Sếp có con với tôi rồi lạnh lùng bỏ đi
Tôi nhắn tin nói cần anh giúp đỡ khoảng thời gian này vì không còn tiền để lo cho con, con đi học tôi sẽ lại đi làm tự lo được. Anh không cho tôi gọi và nhắn tin, sợ nhân tình phát hiện, cô ta sắp sinh con trai cho anh.
Ảnh minh họa
Có lẽ thời gian gần như xoá nhoà hết ký ức đẹp của anh và tôi. Nếu không có ngày Phụ nữ Việt Nam, ngày những người phụ nữ được tôn vinh, trong khi tôi một mình ôm con rời căn phòng trọ mà cay đắng ngủ nhờ nhà người bạn gái thì tôi mãi im lặng nuôi con không oán trách. Nếu không có khoảng thời gian đó, ngày hôm đó, người bạn gái nhìn thấy tôi hạnh phúc tay trong tay với anh đi từ sân golf ra thì giờ đây tôi cũng không đến mức cảm xúc dồn nén bấy lâu bung ra mà nói những điều này. Tôi nhìn bạn tròn mắt ngạc nhiên mới biết mình ngu dại. Tôi nhìn cuộc sống độc thân thoải mái bình yên của nó mới tiếc cuộc đời mình đã lạc lối bấy lâu.
Tôi đến với anh như thứ tình cảm của một đứa em lo cho anh mỗi khi công việc gặp rắc rối. Tôi tận tuỵ tính toán, thu vén, hết lòng để mang lợi nhuận về cho công ty anh. Rồi sau những nhiệt tình đó, anh đem lòng để ý, yêu thương tôi. Tôi thương anh vì cuộc sống anh quá nhiều áp lực, ngoài ra còn nặng gánh gia đình quá lớn. Anh phải lo cho cha mẹ, anh em, tới cả mấy đứa cháu đang tuổi ăn học. Tôi thương anh làm sếp mà đôi khi họp anh mặc cái áo không ủi. Công ty sửa sang, thay đổi, anh cởi trần, quần short nhào vô phụ nhân viên làm, nhìn anh lấm lem, giản dị, gần gũi tới mức thiếu tươm tất.
Tôi thương cái tuổi thơ vất vả xa nhà kiếm sống, thương cách chiều chuộng nhân viên coi họ như anh em trong nhà, thương cái vụng về, mộc mạc không trau chuốt của anh, thương tới mức muốn giữ anh cho riêng mình, kiểm soát anh chặt chẽ. Rồi chúng tôi về một nhà, tôi có thai, hạnh phúc đón nhận niềm vui đó. Anh cũng yêu thương tôi vô điều kiện, lo cho tôi cuộc sống đủ đầy. Tôi cứ nghĩ mọi thứ màu hồng cho tới ngày sinh nở. Tôi vượt cạn một mình, sinh con ra giống anh như đúc, trắng trẻo dễ thương. Tôi về nhà mẹ đẻ sống để bà lo cho cháu vì anh ít về với tôi do bận công việc. Anh chưa từng một lần cùng tôi chăm con, lo cho con.
Anh có thể thay tôi mua tã, sữa, quần áo, vật dụng, những thứ tôi cần nhưng chỉ ghé rồi đi. Tôi vì thương con, thương anh, cứ nghĩ anh vất vả công việc, kiếm tiền xây nhà cho hai mẹ con nên cũng không trách buồn, chỉ chờ đợi. Phần nữa, sau sinh mổ tôi chăm con vất vả gần như trầm cảm, hay cáu gắt, buồn bực, không muốn gần gũi anh suốt mấy tháng liền. Tôi không thoải mái sống cùng cha mẹ, sợ phiền mỗi lúc anh về nên nói ra ngoài thuê nhà chung cư sống, anh đồng ý.
Rồi chuyện gì tới cũng tới, anh có nhân tình, bỏ mặc mẹ con tôi hơn một năm qua không lời hỏi han, không một đồng chu cấp. Tiền tiết kiệm tôi lo cho con, cùng lúc trải qua cơn bạo bệnh gần như cạn kiệt. Suốt khoảng thời gian đó tôi như chết đi sống lại, cũng không nhận được một sự quan tâm nào từ anh. Sức khoẻ tôi yếu dần, con càng lớn tôi càng vất vả. Cháu lanh lẹ, thông minh, hiếu động, thể hiện năng khiếu múa hát ngay từ nhỏ. Tôi nhìn con làm động lực sống cho mình. Nhiều lúc nghĩ dại, ôm con đứng chơi vơi nơi bờ hồ chỉ muốn gieo người xuống cho dòng nước cuốn đi, rồi lại thương cha mẹ già, thương trẻ thơ không tội tình.
