Sếp mới công ty vừa bước vào phòng, tôi thấy đầu óc quay cuồng, chân tay run lẩy bẩy…
Không ngờ tôi lại gặp lại anh trong hoàn cảnh trớ trêu thế này. Ngày đó nếu tôi tiếp tục yêu anh thì có lẽ bây giờ đã khác.
Ảnh minh hoạ
Tôi năm nay 30 tuổi, độc thân, đang làm kế toán cho một công ty xây dựng. Tôi không quá xinh nhưng được người khác nhận xét là rất duyên. Tôi cũng có một thời yêu sống chết, tình yêu đó của tôi kéo dài 5 năm mà không có kết quả. Tôi yêu anh từ thời sinh viên, 2 đứa ở chung xóm trọ.
Cảm mến anh là người con trai hiền lành, biết quan tâm người khác nên tôi đã chủ động tấn công. Ngày ấy yêu nhau thật giản dị, địa điểm hẹn hò của chúng tôi nếu không ở phòng đọc sách, xem phim thì cũng là nhà sách, thư viện. Bởi vì anh ấy rất thích sách. Có lẽ thói quen đọc sách mỗi ngày của tôi bây giờ còn cũng bởi học từ anh. Nhưng kỳ thực nó lại rất êm đềm và thú vị không khô khan như người ta vẫn nhận xét.
Sau 3 năm sinh viên yêu, chúng tôi yêu thêm 2 năm nữa thì đường ai nấy đi.
Tôi ra trường, tìm ngay được một công việc như ý. Còn anh, vì muốn học lên mà chỉ đi làm thêm, thu nhập cũng dồn hết vào học hành. Các buổi hẹn hò lãng mạn cũng vì thế mà thưa dần. Đi làm, khác hẳn thời sinh viên, tôi quen nhiều người đàn ông hơn, thấy họ hào nhoáng hơn anh, nhất là khi tôi được săn đón ngày một nhiều.
Tôi không nhìn thấy tương lai nơi anh dù biết anh rất tốt. Tôi gây sức ép với anh, thậm chí còn ngang nhiên sánh đôi với gã đàn ông khác về phòng qua đêm. Anh đã từng níu kéo, đã hứa hẹn một tương lai cho tôi, chỉ cần tôi chịu chờ anh. Nhưng nhìn bạn bè ai cũng ổn định, thêm bản tính hiếu thắng tôi quyết chia tay anh.
Video đang HOT
Tôi chuyển xóm trọ, đổi số điện thoại, chặn hết các tài khoản xã hội. Cắt đứt mọi liên lạc với anh. Thông qua bạn bè, tôi biết thời gian đó anh như kẻ điên, anh uống rượu rồi ngồi khóc trước cửa phòng cũ của tôi cả đêm. Tôi nghe được, lòng có chút đau nhưng vẫn nhất quyết từ bỏ. Dẫu sao tôi cũng là con gái, tôi cần một tương lai tươi đẹp hơn.
Thế nhưng cuộc sống vốn không như tôi tính toán. Không một gã đàn ông nào đến với tôi thật lòng như anh. Bọn họ no xôi chán chè thì bỏ tôi đi. Tuyệt vọng, tôi không còn cảm xúc yêu đương nữa, tôi lao vào công việc.
Đợt gần đây, công ty xôn xao sắp có sếp mới. Nghe nói anh đẹp trai, trẻ, tài giỏi và chưa có gia đình. Tôi cũng chỉ biết vậy nhưng cũng không có tơ tưởng cao xa gì. Chỉ không ngờ người đó tôi lại quen.
Hôm đó công ty tổ chức chào đón vô cùng long trọng. Theo thông lệ, toàn bộ nhân viên công ty sẽ có mặt ở phòng họp để cùng gặp gỡ, giao lưu sếp mới. Khi người đó vừa bước vào phòng, chân tay tôi run rẩy, đầu óc choáng váng, đó là anh. Nhìn anh có vẻ già hơn, chững chạc hơn nhưng tràn đầy khí chất.
