Sếp ơi buông em ra để em còn đi lấy chồng
Công việc cũ không được như mong muốn nên em nộp đơn chuyển sang công ty khác. Với một người có ngoại hình khá ổn, nước da trắng, gương mặt xinh nhẹ nhàng, chỉ cần trang điểm sơ sơ trông em cũng đã sáng sủa và nổi bật lên hẳn.
Em biết lợi thế của mình, nhất là đàn ông thường mê mệt những gì gọi là tự nhiên nhất. Vừa bước vào phòng, Giám đốc công ty đã tỏ ra rất ưng ý nên buổi phỏng vấn diễn ra suôn xẻ. Em trở về nhà trong tâm trạng rất thoải mái, vì nhìn ánh mắt vị Giám đốc lúc đó, em thừa biết mình có cơ hội thế nào.
Quả đúng như dự đoán, ngay ngày hôm sau em nhận được điện thoại mình trúng tuyển. Em làm ở bộ phận kinh doanh nên công việc tương đối áp lực về doanh số, nhưng vì cũng đã từng có kinh nghiệm nên em nhanh chóng bắt kịp mà chẳng tốn nhiều công sức cho lắm.
Tính em vốn không thích cố định một việc gì đó, em chán vị trí này sau 2 tháng làm việc. Vừa hay chị ở quầy lễ tân nghỉ sinh, em nhăm nhe vào đó vì thấy công việc của chị không mấy vất vả, chỉ ngồi trực điện thoại, pha café cho sếp, tiếp khách ra vào. Nhưng em vừa vào công ty làm việc được mấy tháng, không đủ khả năng để xin chuyển bộ phận.
Em biết một người có thể giúp mình làm việc này, nhân lúc có cơ hội sang phòng xin chữ ký vào hợp đồng của khách, em đã liều lĩnh bật tín hiệu cho anh. Biết Giám đốc đang nhìn em với ánh mắt khao khát, thèm muốn, em cúi xuống bàn chỉ chỗ anh cần ký, thực chất cố gắng để anh có thể nhòm qua chiếc cổ áo trễ của em.
Không ngờ anh lại bị em làm cho mất kiểm soát, vồ vập nắm tay em, bất ngờ ôm và hôn. Anh như muốn lột trần em ra ngay trong phòng làm việc, em cũng phát hoảng trước sự vồ vập đó.
Ảnh minh họa
- Đừng anh, ở đây không được đâu…
- Vậy trưa nay mình đi ăn với nhau nhé!
Video đang HOT
Em cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng trong lòng thì nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng trong tay. Trưa đó, em và anh đi ăn rồi nhanh chóng vào một nhà nghỉ gần công ty. Xong việc, anh nâng cằm em lên bảo.
- Em tuyệt vời lắm, anh muốn chúng mình với nhau lâu dài được không, giờ em muốn gì?
- Nếu em chuyển sang làm lễ tân, anh thấy có ổn không?
Em được đền đáp xứng đáng sau buổi đó. Mấy hôm sau có quyết định chuyển em từ phòng kinh doanh sang quầy lễ tân. Công việc nhàn hơn, lương vẫn như vậy, lại rất hay được đi tiệc tùng với sếp vào các buổi tối.
Nhiều khi em cũng thấy mình trơ trẽn, nhưng em kệ, em không muốn mất mấy năm trời để phấn đấu trong mòn mỏi mà không biết đến bao giờ mới có việc làm ổn định, nhàn nhã, thu nhập lại cao như bây giờ.
Suy đi tính lại, em thấy cũng chẳng mất gì. Em quyết tâm tận dụng khai thác triệt để sếp vào những việc có lợi cho mình nhất. Em cũng lựa lúc nào anh vui, đang ngây ngất với mình mới vòi vĩnh. Ngoài công việc tốt, em còn được nhiều thứ khác như xe mới, túi hàng hiệu, váy áo của những thương hiệu đắt đỏ.
Nhưng cũng chỉ một thời gian ngắn, tuy không công khai nhưng việc em cặp với sếp mọi người trong công ty đều biết cả. Từ đó lúc nào em cũng thấy mình bị cô lập, ai cũng giữ khoảng cách với em. Các chị còn ra mặt tẩy chay em luôn.
Chưa kể mấy anh cứ nhìn thấy em là tránh, chẳng ai dành cho em một cử chỉ quan tâm ga lăng như trước nữa. Họ sợ rước họa vào thân.
Thực ra, em có ý định làm vài năm, kiếm ít vốn rồi sẽ nhảy đi chỗ khác hoặc kiếm ông chồng có điều kiện chút rồi lui về làm bà vợ đảm.
