Sẽ mãi yêu em chứ anh?
Hải cảm thấy mệt mỏi khi yêu tới 4 năm mà lần nào ngỏ lời chuyện cưới xin, Dung cũng gặng hỏi anh: “Anh hứa sẽ yêu em mãi chứ?”
Trên chiếc giường, nằm trong tấm chăn ấm áp, cả hai cuộn tròn bên nhau đón cái lạnh của mùa đông. Ngoài trời lất phất mưa vì thế cái lạnh càng thêm tê tái. Cả Hải và Dung đều chưa ngủ. Còn sớm, nhưng vì lạnh nên chẳng ai muốn làm gì ngoại trừ cái việc nằm ôm nhau và trò chuyện.
Dung đưa tay tắt điện, bật chiếc đèn ngủ mờ mờ màu vàng ấm áp. Cô luôn thích cái thời khắc nằm bên Hải như thế này, không có tiếng tivi, không có tiếng ồn ào xe cộ, không có ánh điện sáng trưng. Nằm trong vòng tay anh, cả hai cùng thủ thỉ nói về những gì đã qua hoặc những gì sắp tới.
- “Chúng mình yêu nhau chính xác là bao lâu rồi nhỉ?” – Hải thì thầm
- “4 năm, 8 tháng… 9 ngày”
- “Kể cũng lâu lắm rồi nhỉ. Có nhiều người, với từng ấy thời gian, có khi họ đã đi qua được vài mối tình rồi ấy chứ”
Dung cười khúc khích khi nghe cái lập luận chẳng đâu vào đâu của Hải.
- “ Sao thế, anh tiếc vì yêu được ít người quá trong khoảng thời gian đó à? Nếu muốn anh có thể yêu đồng thời vài cô một lúc mà”
- “Không, em nghĩ cái gì vậy chứ” – Hải đưa tay cốc nhẹ vào trán Dung khiến cô cau mày lại. Anh sợ cô giận, lại vội vàng đặt lên đó một nụ hôn.
- “Thế em có tiếc vì mới chỉ yêu mình anh không?”
- “Kể ra thì… cũng có”
Hải cảm thấy mệt mỏi khi yêu tới 4 năm mà lần nào ngỏ lời chuyện cưới xin, Dung cũng gặng hỏi anh: “Anh hứa sẽ yêu em mãi chứ?” (Ảnh minh họa)
Hải vung tấm chăn ra nhìn Dung trách cứ. Cô lại cười lớn hơn khi thấy sự giận hờn đáng yêu này của Hải. Dung kéo anh nằm xuống bên mình, áp vào má anh rồi hôn anh một nụ hôn nồng nàn. Cô thì thầm vào tai anh:
- “Tiếc là vì đã không thể yêu anh nhiều hơn, nhiều hơn nữa…”
- “Ừ, nói thế còn nghe được”.
Một khoảng im lặng lại bao trùm. Lần nào cũng vậy, cứ những đêm nằm bên nhau thế này, có lúc cả hai lại không biết phải nói gì…
- “Em có yêu anh nhiều không?” – Giọng Hải bắt đầu trùng xuống.
- “… Nhiều lắm”
- “Em nghi ngờ anh điều gì à?”
- “Sao anh lại hỏi thế?”
Video đang HOT
- “Thế tại sao em lại luôn từ chối lời cầu hôn của anh. Ai cũng nói con gái luôn muốn được sống bên người mình yêu, còn em có vẻ như ngược lại. Anh muốn được cưới em, được cùng em xây dựng gia đình, tại sao em cứ trì hoãn mãi. Mình yêu nhau cũng đâu phải là ngắn. Anh nghĩ từng ấy thời gian là đủ để em hiểu anh yêu em nhiều như thế nào rồi mà. Mình cưới đi em”
- “Anh à, mình yêu nhau lâu thêm một chút được không?”
- “Nhưng tại sao chứ?”