Anh bước vào mà cô gái nào cũng phải trầm trồ. Tôi không dám đối diện với anh, lùi dần sau dàn nhân viên và chỉ nhìn anh từ xa. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh này. Đã gần 10 năm trôi qua, cảm xúc cứ tưởng nguội lạnh nào ngờ, nhìn thấy anh tim tôi vẫn đau nhói. Nếu ngày đó tôi không cố rời bỏ anh thì có lẽ đã khác.
Tôi thực sự rất rối bời, không biết sau này sẽ đối mặt với anh như nào. Liệu anh có còn nhớ những gì tôi đã làm với anh ngày xưa không? Anh có hận tôi không?. Tôi phải làm sao bây giờ…
Theo Phunutoday
Cánh cửa cuộc đời đã đóng lại chỉ vì tôi đã không cưỡng lại được trong đêm đó
Loạng choạng rồi ngã xuống đất, tôi thấy xung quanh như tối sầm. Chị mở cửa bước vào phòng, thấy tờ giấy đó và hiểu ra tôi đã biết hết mọi chuyện.
Gia đình tôi sinh sống ở vùng ngoại ô thành phố. Từ nhỏ, tôi đã chơi thân với em. Em kém tôi một tuổi và là con nhà khá giả, bố mẹ em là công chức nhà nước. Lớn lên, học cùng một trường đại học, chúng tôi yêu nhau. Dù gia cảnh nhà tôi nghèo khó nhưng bạn gái và gia đình bên ấy chưa bao giờ có thái độ xem thường.
Những năm tháng học đại học, kinh tế gia đình ngày càng khó khă do bố mẹ già yếu, em gái tôi còn nhỏ. Tuy vậy, bố mẹ vẫn thường động viên tôi, chỉ cần cố gắng học tốt, việc tiền nong cứ để bố mẹ lo. Sau một thời gian suy nghĩ, tôi quyết định xin đi làm thêm bán thời gian ở một công ty du lịch tư nhân.
Với thành tích học tập tốt, một số kinh nghiệm tìm tòi từ trước, tôi nhanh chóng được nhận vào làm. Đồng lương ít ỏi có được hàng tháng đã giúp tôi phần nào trang trải học phí. Một lần, tôi vô tình gặp chị trưởng phòng nhân sự trong buổi liên hoan cuối năm của công ty. Chị hơn tôi 5 tuổi, rất xinh đẹp và tài giỏi nhưng chưa có gia đình.
Tính tình tôi cởi mở, chị cũng là người hòa đồng nên hai chị em nhanh chóng thân thiết sau buổi liên hoan hôm đó. Thỉnh thoảng, chị còn rủ tôi đi ăn tối cùng. Chị tâm sự rằng cuộc sống của chị rất cô độc. Trong công việc, chị giúp đỡ tôi rất nhiều. Chúng tôi ngày càng thân thiết.
Không cưỡng được sự hấp dẫn của chị, tôi và chị đã dành cả đêm đó cho nhau. (Ảnh minh họa)
Mải đi làm thêm có thêm nhiều tiền nhưng chuyện học hành ngày càng sa sút. Tôi ít nói chuyện và quan tâm tới bạn gái hơn. Em không giận hờn gì mà cũng thông cảm cho tôi. Em luôn nhắc, năm cuối đại học rồi nên tôi hãy chú ý việc học nhiều hơn. Bố mẹ vẫn hay hỏi sao dạo này không thấy em đến chơi, tôi chỉ trả lời ậm ừ cho qua chuyện.
Càng ngày, tôi càng mải việc ở công ty. Với ưu ái của chị, tôi được chuyển sang phòng nhân sự với công việc nhàn hạ và lương cao hơn. Đây có thể coi là đặc cách với một sinh viên chưa ra trường như tôi. Chúng tôi gặp nhau và tiếp xúc thường xuyên hơn nữa.