Gần đây con cứ đòi đi học, cháu thấy các bạn, anh chị gần nơi tôi ở ngày ngày đeo balô tới trường thích thú lắm, đành đoạn tôi mới bấm bụng gọi anh lo cho con được học hành, anh chỉ ậm ừ hứa qua loa rồi lảng tránh. Tôi nhắn tin nói cần anh giúp tôi khoảng thời gian này vì không còn tiền để lo cho con, con đi học tôi sẽ lại đi làm tự lo được. Anh không cho tôi gọi và nhắn tin, sợ nhân tình phát hiện, cô ta sắp sinh con trai cho anh. Quá đau đớn và tủi nhục, tôi thề với lòng từ nay con mình không có người cha như anh. Tôi biết công việc anh không thuận lợi sau khi bản thân rời công ty, bởi anh không quản lý nhân viên sát sao mà ai cũng tin tưởng, dễ dãi giao tiền bạc, vị trí cho họ, sau đó họ lại phản anh.
Ngày trước có tôi bên cạnh quản lý trong ngoài. Sau khi có thai được năm tháng tôi về nghỉ ngơi nên anh giao người khác làm. Thời gian đầu tôi còn tới lui trông chừng, kiểm tra sổ sách, sau vì thai to mệt mỏi nên tôi thỉnh thoảng nhắc chừng anh. Có lần nói nhiều anh đâm ra khó chịu nên từ đó tôi cũng mặc kệ chuyện làm ăn đó, không can thiệp nữa. Giờ đây tôi được biết anh gần như giao hết tiền bạc, công ty cho người khác, chỉ thỉnh thoảng ghé ngang họp hành hoặc cầm tiền đi. Có người còn nói anh mở cửa hàng ăn uống, mua nhà cho nhân tình, những điều mà khi yêu tôi anh từng xây dựng, vẽ vời.
Tôi không còn tham vọng vật chất, không màng phù phiếm xa hoa, địa vị cao sang, cũng không cần danh phận tử tế mà bấy lâu anh chưa từng mang lại. Những thứ anh sắm cho tôi khi còn bên nhau tôi đang dần bán để tạm lo cho con được đi học, được bữa no mỗi ngày. Tôi biết đây là khoảng thời gian cùng cực nhất nhưng dù có chết cũng không bao giờ tìm đến anh, cũng như không cho con nhận người cha vô tâm vài ba lần gặp chưa kịp nhớ mặt, chưa kịp yêu thương.
Video đang HOT
Khi về sống cùng anh chúng tôi chưa làm hôn thú, không cưới hỏi. Tôi nghĩ tình yêu dành cho anh quá lớn, anh dành cho tôi cũng quá nhiều, không gì ngăn cách được, chữ tình quan trọng chứ hôn nhân chỉ là hình thức. Có con, có nhà, ổn định rồi thì con cầm váy cưới sẽ hoàn mỹ hơn. Ngoài cái lễ ra mắt cha mẹ hai bên, tôi cũng không thông báo bạn bè, bà con, vì điều đó cha mẹ đã buồn giận tôi. Tôi cũng không còn mặt mũi nào về tá túc lại nhà mình, bước chân đi để khẳng định chọn anh là đúng, sự yêu thương là mãi mãi. Giờ tôi biết mình sai, tôi làm nên tôi chịu, không oán trách anh dù trong lòng mang bao uất hận.
Tôi chỉ muốn nói nếu anh đọc những dòng này: Xin anh hãy nhớ từng có một đứa con, nay con tròn hai tuổi. Nếu cuộc sống anh mai này vẫn ấm êm, đầy đủ, em cầu chúc anh hạnh phúc. Nếu người con gái đang bên anh yêu thương anh như em từng yêu, hãy giữ anh thật chặt đừng buông tay như em. Nếu yêu thương họ thật lòng, anh cho họ một danh phận tử tế. Nếu nghĩ về em và con, hãy sống cho thật tốt ở hiện tại. Em đã bỏ mọi thứ lại, chỉ còn tình yêu này với con của chúng ta. Nếu không muốn nhìn thấy mẹ con em, sợ sự phiền phức, anh đã toại nguyện rồi.
Yên tâm sếp nhé, người không có tư cách làm cha của con em.
Theo VNE
Chồng tôi không bằng cái điện thoại!
Vì chồng tôi cứ nhậu về khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc điện thoại của mình còn hơn.