Nhưng thật không ngờ, em lại trúng tiếng sét ái tình với một anh nhân viên mới của công ty.
Anh ấy hơn em hai tuổi, vừa mới vào nên anh không biết em là “em út” của sếp. Anh cũng mến em, hôm nào đến công ty cũng cười rất tươi rồi nán lại trò chuyện rất lâu ở quầy lễ tân.
Anh hiền lành, chững chạc, am hiểu rộng. Mỗi lẫn nói chuyện với anh, em không giấu nổi cảm giác thiêu đốt cháy bỏng trong lòng. Chúng em trao đổi số điện thoại và đi chơi với nhau. Anh không giàu có như sếp, nhưng ở bên anh, em luôn có cảm giác được yêu theo đúng nghĩa. Giá như có thể trở thành người đàn bà của anh, cùng anh lo toan, chăm sóc gia đình, cùng gây tương lai thì tốt biết mấy.
Em cố gắng rời Giám đốc ra, bởi vì cũng một phần em sợ ngày nào đó, chuyện em cặp kè với anh sẽ đến tai chị vợ. Nhưng anh đã biết ý định của em nên dọa dẫm.
- Em là của anh, nếu muốn yên ổn thì ngoan ngoãn chiều anh như cũ. Còn không cả hai đứa vừa mất việc, vừa phải chịu nhục nữa.
Em sợ hãi và chán nản lắm. Em yêu và muốn tiến tới với người mình yêu thật lòng, nhưng cũng không muốn vì em mà anh mất đi công việc đang rất tốt này.
Em không biết mình phải phụ thuộc vào Giám đốc đến bao giờ nữa. Điều em sợ nhất lúc này là anh người yêu của em biết chuyện em chỉ là một đứa con gái cơ hội, anh ấy sẽ đánh giá em như thế nào đây? Bây giờ em thấy ân hận và không biết phải làm sao để thoát khỏi hoàn cảnh trớ trêu tự mình gây ra này?
Theo WTT
Xin lỗi, ở đây không có "máy đẻ" và em không "buôn chồng"!
"Già rồi, lấy chồng đi không là không đẻ được con nữa đâu", "Lấy chồng lãi nhất đứa con", "Vớ đại thằng nào rồi đẻ đi không trứng ung trứng hỏng hết rồi đấy"... nghe những câu này hẳn nhiều chị em ba máu sáu cơn...
Đồng ý rằng việc đẻ con bây giờ vẫn là đặc quyền của phụ nữ. Thảng hoặc đâu đó báo chí nói đàn ông chuyển giới có thể mang bầu nhưng cũng là chuyện lạ lùng. Chứ đặc quyền sinh con hẳn nhiên là thuộc về chị em. Nhưng đó là quyền được sinh con chứ không phải là bắt buộc phải sinh con. Luật pháp đâu có chương nào mục nào yêu cầu phụ nữ phải sinh con? Sao miệng lưỡi người đời cứ bền bỉ áp đặt nhau đến thế? Rằng cứ như là phụ nữ, lỡ đã có buồng trứng rồi thì phải dùng để đẻ vậy. Thậm chí vô duyên hơn, phụ nữ nào đẻ 1 con cũng bị bỉ bai rằng "sao đẻ ít thế?". Phụ nữ sinh con một bề thì bị nói là "không biết đẻ". Giả như đẻ nhiều hơn thì bị mỉa móc rằng "lợn sề chính hiệu". Đến thế kỷ nào rồi mà giá trị duy nhất đong đếm về một người phụ nữ chỉ là chuyện sinh đẻ?
Thế mà cũng có nhiều phụ nữ không vượt qua nổi miệng lưỡi người đời mà nhắm mắt lấy chồng để "lãi" ra đứa con. Thế mà nhiều phụ nữ đẻ con chỉ để "có người chăm sóc ta lúc tuổi già". Thế mà có nhiều phụ nữ chồng chả ra cái khỉ gì, kinh tế thì eo hẹp nhưng vẫn cứ sòn sòn sòn đô sòn mà đẻ con. Thế mà nhiều phụ nữ rặn hết lần này đến lần khác cho ra một quý tử chỉ để đảm bảo mình không bị nhà chồng đuổi cổ. Thế mà có nhiều phụ nữ đẻ con ra cho xong nhiệm vụ rồi quẳng con cho ông bà ngoại rồi đi theo tiếng gọi trái tim. Bao nhiêu đứa trẻ vì miệng lưỡi người đời mà được sinh ra?
