Sẽ phải mất bao lâu tôi mới có thể làm lại cuộc đời?
Sau khi nhận được quyết định cho thôi việc của trường tôi mới bừng tỉnh ngộ. Hóa ra hơn một năm qua tôi đã lầm đường lạc lối, vô tình hay cố ý thì cũng đã phá tan hạnh phúc gia đình một người phụ nữ hiền từ và cũng hủy hoại tiền đồ của mình. Giờ đây sẽ phải mất bao lâu để tôi có thể vững tin làm lại cuộc đời?
Tôi 25 tuổi, lớn lên từ mảnh đất nghèo, cho dù được trời phú cho ngoại hình nhưng vì xuất thân nghèo nàn nên những năm xa quê lên thành phố học tập gặp vô vàn trắc trở. Con người sinh ra không có quyền lựa chọn cha mẹ, lựa chọn cuộc sống giàu sang, càng không có quyền lựa chọn nơi chôn rau cắt rốn. Con người chỉ có thể tự mình vươn lên để thoát khỏi cái nghèo, để làm giàu cho bản thân. Vốn xuất thân nghèo khó, quanh năm đồng ruộng, sống những ngày bữa no bữa đủ nên tôi luôn đau đáu trong lòng “làm thế nào để thoát khỏi cảnh cơm rau cà, nhà dột nát..”.
May mắn trong cuộc đời tôi là được làm con của cha mẹ tôi. Gia đình dù nghèo khó đến đâu nhưng ông bà vẫn luôn cố gắng lo liệu cho tôi ăn học. Trước kia đã không biết bao lần người khác nhìn vào gia cảnh nhà tôi mà khuyên cha mẹ tôi “Con gái lớn rồi cho đi làm kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình đi chứ, đi học phỏng có ích gì. Ra trường thất nghiệp ý mà, nhà đã nghèo còn bày đặt học với chả hành…”. Thế nhưng cha mẹ tôi – những người khốn khó ấy vẫn cố nghẹn ngào lau đi những giọt mồ hôi sớm tối lo cho tôi từng miếng ăn, từng đồng tiền lẻ ăn học. Suy cho cùng ông bà chỉ mong tôi sớm thoát khỏi cuộc sống khốn cùng.
Biết tâm ý của cha mẹ, và cũng vì thấm dần với nỗi khổ cực nên mỗi ngày tôi càng nung nấu ý chí quyết tâm học thật tốt. Ngày biết kết quả đỗ đại học tôi vui mừng khôn xiết vì cuối cùng trời cũng chẳng phụ lòng người, nhưng rồi niềm vui mới chớm thì tôi lại lo lắng đứng ngồi không yên vì nghĩ rồi mai đây sẽ lấy tiền đâu đi học, ở nơi phồn hoa ấy thứ gì cũng đắt đỏ, dù là một cây tăm bé xíu cũng phải bỏ tiền ra mới có, ở nơi đó không giống như quê nhà… Liệu có theo học được không?
Nhưng những nỗi lo lắng ấy chẳng thể ngăn nổi ý chí tôi. Ngày xách balo lên đường nước mắt mẹ tôi lăn dài, bà có ấn vào tay tôi 300 nghìn và nói “Cứ cầm lấy, rồi mẹ sẽ cố gắng xoay sở gửi tiền lên cho. Cố gắng học hành, nếu khó quá, khổ quá thì về với mẹ nhé con…”. Đó là hình ảnh mà dù năm tháng có trôi đi nhưng không thể xóa nhòa trong tôi.
Giờ đây sẽ phải mất bao lâu để tôi có thể vững tin làm lại cuộc đời? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
4 năm đại học của tôi trôi qua cũng không dễ dàng gì. Những năm đầu tiên tôi vừa học vừa làm thêm với đủ thứ nghề. Từ rửa bát, bưng bê đến phát tờ rơi… nhưng chưa một phút giây nào tôi lơ là việc học. Học tập tốt thì sẽ không còn phải lo nghĩ đến tiền học phí. Thậm chí những khoản học bổng trong suốt 4 năm tôi đạt được còn nhiều hơn khoản học phí tôi phải trả.
Tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc tôi được giữ lại làm việc ở trường, mặc dù lương chỉ đủ sống nhưng có lẽ đây là món quà quý giá nhất mà tôi nhận được sau những nỗ lực, vất vả mà bản thân đã bỏ ra. Thế nhưng tất cả những gì tôi gồng mình cố gắng bao ngày nay bỗng vụt mất đi chỉ vì thứ tình cảm sai trái của mình. Tôi đem lòng yêu một người đàn ông, mặc dù biết người đó đã có gia đình nhưng dù có cố gắng dùng lý trí kiểm soát bản thân đi chăng nữa thì mọi sự cố gắng đều bằng không khi người đàn ông ấy luôn hết lòng vì tôi.
Xa gia đình, thiếu thốn tình cảm, cuộc sống ở nơi phồn thị gặp nhiều khó khăn và quan trọng là xưa nay tôi chưa từng yêu bất cứ một người đàn ông nào, chưa bao giờ nhận được sự quan tâm chăm sóc từ một người con trai, nên việc anh đến với tôi, quan tâm, chiều chuộng tôi khiến trái tim tôi xao động. Tình cảm ấy lâu ngày như thấm vào da thịt tôi, có muốn dứt ra cũng không được. Đã đâm lao thì phải theo lao, vậy là bỗng dưng tôi trở thành người thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đìnhngười khác.
Không ít lần gia đình anh đến gặp tôi, vợ anh ấy là một người phụ nữ hiền từ, xinh đẹp. Nhưng nghe anh kể anh lấy vợ chỉ vì chiều lòng cha mẹ, anh không yêu vợ và hơn nữa anh thèm muốn có một đứa con trai… nhưng vợ anh lại không thể. Người phụ nữ ấy đã năm lần bảy lượt đến cầu xin tôi buông tha cho chồng chị. Đã bao lần tôi buông tay, trốn chạy tình cảm của bản thân cũng chỉ vì không muốn gia đình người khác vì mình mà tan vỡ. Nhưng cứ mỗi lần tôi buông tay là anh lại níu giữ.
Cuộc tình sai trái của tôi kéo dài hơn 1 năm cho đến khi đến tai các thầy cô trong trường. Đơn tố cáo tôi không phải do người phụ nữ đó gửi đến, người ký tên trong đơn là em gái anh ấy. Sau khi nhận được quyết định cho thôi việc của trường tôi mới bừng tỉnh ngộ. Hóa ra hơn một năm qua tôi đã lầm đường lạc lối, vô tình hay cố ý thì cũng đã phá tan hạnh phúc gia đình một người phụ nữ hiền từ và cũng hủy hoại tiền đồ của mình. Giờ đây sẽ phải mất bao lâu để tôi có thể vững tin làm lại cuộc đời?
Theo Giadinhvietnam
Chồng bảo, không có bầu thì sẽ bỏ tôi
Lấy nhau 3 năm rồi, vậy mà tình nghĩa vợ chồng chỉ thế thôi sao. Tôi chưa từng nghĩ, anh lại có thể thốt ra những lời cay độc như vậy.
ảnh minh họa
Anh khiến trái tim tôi rụng rời, đau đớn, tôi không còn niềm tin vào anh, vào cuộc sống nữa.
Tôi và anh cưới nhau đã được 3 năm. Thời gian đó, tôi có bầu nhưng bị thai chết lưu. Tôi cũng không biết nguyên nhân vì sao. Mất đi đứa con đầu lòng đã mang nặng suốt thời gian dài, tôi như người chết đi vậy. Tôi mất tinh thần suốt mấy tháng, không còn nghị lực sống. Lúc đó, chồng tôi còn lạnh lùng với tôi. Anh trách tôi là người không cẩn thận, chu đáo, làm mất con của anh. Thế nên trong chuyện này, dường như với gia đình anh, lỗi hoàn toàn là do tôi.
Khi tôi đau khổ nhất, anh lại lạnh lùng. Anh chưa một lần hỏi han, quan tâm tôi. Anh bảo tôi là người đã gây ra cái chết cho con làm tôi đã tuyệt vọng còn tuyệt vọng hơn. Nhưng tôi cứ cố gắng như vậy, cứ nghĩ đến con mà sống để sinh cho con những đứa em khác.
