Sẽ ra sao, nếu cuộc đời không có mẹ?
Không có mẹ làm sao có thể là một thiên đường. Cũng vậy, tình yêu vô điều kiện, là một cụm từ quá lý tưởng để có thật, nhưng nó thật khi đến trong cuộc đời cùng mẹ.
Vu Lan, trong nhà hàng chay, nhìn những người trẻ cài trên ngực mình những bông hồng đỏ, thầy giáo người Anh ngạc nhiên dò hỏi. À, một người trong nhóm giảng cho thầy hiểu về Vu Lan, ngày báo hiếu ở Việt Nam. Thầy gật gù: “À , như vậy là giống với Ngày của mẹ ở bên Anh”. Thầy nhìn sang một người đã làm mẹ trong nhóm và hỏi: “Hôm nay, các con của bạn đã làm gì cho bạn, chúng vẽ tranh, làm đất sét, hay nấu ăn?”. Người mẹ lúng túng trong một giây và trả lời: “Chúng không làm gì cả”. Và không để thầy hỏi tiếp, chị nói luôn: “Tôi cũng chưa bao giờ mong muốn chúng làm điều gì cho mình. Chỉ cần chúng sống vui, sống một cuộc đời có ý nghĩa là đủ”.
Câu hỏi của thầy gợi lên bao điều suy nghĩ. Người Việt mình trong ngày Vu Lan, ai còn mẹ thì cầu an cho mẹ, ai mất mẹ thì về chùa cầu siêu. Ít khi nghĩ sẽ làm điều gì cho mẹ. Vì mình vô tâm, hay vì mẹ không bao giờ đòi hỏi. Hay mẹ quá giản dị. Hay điều duy nhất mẹ quan tâm chính là sự bình an cho con, cho gia đình.
Ảnh mang tính minh họa
Mẹ tôi, hết hè, bọn trẻ đi học lại, hôm nay cũng đã về quê. Trước khi về có hơi dè dặt hỏi con: “Lúc nào con có giờ, chở mẹ qua cậu, mẹ thắp cho bà ngoại cây nhang”. Vậy đó, lúc nào con cần mẹ vô. Lúc nào xong mẹ về. Trước khi ra bến xe chỉ gọi dặn dò: “Đồ mẹ giặt rồi còn mấy cái chưa kịp phơi, cơm mẹ nấu rồi, thịt trong nồi ủ, lát về con hâm canh lại…”. Tôi đã không kịp nghe những câu dặn dò sau đó, bởi vì đã thấy mắt mình nhòa đi rồi…
Video đang HOT
Dường như cả nhóm cũng lặng đi trong một giây nào đó. Để khuấy động không khí, một người trong nhóm hỏi đùa: “Mẹ thầy thì sao, chắc bà sốt ruột lắm vì con trai mình lăn lộn nơi đất khách quê người, gần 40 rồi mà chưa chia sẻ cuộc đời mình với cô nào?”. Ông thầy cười hiền: “Hồi đó mẹ tôi có lo, nhưng sau này thì không. Có lẽ vì bà thấy tôi hạnh phúc như thế này. Vậy là đủ”. Đông hay Tây, mẹ Việt, mẹ Âu hay mẹ Mỹ, mỗi người có một cách khác nhau, nhưng tình yêu không điều kiện dành cho con thì không khác biệt.
Tôi nhớ khi đọc câu chuyện xúc động về mẹ của kình ngư huyền thoại Michael Phelps.
- Bất cứ khi nào giáo viên của con nói: “Michael không thể làm được việc này”, tôi sẽ đáp lại rằng “Vậy thì cô sẽ làm gì để giúp cháu?”, bà kể.