- “Em không mong anh yêu em nhiều… em chỉ anh yêu em mãi mà thôi”
- “Anh thật không thể hiểu được những lập luận của em”.
Lần này thì Hải giận thực sự. Đây không biết đã lần thứ bao nhiêu câu chuyện này được đề cập tới. Nhưng bao giờ Dung cũng chỉ có một câu trả lời là sự trốn chạy. Cô không đồng ý cưới… Điều đó thật lạ!
Dung là cô gái trinh nguyên khi đến với Hải. Anh trân trọng điều đó rất nhiều. Hơn 4 năm qua, chưa bao giờ Hải nghi ngờ tình yêu của Dung nhưng anh lại không sao lí giải nổi vì điều gì cô chưa chịu cưới. Công việc ư? Cả hai đang có một vị trí làm mà bao người ngưỡng mộ với thu nhập đủ để có cuộc sống dư giả. Tình yêu ư? Chẳng lẽ yêu nhau hơn 4 năm chưa đủ dài lâu để tin nhau?
Hải quay mặt về phía bờ tường, quay lưng lại với Dung. Dung biết là anh giận. Cô lặng lẽ luồn tay qua tay anh, ôm anh thật chặt từ phía sau:
- “Anh giận em đấy à?”
- “Anh có thể không giận, không cảm thấy bị tổn thương không?”
- “Anh muốn lấy em vì điều gì?”
Hải quay mặt lại nhìn cô:
- “Sao em hỏi lạ thế… Vì anh muốn chúng ta là vợ chồng, cùng xây dựng một gia đình, có những đứa con đáng yêu… Đấy chẳng phải là ước mơ của tất cả những cặp đôi yêu nhau hay sao?”
- “Anh muốn cưới em có phải vì yêu em không?”
- “Tất nhiên rồi”
- “Nếu chỉ vì yêu, thì không cần cưới cũng yêu được mà. Mình cứ yêu như thế này được không anh?”
- “Em nói cái quái quỷ gì thế? Anh thực sự không thể nào hiểu nổi em”
Đây là lần đầu tiên Hải cáu và quát Dung như vậy. Nhưng cô không giận mà vẫn từ tối nói chuyện.
- “Em như vậy là chỉ vì em yêu anh quá mà thôi. Em yêu anh nhiều đến mức không muốn san sẻ anh cho ai. Em sợ cưới nhau về, chúng ta sẽ sinh con và anh sẽ yêu thêm cả các con nữa. Em sợ mình phải chia sẻ anh. Mình có thể cứ yêu nhau như thế này được không? Hoặc cưới mà không sinh con”
Hải mỉm cười khi nghe lí do, anh ôm Dung vào lòng:
- “Ngốc ạ. Anh sẽ yêu em thật nhiều và càng yêu em nhiều hơn nữa khi em trở thành mẹ của các con anh. Chúng mình phải có con chứ. Con sẽ là minh chứng rõ ràng và hùng hồn nhất cho tình yêu của hai đứa mình. Sau này có con nhất định em sẽ càng thấy yêu anh hơn và cũng thấy anh yêu em nhiều hơn”.
- “Em hiểu rồi. Mình ngủ đi thôi…”
- “Nhưng… mình cưới nhé. Trả lời anh đi rồi anh mới ngủ”
Cô hôn anh!
- “Ngủ đi, mai em sẽ cho anh câu trả lời”
Nét mặt Hải hân hoan, anh nghĩ đó là một câu trả lời như anh mong đợi. Chiếc đèn ngủ tối dần, bóng đêm bao phủ. Trong giấc mơ, anh thấy mình thành chú rể đi đón cô dâu của đời mình là Dung.
***
Sáng hôm sau, Hải dậy và không thấy Dung nằm cạnh mình. Anh vội vã tìm cô. Dung mặc chiếc áo bông to và valy hành lí đã sẵn sàng:
- “Em đi đâu vậy?”
- “Em ra nước ngoài”
- “Đi công tác hả? Sao em không nói gì với anh? Bao giờ em về?”