Tôi yêu chiếc điện thoại của mình, nó là thứ đầu tiên tôi nhìn tới, chạm vào trước khi đi ngủ và mỗi sớm mai thức giấc. Khi tôi chán nản, nó mang cho tôi những niềm vui nho nhỏ bằng một thông báo mới trên Facebook, một like trên Instagram. Khi tôi vui mừng, tha hồ chia sẻ phút giây ấy với mọi người chỉ bằng một bức ảnh, một status. Và khi tôi cô đơn quá trời, tiếng chuông điện thoại vang reo, hoặc điện thoại rung rung trong túi vì tin nhắn, là nỗi cô đơn của tôi sẽ rủ nhau tan biến như hơi. Tôi yêu chiếc điện thoại mất rồi.
Với chồng tôi thì khác.
Một bữa, tôi hỏi anh:
- Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?
Thứ 7. Rõ là đang nghỉ ở nhà đây mà còn hỏi.
- Thế thôi à, anh chẳng nhớ gì thật chứ?
Còn chuyện gì nữa, chẳng lẽ LẠI ĐÃ một năm ngày cưới à?
- Thế anh nghĩ mình cưới nhau được 50 năm rồi chắc?
Khi tôi vui mừng, tha hồ chia sẻ phút giây ấy với mọi người chỉ bằng một bức ảnh, một status.(ảnh minh họa)
Chồng tôi lúc ấy cứ há hốc mồm. Rõ là anh ta hoàn toàn quên béng. Còn trên điện thoại, cả 1 tá lời chúc của bạn bè đã dành cho hai vợ chồng tôi trong ngày đặc biệt này.
Một bữa khác, tôi và chồng hẹn nhau đi làm về sẽ qua thăm chị gái tôi mới sinh. Vợ chồng hẹn nhau rất rõ ràng vào buổi sáng nhưng đến tối, đợi mãi, 8h rồi 9h vẫn chẳng thấy tăm hơi chồng đâu (gọi điện thoại thì rặt một giọng nữ trung thông báo: hiện không liên lạc được). 10h hơn anh về nhà, người đầy mùi rượu.
- Sao anh về muộn thế, sáng nay mình đã nói sẽ cùng nhau sang thăm mẹ con chị H rồi cơ mà.
Ôi dào, anh đàn ông con trai ai lại đi thăm bà đẻ. Chẳng ra làm sao cả.
- Thế nhậu khuya không báo một câu để em đợi cả tối cũng chẳng làm sao?
Thì biết làm thế nào, cả cơ quan đi, mình không đi để bị nói này nói nọ à. Em chẳng hiểu gì cả.
Lần ấy, đến lượt tôi há hốc mồm. Hẳn tôi mà đi thăm bà đẻ với chiếc điện thoại, thì đâu ai dám nói nọ, nói kia, tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ.
Một bận khác, tôi cãi nhau với sếp. Cũng không hẳn là chuyện tôi sai hay sếp sai, nhưng rõ ràng tôi rất cần được chia sẻ. Cả ngày rầu rĩ, chồng chẳng nhận ra. Tối nằm ngủ tôi khều chân định nỉ non một lúc cho bớt bực.
Và thực tế là tôi cũng đã yêu chiếc điện thoại hơn hẳn ông chồng chưa - chịu - thay - đổi này.(ảnh minh họa)
- Hôm nay em cãi nhau với sếp. Chị ấy khó tính kinh khủng và hoàn toàn sai.
Làm gì có ai hoàn toàn sai. Em cũng nên xem lại mình trước khi khẳng định thế.
- Làm sao anh lại nghĩ là em nên xem lại mình khi chưa nghe em kể mọi chuyện.
Trời, em kể dài dòng lắm, mà khuya thế này. Mai anh còn phải đi từ làm sớm đấy.
Lúc ấy, đèn ngủ có lờ mờ, nhưng hẳn là cả mặt tôi lẫn mặt chồng đều nhăn nhúm như hai cái giẻ lau. 5 phút sau anh đã ngáy o o còn tôi thì tức trào nước mắt. Tôi vơ lấy điện thoại tự soạn tin nhắn gửi cho mình: "Sếp đã rất sai còn chồng bạn không chịu chia sẻ. Anh ấy sai gấp 100 lần".
Vậy đấy, vì chồng tôi cứ nhậu về khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc điện thoại của mình còn hơn.
Và thực tế là tôi cũng đã yêu chiếc điện thoại hơn hẳn ông chồng chưa - chịu - thay - đổi này.
Theo VNE
Trong cuộc chiến này, tôi vô tội Một người mẹ vì thương con của mình, một người mẹ vì đứa con mình đứt ruột đẻ ra mà chiến đấu, mà hi sinh thì có tội gì? Tôi đã cố gắng hết sức, đã phấn đấu, đã kiên trì vì mình, vì con để có được ngày chúng tôi đoàn tụ. Vậy thử hỏi, tôi có tội gì? Tôi lấy chồng,...