Từ một đứa trẻ tăng động, không thể tập trung vào điều gì, ghét học toán, thậm chí là ghét chạm mặt vào nước, Michael Phelps đã trở thành huyền thoại. Nếu không phải là mẹ nhẫn nại lật đứa con ra tập bơi ngửa làm gì có một kình ngư với 28 huy chương các kỳ Olympic như hôm nay. Nếu không phải là mẹ yêu cầu giáo viên toán, hướng dẫn cho Micheal Phelps môn toán bằng cách liên hệ với môn thể thao cậu bé yêu thích, làm gì cậu bé có thể tiếp con đường của mình. Nếu không phải là mẹ biết con ghét đọc, đã tập cho con đọc bằng chính những sách vở liên quan đến thể thao, thì làm gì có một
Michael Phelps gây cảm hứng cho cả một thế hệ như hôm nay. Nếu không phải là mẹ nhẫn nại và sáng tạo với những ký hiệu riêng của hai mẹ con, ai sẽ giúp anh bình tĩnh, kỷ luật. Nếu không phải là mẹ với tất cả niềm tin tưởng, làm sao anh có thể quyết định ngưng thuốc điều trị tăng động ngay khi mới học lớp 6, để từ đó tự mình điều chỉnh được cảm xúc và cuộc đời của chính mình.
Chợt nghĩ, những người biết Michael Phelps trước đó chắc khó tưởng tượng ra anh của ngày hôm nay. Càng không thể tưởng tượng ra cuộc đời của Michael Phelps hôm nay ra sao nếu anh không có mẹ. Mà có riêng gì Michael Phelps, có ai dám ngồi và tưởng tượng, cuộc đời của mình sẽ ra sao, nếu không có mẹ?
Tôi nhớ trong câu chuyện Miền cỏ phương Nam (một sáng tác đẹp đẽ và tuyệt vời của nữ văn sĩ Thụy Điển Astrid Lindgren), khi hai đứa trẻ mồ côi Matias và Anna lầm lũi như hai con chuột xám, đi qua những ngày đông ẩm đạm và rét buốt, được một con chim đỏ dẫn đường, chúng đã đến miền cỏ phương Nam, một thiên đường với đủ đầy đồ chơi, thức ăn, bạn bè và… dĩ nhiên là có mẹ. Không có mẹ làm sao có thể là một thiên đường. Cũng vậy, tình yêu vô điều kiện, là một cụm từ quá lý tưởng để có thật, nhưng nó thật khi đến trong cuộc đời cùng mẹ. Và mẹ bằng tình yêu ấy đã biến cuộc đời thực trở thành một… miền cỏ phương Nam.
Theo Ban Mai/Phununews
Tâm sự của gái già U40 về lần đầu làm 'chuyện ấy'
Như bao phụ nữ lần đầu "quan hệ" khác, tôi cũng phải trải qua những cảm giác lo lắng và bất an khi bị mất đi "cái ngàn vàng".
Sau khi có lần quan hệ tình dục đầu tiên ở tuổi 36, tôi chợt nhận ra đôi khi tìm kiếm một "đối tác" không phải là vấn đề nan giải nhất của đời sống tình dục nữ, mấu chốt nằm ở sự hiểu biết, kinh nghiệm và sự tự tin của anh ta trong cuộc ái ân.
Có thể nhiều người sẽ không tin, rằng tại sao một phụ nữ ở độ tuổi như tôi lại chưa từng có kinh nghiệm trong "chuyện ấy". Tôi sẽ không đề cập đến vấn đề này, bạn chỉ cần biết vì vài lí do cá nhân, đến tận khi qua ngày sinh nhật thứ 36, tôi mới hiểu thế nào là thực sự sex.
Sau khi có lần quan hệ tình dục đầu tiên ở tuổi 36, tôi chợt nhận ra đôi khi tìm kiếm một "đối tác" không phải là vấn đề nan giải nhất của đời sống tình dục nữ, mấu chốt nằm ở sự hiểu biết, kinh nghiệm và sự tự tin của anh ta trong cuộc ái ân. (Ảnh minh họa)
Tôi và anh ấy đã có một "cuộc vui" trên một bãi cỏ hoang vắng, điều mà từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí của một "bà cô", ừm, có thể coi là hơi đứng tuổi như tôi. Khi tôi đề nghị một chuyến đi chơi xa với anh ấy, người mà tôi có cảm hứng hẹn hò sau gần chục năm kể từ mối tình đầu tiên chóng vánh, chàng đã thủ thỉ vào tai tôi rằng: "Đây sẽ là một bước tiến mới cho mối quan hệ của chúng ta". Tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì, và tất nhiên, tôi đồng ý, chúng tôi đều đã quá tuổi trưởng thành để có thể đối mặt với sex rồi.