- “5 năm nữa”
Hải vẫn bình tĩnh vì anh nghĩ đó là một câu nói đùa:
- “Thôi nào, đừng có đùa nữa. Anh còn chưa giận cái tội đi mà không báo trước cho anh đấy”
Dung tiến lại gần anh:
- “Em xin lỗi. Bấy lâu nay em trì hoãn chuyện cưới xin là vì em muốn đạt được mục đích này. Em được cử ra làm trưởng đại diện chi nhánh ở nước ngoài và em không muốn bỏ phí cơ hội này. Phải mất khoảng 5 năm em mới có thể trở về…”
- “Thế còn chuyện chúng mình?”
- “Anh… đừng chờ em nữa. Em rất xin lỗi. Nhưng em không từ bỏ tham vọng được”.
Nói rồi Dung chạy vội ra khỏi căn phòng mà bấy lâu nay cô và anh sống chung như vợ chồng. Người ở lại với tâm trạng căm giận mà không biết phải trút vào ai.
Trên chuyến bay ra nước ngoài, Dung bật khóc… Cô đã phải chọn cách này để trốn chạy anh. Cô còn chưa biết ra nước ngoài sẽ làm gì khi cô bỏ việc đột ngột và không có sự chuẩn bị nào cho một cuộc sống độc thân nơi đất khách quê người. Nhưng… cô không thể làm mất thời gian của anh thêm nữa.
Dung đã níu kéo tình yêu này tới hơn 4 năm là bởi vì cô quá yêu anh. Cô biết anh sẽ yêu cô nhiều hơn nữa sau khi cưới, sau khi cô sinh cho anh những đứa con. Chỉ là… cô lại không thể làm điều đó. Cô không có phúc được làm mẹ của các con anh. Cô đã cố ở bên anh lâu nhất có thể. Giờ là lúc cô phải ra đi. Dung không thể ích kỉ bắt anh phải sống bên một người vợ không sinh nở được khi mà anh là con trưởng của một gia đình. Từng đó thời gian đã là quá nhiều cho cô rồi. Yêu lâu thêm nữa sẽ chỉ đánh mất cơ hội để anh tìm một người đàn bà khác…
Chẳng bao giờ anh biết được lí do cô luôn hỏi: “Anh sẽ yêu em mãi chứ?”…
Theo Guu
Sự thật chấn động về cái chết của vợ tôi nơi đất khách quê người
Sau khi an táng cho vợ tôi xong, tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại bị tai nạn ở một vùng đất xa xôi và không hề có mối liên hệ nào tới cuộc sống của chúng tôi như thế. Vì thế tôi đã lục lọi tất cả đồ đạc của vợ để tìm kiếm manh mối và một bí mật chấn động dần được mở ra.
27 tuổi, tôi kết hôn. Vợ tôi 26 tuổi, cô ấy làm kế toán cho một công ty tư nhân cỡ nhỏ. Lúc đó, tôi là nhân viên của một công ty cổ phần. Hai vợ chồng đều nghèo nên tôi luôn nỗ lực vươn lên để cho vợ và con được sống tốt nhất. Vì thế mà tôi lao đầu vào công việc. Tôi thức khuya, dậy sớm, tiệc xã giao nào cũng cố gắng chen chân vào để làm quen.
Còn vợ tôi, khi chưa có con, cô ấy chăm chỉ làm cơm cho tôi mang theo. Thỉnh thoảng sẽ đi xe bus tới cổng công ty đón tôi mỗi khi tôi tăng ca. Đến khi có con (chúng tôi sinh đôi), cô ấy nghỉ luôn công việc để ở nhà chăm sóc tôi và con. Đối với tôi, không có khoảng thời gian nào đẹp như vậy. Buổi tối trở về được ăn những món nóng hổi, được vui đùa với con và tận hưởng không khí gia đình ấm áp.
