Sếp bỗng tái mặt khi vợ tôi nôn ọe giữa bữa ăn, lúc sau còn nói thầm với tôi: “Sang tháng anh tăng lương cho chú”
Tôi ngơ ngẩn. Hình như vợ chồng tôi vẫn đang có kế hoạch mà. Mà lần nào gần vợ tôi nhớ vợ cũng đều bắt tôi dùng biện pháp hết. Tôi tưởng dùng biện pháp là an toàn chứ sao lại vẫn có thai được nhỉ.
Lấy được vợ đẹp âu cũng là một cái may mắn. Người ta cần giàu vì bạn, sang vì vợ, có được vợ đẹp như thế này thì đời còn sang hơn như thế nhiều. Mà ngẫm cũng lạ, tôi cũng không được giàu có gì mà em lại chọn tôi làm chồng. Tôi thì chỉ được cái hiền lành, chăm chỉ làm ăn, có được bao nhiêu tiền thì đều mua tặng cho em những món đồ mà em yêu thích. Em nói với tôi em yêu tôi nên mới lấy tôi làm chồng. Tôi tin và hạnh phúc lắm. Nhiều người nói tôi nên nghĩ kĩ trước cuộc hôn nhân này bởi dù gì vợ tôi trước đó cũng là phụ nữ thích tiêu tiền, thích ăn chơi. Nhưng tôi chẳng quan tâm, lấy về rồi thế nào mà em sẽ chẳng vì yêu tôi mà thay đổi chứ. Chẳng phải cũng có đầy những người phụ nữ trước khi lấy chồng thì ăn chơi tung trời, sau khi lấy chồng lại một lòng một dạ lo cho chồng cho con hay sao.
Vợ tôi vẫn đi làm, cái công việc mà chẳng ai hiểu là em làm gì. Nhiều người đồn thôi em có công việc này là nhờ ngoại hình. Ừ thì lễ tân đương nhiên là cần ngoại hình rồi. Thế nên ngày nào vợ tôi cũng thức dậy từ rất sớm nhưng không phải là để nấu nướng bữa sáng cho tôi mà là để trang điểm. Vợ nói với tôi rằng phụ nữ kể lúc ngủ cũng phải đẹp, ra đường càng cần phải đẹp. Thế nên ngày nào vợ tôi cũng phải dành 2 tiếng đồng hồ để trang điểm và xúng xính váy áo. Mỗi lần vợ tôi ra đường là cả đám đàn ông cứ phải nháo nhác lên. Tôi thay vì cảm thấy khó chịu thì lại thấy nở mày nở mặt lắm. Mấy ai lấy được vợ đẹp như tôi. Nhưng thay vào đó thì cũng lắm chuyện khó nói ra được lắm.
(Ảnh minh họa)
Mặc dù vợ tôi đi làm nhưng tháng nào lương của tôi bao nhiêu cũng đều đưa cho vợ hết. Cầm tiền lương của tôi thay vì dùng nó để chăm sóc cho tôi thì em lại nướng hết vào mỹ phẩm, quần áo, túi xách, giày dép. Nhà cửa cũng chẳng bao giờ được em vun vén, chăm sóc. Quần áo thay ra thì cứ chất đống ở đấy, đến cuối tuần mới giặt. Cơm thì bữa nấu bữa không mà đa phần là toàn ăn ngoài và mua thức ăn sẵn. Tôi thì cũng dễ tính chứ không khắt khe gì nhưng…
Dạo gần đây tôi thấy vợ lạ lắm. Đi làm về muộn hơn, lại còn phải hay tiếp khách khứa. Có những buổi trưa tôi gọi vợ chẳng được. Mà cũng chẳng hiểu tại sao lão sếp của tôi dạo này lại hay khen tôi có số hưởng lắm. Lão bảo lão mà có được vợ đẹp như vợ tôi thì có mà lão đội vợ lên đầu để chiều vợ, chăm vợ. Chả là hôm công ty liên hoan, tôi có đưa vợ đi cùng để giới thiệu. Đám bạn đồng nghiệp thấy vợ tôi cứ thế nháo nhác lên. Ông sếp cũng nhìn vợ tôi chẳng chớp mắt. Thế nhưng tôi chẳng quan tâm, tôi tin vợ tôi là người đứng đắn.
Nhưng vợ tôi cứ giấu diếm gì đó mà biểu hiện cũng lạ lắm nên tôi cứ thấy lo lo. Cho tới hôm sếp mời cả bọn đi liên hoan còn nói đưa cả vợ con đi cùng. Tôi đồng ý nhưng có ai ngờ được đâu…
Phục vụ vừa bê lên đĩa sốt me mà vợ tôi thích đặt trước mặt em thì bỗng nhiên tôi thấy em nhăn mặt, bịt miệng lại rồi nôn ọe. Mấy bà vợ của mấy ông đồng nghiệp nhìn tôi cười khúc khích trêu:
-Sướng nhé, sắp được làm bố đến nơi rồi.