Như bao phụ nữ lần đầu "quan hệ" khác, tôi cũng phải trải qua những cảm giác lo lắng và bất an khi bị mất đi "cái ngàn vàng". Tôi đau, "khô hạn" và lóng ngóng không biết phải làm gì để rồi chỉ biết che mặt đi cho khỏi xấu hổ.
Đương nhiên là xấu hổ rồi, hãy thử tưởng tượng bạn ở tuổi 36, khi hầu hết đàn ông hay phụ nữ ở tuổi này đều đã có ít nhất một lần "quan hệ" và thoải mái bàn luận về chuyện đó thì tôi, một "quý cô" lạc hậu vẫn đang lơ ngơ không biết phải làm gì cho phải. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là rắm rắp nghe theo sự hướng dẫn của anh ấy. Đối tác của tôi là một người từng trải, tôi biết vậy và chàng cũng không hề ngại ngần khi thú nhận điều đó.
Tuy nhiên, sự từng trải và kinh nghiệm của anh ấy không đủ để khiến tôi đạt khoái cảm, hoặc cũng có thể là sự lo lắng của lần đầu khiến tôi không hề cảm nhận được điều đó. Tất cả những gì tôi cảm nhận được chỉ là một sự căng cứng cơ thể cùng cảm giác đau. Lúc đó thực sự tôi chỉ nghĩ "Lạy Chúa, hoá ra đây là cảm giác mà con người ta vẫn thường khao khát đây sao?" đồng thời không ngừng mong muốn được đứng dậy mặc lại quần áo của mình và đi về vì xấu hổ. Thật may là đến nửa sau cuộc ân ái, vì anh không ngừng động viên và cũng từ tốn hơn, tôi đã có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hoá ra trải nghiệm lần đầu ái ân cũng không phải là một việc quá tệ.
Tuy rằng có chút ngại ngùng khi đến tận tuổi này mới có "lần đầu tiên", nhưng suy cho cùng, tôi vẫn nhận ra có những lợi ích nhất định khi quyết "để dành". Vì sao ư? Vì chúng ta sẽ không cần phải chờ mẹ của bất kì ai đến đón chúng ta, cũng không cần phải lo lắng ngày mai liệu đối phương có phải đối mặt với một án phạt nào đó vì quan hệ tình dục với trẻ em chưa đủ tuổi hay không. Ở tuổi 36, bạn cũng không cần phải bận tâm quá nhiều về những gì "đối tác" bàn luận sau lưng bạn. Ta sẽ không còn cảm thấy ngại ngùng khi các đấng mày râu bàn luận về chuyện gối chăn và nhắc đến bạn tình của nhau. Đơn giản vì chúng ta đã đủ trưởng thành và chín chắn để nhận thức và nói chuyện thẳng thắn về sex, để tự chịu trách nhiệm về những gì ta đã và sẽ làm.
Sau trải nghiệm lần đầu tiên ấy, tôi cũng chưa dám chắc khi nào mình sẽ lại tiếp tục "quan hệ" với đối tác, biết đâu sau này khi đã có kinh nghiệm hơn, tôi sẽ trở nên chủ động và sexy hơn thì sao? Có thể lắm chứ. Trong cuộc sống ái ân này, điều gì cũng có thể xảy ra.
Theo Phununews
Chia tay rồi không sớm thì muộn cũng sẽ quên nhau, đúng không? Ngày hôm nay không có em, cảm giác thật lạ. Anh bỗng chốc như bị hất văng xuống từ tận mây xanh, chơi vơi không biết níu vào đâu. Anh đã thuộc nằm lòng câu cửa miệng của bọn con gái các em, rằng "có không giữ mất đừng tìm", và anh cứ nhởn nhơ, vô lo khi nghĩ rằng mình sẽ chẳng...