Khi 2 con trai lên một tuổi, tôi được thăng chức trưởng phòng. Khi con được 3 tuổi, tôi lên chức phó giám đốc và trở thành giám đốc trong 6 tháng sau đó. Công việc của tôi cũng vì thế mà tăng gấp 10 lần trước. Tôi hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi, đêm về trong đầu vẫn phải nghĩ kế hoạch. Tiền tôi mang về mỗi ngày một nhiều, nhà cửa cũng khang trang, mọi thiết bị trong nhà đều tiện nghi, sang trọng. Nhưng tình cảm thì lại dần nguội lạnh. Tôi ít giao lưu nói chuyện với vợ, ít bế bồng các con.
Khi các con học lớp 3, vợ tôi mất đột ngột vì một tai nạn xe khách. Chiều muộn hôm đó tôi đang ở công ty thì nhận được cuộc gọi của cô giáo chủ nhiệm, báo tôi tới đón con vì qua giờ tan học lâu rồi. Tôi vội vã gọi cho vợ nhưng không liên lạc được, lòng không hiểu vì sao hôm nay vợ tôi lại quên cả đón con. Tôi lái xe tới trường tiểu học, nhưng đi nhầm cổng, tới lúc này tôi mới giật mình nhận ra, 3 năm qua, tôi chưa từng đưa đón con một lần nào.
Đón con về mà mãi tới 9h tối, vợ vẫn chưa thấy đâu. Lòng dạ bồn chồn lo lắng, tôi gọi điện hỏi khắp nơi không ai biết vợ tôi ở đâu. Lục tìm trong tủ, mọi thứ vẫn bình thường, không hề có dấu hiệu cô ấy bỏ đi. Tôi gửi con về nhà bà nội rồi lái xe đi khắp phố tìm. Gần 1 giờ đêm trở về, vẫn không thấy vợ. Chưa bao giờ tôi lo lắng như lúc đó. Tôi biết vợ tôi tính tình hiền lành, là người của gia đình, sẽ không có chuyện cô ấy đột nhiên bỏ đi đâu. Tôi lên mạng tìm kiếm các thông tin về người đi lạc hoặc tai nạn, nhưng không thấy.
Cho tới hơn 4 giờ sáng, một cuộc điện thoại bàn đầu số thuộc tỉnh miền núi gọi tới, thông báo tôi tới nhận mặt người thân. Lúc đó, tôi như rụng rời tay chân. Nhưng vẫn thầm mong rằng người ta nhầm, vì không có lý do gì mà vợ tôi vượt gần 200km từ thành phố lên đó.
Tuy thầm nhủ như vậy, tôi vẫn lái xe đi ngay khi nhận được tin. Đến được bệnh viện của huyện cũng đã tờ mờ sáng. Run rẩy mãi tôi mới dám lật chiếc khăn trắng lên và trước mặt tôi đúng là vợ mình. Mặt cô ấy trắng bệch, mắt nhắm lại an tĩnh, trên người vẫn còn đọng lại nhiều vết máu. Một nhân viên y tế đưa cho tôi chiếc ví của vợ, bên trong chỉ có vài trăm ngàn, một tấm ảnh chụp cả gia đình cách đây 4 năm. Ngoài ra còn có chiếc điện thoại đã vỡ nát và chiếc sim rời. Nhân viên y tế nói, điện thoại hỏng, họ phải lắp sim vào máy khác mới biết số của tôi để gọi tôi tới nhận dạng.
Tôi cầm số kỷ vật của vợ, sờ bàn tay lạnh ngắt của cô ấy mà không thốt nên lời nào. Ngồi lặng vài tiếng đồng hồ, tôi mới nhớ phải gọi điện cho mọi người ở nhà. Tôi nhờ mẹ tôi nhắn thêm vài người anh họ nội ngoại lên đưa vợ tôi về. Khi nghe tôi thông báo, mẹ tôi hét lên vì kinh ngạc. Rồi bà vừa khóc vừa gặng hỏi tôi tại sao, tại sao lại thế? Tôi biết mẹ tôi thương vợ tôi nhiều lắm!