Tôi ngơ ngẩn. Hình như vợ chồng tôi vẫn đang có kế hoạch mà. Mà lần nào gần vợ tôi nhớ vợ cũng đều bắt tôi dùng biện pháp hết. Tôi tưởng dùng biện pháp là an toàn chứ sao lại vẫn có thai được nhỉ. Tôi vừa mừng trong bụng, lại vừa băn khoăn suy nghĩ thì bỗng nhiên sếp vỗ vai tôi cười rồi thì thầm vào tai tôi:
Video đang HOT
- Sang tháng anh tăng lương cho chú.
-Ơ sao tự nhiên sếp tăng lương cho em ạ??
-Cái chú này hay thật, được tăng lương mà lại còn thắc mắc à.
Vợ tôi thì cứ nhìn sếp rồi nhìn xuống cái bụng khiến tôi không nghi ngờ không được. Từ xưa đến nay tôi vẫn tin vợ nhưng chuyện ngày hôm nay thì tôi không thể nào không suy nghĩ cho được. Nhìn vợ ngủ ngon, tôi thấy vẫn yêu vợ nhiều lắm nhưng càng yêu vợ tôi lại càng thấy bản thân thấy không băn khoăn không thể được. Tôi đột ngột được tăng lương. Vợ bỗng nhiên có thai lại được sếp tôi ưu ái. Tôi có nên nghi ngờ đứa con trong bụng vợ hay một lòng một dạ tin tưởng cô ấy đây??
Tố Quyên
Theo kenhsao.net
Nếu cuộc đời là một bộ phim, xã hội ngoài kia chính là "vai ác": Không tự nghiêm khắc với bản thân, sớm muộn cũng sẽ có người thay bạn làm điều đó!
Bạn không thể làm hài lòng tất cả mọi người, đáp ứng được tiêu chuẩn của tất cả mọi người. Tuy nhiên, bạn có thể tự đặt ra tiêu chuẩn của riêng mình và tập trung vào đó.
Trưởng thành trong thế kỷ 21, rất nhiều người trong số chúng ta được khuyên rằng không nên quá nghiêm khắc với bản thân. Thế nhưng sau đó, chúng ta lại bị ném vào cuộc đời vô cùng khắc nghiệt, không chút khoan dung với mình.
Vấn đề nằm ở cách ta diễn giải cụm từ đó. Nếu bạn nghiêm khắc với bản thân, bạn sẽ kiểm soát được điều đó. Bạn tự tạo ra định nghĩa thành công của riêng mình. Bạn tự biết khi nào nên hài lòng với những gì đã làm. Bạn coi trọng nhận xét của chính mình hơn là của người khác.
Bởi lẽ, nếu chúng ta không tự nghiêm khắc với bản thân, người khác sẽ làm điều đó.
Họ sẽ đặt ra tiêu chuẩn mà họ muốn. Họ sẽ mang đến những luật lệ chúng ta không thể hiểu được. Họ sẽ khiến chúng ta cảm thấy mình không bao giờ hoàn thành tốt công việc.
Bạn không thể làm hài lòng tất cả mọi người, đáp ứng được tiêu chuẩn của tất cả mọi người. Tuy nhiên, bạn có thể tự đặt ra tiêu chuẩn của riêng mình và tập trung vào đó.
Bí quyết là bạn phải có một bộ tiêu chuẩn rõ ràng, cộng thêm niềm tin không gì lay chuyển được rằng bạn sẽ đáp ứng được nó. Luôn luôn là vậy.
Tôi không đặc biệt thông minh, hay thông minh bẩm sinh. Tôi không giỏi giao tiếp với mọi người, cũng chẳng có đặc điểm của người thành công. Tôi không biết lập trình. Tôi gần như vô hình trong đám đông. Tôi nói lắp khi lo lắng.
Bù lại, tôi cực kỳ nghiêm khắc với bản thân. Tôi luôn có suy nghĩ rằng, nếu mình không thể làm một điều gì đó, đấy là vấn đề của mình, không phải ở người khác.
Nếu tôi làm sai, đó chắc chắn là lỗi của tôi. Tôi không bao giờ trách người khác đã không hướng dẫn mình đầy đủ, hay kỳ vọng ở mình quá nhiều, hoặc đã thay đổi ý kiến, dù những điều này có thể đúng. Tôi cho rằng tôi cần phải biết đối phó với mọi thứ mà cuộc đời ném vào mặt mình. Nếu tôi phải nhờ đến sự trợ giúp, hay bỏ cuộc, có nghĩa là tôi đã thất bại.
