhất - Nguyện Là Người Việt Nam
Nhạc việt
23:31:16 30/08/2025
Mỹ nhân tung 1 đoạn video giữa đêm, nội dung ý nghĩa nhưng fan cảm thấy như bị trêu ngươi!
Nhạc quốc tế
23:29:03 30/08/2025