Ngày sinh nhật của chị, chị không đi chơi với bạn bè mà chỉ mời tôi đến nhà ăn tối. Ban đầu, tôi định không đi vì mình đã có người yêu, như thế sẽ không tiện. Tuy nhiên, bạn gái rất tin tưởng tôi, nói tôi nên đi để cảm ơn chị. Tôi thấy hợp lí nên đã nghe lời em.
Tối hôm đó, chỉ có tôi và chị ăn tối dưới ánh nến lung linh, lãng mạn. Khi đã ngà ngà say, dường như men rượu đã làm tôi không còn là chính mình nữa. Chị ngã trong vòng tay tôi, nói rằng đã yêu tôi nhưng không dám thổ lộ vì tôi đã có người yêu. Không cưỡng được sự hấp dẫn của chị, tôi và chị đã dành cả đêm đó cho nhau.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và lo sợ. Tôi vội vàng về nhà chuẩn bị quần áo và đi học bình thường. Tôi ít nói chuyện hẳn với em và trốn tránh em. Kết quả học hành ngày càng tồi tệ, em tìm tôi nói chuyện nhưng tôi cáu bẳn, nói em đừng quản thúc tôi.
Tôi hay đến nhà chị hơn. Chúng tôi quấn quýt nhau như một cặp tình nhân. Chị thường hay đưa cho tôi tiền, nói tôi biếu bố mẹ và lo cho việc học. Một, hai lần đầu tôi ngần ngại không nhận. Nhưng về sau, tôi nhận tiền của chị nhiều hơn. Tôi vẫn lén lút không để ai biết mối quan hệ này.
Một lần ở nhà chị, tôi thấy tờ giấy kết quả khám bệnh của chị. Tôi không tin nổi vào mắt mình vì kết quả khám ghi rõ chị mắc căn bệnh thế kỷ. Loạng choạng rồi ngã xuống đất, tôi thấy xung quanh như tối sầm. Chị mở cửa bước vào phòng, thấy tờ giấy đó và hiểu ra tôi đã biết hết mọi chuyện.
Chị nói rằng chị mới biết, người tình cũ của chị chính là người đã làm cho chị mắc căn bệnh này. Khi gặp tôi chị không biết trong người mang căn bệnh đó. Thế nhưng, việc gặp tôi đã khiến chị quên đi tất cả. Đêm hôm đó chị uống chút rượu nên cũng quên luôn việc dùng bao về sau thì chị không dám nói ra vì sợ tôi sẽ không chấp nhận chị nữa.
Tôi không tin được những gì vừa xảy ra với mình là sự thật. Vậy là, tôi cũng đã mắc căn bệnh quái ác này. Mọi thứ tôi dự định trong tương lai giờ đã đổ vỡ. Tôi lừa dối bố mẹ, phản bội tình yêu chân thành của em chỉ để chạy theo những giá trị phù phiếm bởi suy nghĩ nông cạn.
Tôi nên thú thật hết với mọi người hay là cứ im lặng đối diện với tội lỗi của mình? Tôi biến mình thành một kẻ tội đồ mà có lẽ không ai tha thứ. Tôi phải làm sao để đối diện với tình cảnh nghiệt ngã của mình lúc này đây?
Theo Afamily
Sau lần bắt quả tang, tôi ước chồng ngoại tình còn hơn là để tôi phải chứng kiến cảnh tượng đó... Tôi ước gì mình đủ can đảm để giết người, có ai khổ như tôi không chứ. Chị em nào từng lâm vào hoàn cảnh bi đát này chắc sẽ hiểu, nó điên đến mức nào. Mấy hôm nay tôi chỉ muốn chết đi cho xong... Thời hai đứa còn yêu nhau, mọi người đều nói chúng tôi đẹp đôi và khen anh...