Suốt thời gian dài, tôi bị stress nặng. Tôi ốm trầm trọng cũng tự mình chăm sóc bản thân. Nhà tôi sống riêng nên chỉ có hai vợ chồng với nhau. Chồng tôi lại kiếm được tiền nên nhiều khi anh cáu gắt, coi thường tôi. Hễ nhìn thấy con cái nhà ai ngoan ngoãn theo lời bố mẹ là anh lại ghen tị và nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu. Không thể có ai hiểu được nỗi lòng của tôi lúc ấy đâu.
Tôi và con đã khổ sở thế nào, đến khi mất con tôi cũng không biết. Vậy mà một lời động viên cũng không có. Bố mẹ chồng thì thờ ơ, coi như đó là chuyện riêng của chúng tôi nên không can thiệp.
Sau đó một thời gian, tôi cũng đi làm và lấy lại tinh thần. Tôi lại trở về là người vợ hiền thục, chăm chồng những bữa cơm và giấc ngủ. Nhưng thái độ của anh bây giờ không được như trước. Dù có ân ái vợ chồng anh cũng rất nóng vội, giống như là cho xong trách nhiệm và khát khao có một đứa con.
Thời gian sau đó, tôi mãi không có tin vui, anh cứ hỏi tại sao liên tục. Anh giục tôi đi khám nhưng tôi không đi, vì tôi nghĩ, chuyện con cái đâu phải nói có là có được. Tôi cứ từ từ tính chuyện nhưng mà bản thân tôi cũng mong có con lắm. Vì mất đi một đứa con rồi, tôi cảm thấy chán nản kinh khủng nhưng còn cách nào khác đâu là cố sinh đứa con để tìm kiếm niềm vui.
Nhưng mà, mãi chẳng thấy tín hiệu gì. Bố mẹ bảo tôi phải đi khám tôi cũng không nghĩ đến. Vì tôi mất đi đứa con đầu nên có lẽ cũng ảnh hưởng. Cứ thấy tôi chần chừ, có vẻ anh bực bội. Gần đây, anh hay nổi cáu với tôi vô cớ. Tôi không làm gì sai anh cũng kiếm cớ gắt gỏng, khó chịu. Tôi bực bội vô cùng nhưng phải nín nhịn.
Thế mà đêm đó, anh đùng đùng nổi giận khi bạn gọi điện mai tới sinh nhật con anh ta. Anh bảo tôi là: "Nếu không sinh được con thì nói rõ đi, đừng có giấu giếm. Không sinh được con nữa thì tôi bỏ, cho cô thời hạn 6 tháng. Đi khám thì không đi, chắc là cô có vấn đề. Nếu vậy, tôi sẽ ngoại tình kiếm con cho cô coi, đừng thất vọng!". Nghe anh nói vậy, tôi sốc nặng, tôi như chết lặng trước từng câu từng lời chồng thốt ra. Nếu như anh chịu động viên, an ủi tôi thì biết đâu tinh thần tôi sẽ tốt, tôi không bị áp lực nặng nề thế này.
Thú thực, tôi cũng đã đi khám nhưng không nói với anh. Vì bản thân tôi muốn thử xem anh đang có thái độ thế nào với mình. Tôi không dám tin là anh lại phũ phàng như vậy.
Đợt này, tôi thấy anh đi sớm về muộn, thi thoảng lại ra ngoài nói chuyện rất lâu. Phải chăng anh đang ngoại tình? Hay là anh đang cố tình muốn làm vậy để tôi có động lực? Nhưng dù sao, những lời anh nói ra đã không còn tình nghĩa gì nữa rồi, chắc là anh đang rũ bỏ tôi vì tôi không sinh được con cho anh. Nhưng nhiều khi tôi nghĩ, tại sao anh không nghĩ chính anh mới là nguyên nhân khiến chúng tôi không thể có con. Nếu mà như vậy thì sao nhỉ...?
Theo VNE
Cưới hay không khi chưa xác định được đứa bé đó là con mình? Suốt 5 tháng liền, cứ đều đặn 1 tuần 2 lần, chúng tôi lại ân ái với nhau. Chúng tôi đang muốn nhanh có con nên đã lên mạng tìm hiểu nhiều biện pháp để chóng đậu thai. Vốn là dân tỉnh lẻ bám trụ lại ở giữa thủ đô hoa lệ, tôi với cô ấy đã phải nương tựa vào nhau để...