Khi bắt đầu công việc viết lách tự do, tôi vẫn là một cô gái tuổi teen, không kinh nghiệm, không người hướng dẫn. Tôi đã lầm tưởng rằng, mọi thứ tôi cần làm chỉ là viết.
Đó là những gì các nhà văn làm, đúng không? Họ ngồi xuống bàn và viết. Sau đó họ uống cà phê. Rồi họ đi giao lưu và làm những thứ hay ho với các bạn đồng nghiệp. Không ai can thiệp bởi vì họ đang viết.
Thực tế là, viết lách chỉ là một phần rất nhỏ. Có cả triệu thứ tôi đột nhiên phải học, và phải làm đủ nhanh và tốt, để không ai nghi ngờ rằng tôi mới làm lần đầu. Gửi hóa đơn, giữ giấy tờ thuế, viết hợp đồng, hiểu về luật bản quyền, phỏng vấn,...
Khó nhất là: tôi phải kiểm soát tâm lý của chính mình, phải vượt qua những hoài nghi, và hoang mang.
Nhưng rồi tôi học hỏi rất nhanh. Đầy đau đớn, nhưng nhanh chóng, bởi lẽ tôi luôn tâm niệm mình có thể làm được mọi thứ.
Đó chính là điểm khác biệt quan trọng giữa trường học và trường đời.
Ở trường, không ai bắt bạn phải biết mọi thứ. Nhưng khi bạn đi làm, mọi người luôn mặc định rằng bạn biết cách xử lý cơ bản bất cứ thứ gì họ ném cho bạn. Nếu bạn không làm được, thì họ trả lương cho bạn làm gì?
Bạn có thể nhìn sự việc theo 2 hướng.
Bạn có thể mong đợi người ta sẽ giải thích mọi thứ cho mình. Bạn có thể mong đợi được cầm tay chỉ dẫn và không bị đánh giá mỗi khi hiểu sai. Bạn có thể mong đợi mình sẽ được ghi nhận và trả công xứng đáng cho những gì đã bỏ ra.
Hoặc bạn có thể mặc định rằng mình phải tự tìm hiểu mọi thứ. Bạn sẽ không biết thước đo là gì. Bạn sẽ không được ghi nhận. Và hiển nhiên là bạn cũng sẽ chẳng được trả công xứng cho bất kỳ thứ gì.
Hướng đầu tiên sẽ dẫn tới sự bực bội dai dẳng, tâm lý "nạn nhân" và cảm giác thất bại.
Hướng thứ hai tuy mệt mỏi, nhưng sẽ giúp bạn học nhanh, cũng như tìm ra cách để học.
Bạn có thể phải dành cả đời để chứng minh thành công của mình bằng những vật ngoại thân: tiền bạc, các mối quan hệ, bất động sản, xe hơi, giải thưởng, học vị,...
Nhưng chúng chẳng có nghĩa lý gì hết. Chúng sẽ trở nên nhạt nhẽo khi bạn tìm được một mục tiêu khác để nhắm tới. Và bạn thì luôn luôn tìm được.
Mọi người sẽ luôn nghiêm khắc với chúng ta vì một lý do nào đó. Họ sẽ chẳng bao giờ dễ dàng hài lòng cả.
Tuy nhiên, tôi đã học được cách nhìn nhận mọi thứ bằng chính thước đo của mình. Tôi biết rằng nhận xét của mọi người sẽ giúp tôi tiến bộ, nhưng nó không giúp gì cho cảm giác của tôi.
Đôi khi, tôi không ưng ý với tác phẩm của mình. Dù mọi người đánh giá cao đến đâu, tôi vẫn coi đó là thất bại. Đôi khi, tác phẩm của tôi không được đón nhận tích cực. Nhưng chỉ cần nó đáp ứng tiêu chuẩn của tôi, tôi vẫn gọi đó là thành công. Quá trình mới là điều quan trọng.
Theo guu.vn
Tưởng đó là ngày hạnh phúc nhất đời con gái, thế mà đêm tân hôn tôi lại nằm ôm gối nghẹn ngào khóc trong uất hận Quả thật, cái gì đến nhanh quá nó cũng đều có giá của nó. Tôi vừa ra trường thì gặp và yêu anh qua một người em họ. Anh hơn tôi 3 tuổi, là bạn đồng nghiệp trong công ty của em họ tôi. Ở công ty, anh là người khá kín đáo, ít nói và không thích khoe khoang. Hơn nữa, thông...