Tôi đồng ý! Tôi đồng ý rằng trong "mã gen" của phần đông phụ nữ luôn có thứ gọi là "tình mẫu tử". Nhiều phụ nữ mê đắm chuyện sinh con, muốn sinh con và vô cùng yêu con. Như điều đó cũng có ở đàn ông. Nên có nhiều ông đàn ông cũng sẽ vì muốn có một đứa con mà nhắm mắt nhắm mũi cưới về một cô vợ để làm cái "máy đẻ" cho mình. Thậm chí, nhiều hợp đồng đẻ thuê cũng ra đời từ đó. Nhưng những điều đó đâu có thể được coi là lý do để mọi phụ nữ đều cần phải đẻ?
Nếu nghĩ về những đứa con do mình sinh ra.
Liệu chúng có được sinh ra bởi nỗi lòng mong đợi của chính bản thân mình? Chúng được sinh ra từ chính tình yêu đã đơm hoa đang đợi ngày kết trái? Chúng có được sinh ra khi cha mẹ chúng đã đủ năng lực, hành vi để có thể làm một ông bố bà mẹ tốt? Hay thứ chúng ta thảy ra cuộc đời này là một đứa trẻ có cha có mẹ mà vẫn như một đứa trẻ mồ côi? Sinh con một cách... vô trách nhiệm có lẽ cũng nên bị coi là một tội. Tội cho đứa trẻ được sinh ra. Tội cho những người xung quanh đứa trẻ, gánh nặng cho xã hội sau này.
Chúng ta cứ nói với nhau về bình đẳng giới, về việc phải tôn trọng quyền riêng tư, tự do của nhau nhưng rồi chính chúng ta tự bỏ quyền của mình, sự bình đẳng của mình, giá trị của mình. Tôi nghĩ mãi về những người nói ra cái câu: "Lấy chồng lãi nhất đứa con" dù biết rằng họ đang đau đớn vì lấy sai chồng, lấy phải gã chồng chả ra gì. Bởi nghe câu đó như thể hôn nhân là chuyện mua bán lãi lỗ vậy. Có đứa trẻ nào phát triển được bình thường trong môi trường mẹ thì khinh rẻ bố như thế? Có đứa trẻ nào hạnh phúc được khi chúng phải chứng kiến "thứ bố không ra gì" qua lời mẹ chúng? Tôi tự hỏi, vậy, người mẹ ấy, có thực sự yêu thương và quan tâm thực sự đến con mình? Tiếc thay, nhiều người mẹ miệng nói thương con nhưng tâm thì chỉ toàn thấy con là kết quả thất bại trong hôn nhân của mình. Nghĩ vậy thôi đã thấy đau lòng!
Tôi cũng lại thấy thương hại (chứ không thấy xót xa gì sất) với những phụ nữ vì "già rồi phải cưới chồng để sinh con". Như một cuộc trao đổi. Xin đừng nói đó là sự hy sinh vì đó không phải là hy sinh đâu. Đó là sự toan tính. Đừng đổ lỗi cho số phận hẩm hiu bởi chính bạn đang làm cho nó thêm thập phần hẩm hiu đấy. Đến bao giờ, đến bao giờ thì phụ nữ mới biết thương lấy phụ nữ? Đến bao giờ phụ nữ học được cái trân trọng chính bản thân mình, cho mình được quyền khiến người khác phải trân trọng mình?
Và dành riêng cho những ai vẫn "quen miệng" móc mỉa chuyện phụ nữ là phải sinh con, chuyện phụ nữ phải sinh đủ nếp tẻ, chuyện phụ nữ già rồi phải cưới chồng mau mau để đẻ con... Làm ơn, hoặc là hãy về hành tinh... tinh xa lắc của bạn đi hoặc hãy học cách tôn trọng người khác để nhận về sự tôn trọng. Làm ơn, miệng lưỡi của hôm nay là khẩu nghiệp của mai này. Xin hãy chia sẻ điều đó, gửi gắm điều đó đến những ai đã từng buông câu nói ấy vào người khác!
- Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả -
Theo Afamily
Phụ nữ từng NÂNG NGỰC chẳng lẽ luôn phải chịu sự cấm cản của gia đình nhà trai? Sau đó, em cũng giấu nhẹm mọi chuyện với gia đình người yêu. Em vẫn đinh ninh rằng chuyện mình từng nâng ngực sẽ không bị phát hiện. Nhưng trên đời này làm gì có sự thật nào không được phơi bày chứ? Mấy ngày nay em đang rất đau đầu vì chuyện tình cảm. Chẳng lẽ chỉ vì nhu cầu làm đẹp...