Sau khi an táng cho vợ tôi xong, tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại bị tai nạn ở một vùng đất xa xôi và không hề có mối liên hệ nào tới cuộc sống của chúng tôi như thế. Tôi vào tất cả facebook, blog... của vợ để tìm kiếm manh mối. Nhưng không thấy gì. Đến một tuần sau tôi mới tìm thấy cuốn nhật ký của vợ đặt ở tầng trên cùng giá sách của các con, tôi nhận ra mình thật ngốc, đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ. Vợ tôi để ở nơi rất dễ thấy, nếu tôi chỉ cần bỏ ra một buổi tối, dạy các con học là nhìn thấy.
Trong nhật ký, vợ tôi viết cho các con là chủ yếu. Kể từ khi mang bầu, cho tới lúc sinh con, rồi là những kỷ niệm của 3 mẹ con. Toàn bộ cuốn nhật ký không hề có hình ảnh của tôi, mà chỉ được nhắc đến qua những câu chữ như: "Hôm đó bố bận đi tiếp khách,...". "Hôm đó, bố về muộn...".
Vừa đọc nhật ký, tôi vừa khóc. Trong đầu tôi mường tượng ra cảnh vợ con tôi ngồi chờ tôi, các con tôi hỏi vì sao bố chưa về, vợ tôi đã bối rối giải thích ra sao... Và tới nửa cuốn nhật ký cuối cùng, thì một bí mật chấn động dần được hé lộ.
Đó là 3 năm trước, khi các con tôi chuẩn bị bước vào lớp 1, vợ tôi mang thai lần thứ hai. Nhưng đứa bé mới ngoài 4 tháng thì đã rời bỏ vợ chồng tôi vì vợ tôi gặp vấn đề về tâm lý. Những việc này tôi không hề biết, tôi không biết mình đã vô duyên với một sinh mệnh từ lúc đó. Tôi không hề biết người vợ ngày nào cũng tươi cười vui vẻ của tôi lại mắc bệnh tâm lý, phải uống thuốc chống trầm cảm. Sau khi đứa bé mất, vợ tôi đã đem thi hài bé lên một nghĩa địa thật xa để an táng. Một phần vì cô ấy rất đau khổ, một phần vì cô ấy muốn giấu kín bí mật này.
Thế rồi hàng năm vào ngày đó, cô ấy sẽ tự mua vé xe khách và lang thang lên đó thăm con một mình. Mỗi lần đi về, vợ tôi đều viết rất nhiều trong nhật ký, kèm theo đó là những chữ cái đã bị nhòe vì nước mắt.
Nhật ký dừng lại ở hai ngày trước, hôm đó tôi có buổi họp về muộn. Vợ tôi viết rằng cô ấy muốn nói cho tôi biết sự thật, và mong tôi có thể lên thăm con một lần. Cô ấy hy vọng đến hôm này tôi có thể đi cùng cô ấy...
Khép cuốn nhật ký lại, tôi chỉ biết nằm vật ra giường và khóc nức nở. Giá mà tôi về sớm, giá mà tôi biết việc này, tôi sẽ lái xe đưa vợ đi, không để vợ tôi một mình ôm nỗi đau với bí mậtgiằng xé suốt 3 năm qua như thế. Bây giờ, hối hận thì đã quá muộn rồi.
Sáng nay tôi vừa đi thăm con, chẳng khó nhận ra nấm mộ bé tí có một bó hoa cúc trắng đã khô héo. Người bảo vệ nghĩa địa chia buồn với tôi vài câu rồi rời đi. Còn tôi thì chỉ biết chôn chân tại chỗ. Tôi biết, có lẽ trong suốt quãng đời về sau, tôi sẽ phải sống trong nỗi ân hận giày vò... Tôi viết tâm sự này để bày tỏ một phần day dứt của mình, đồng thời cũng mong mọi người lấy trường hợp của tôi làm gương, đừng sống thờ ơ với chính người thân trong gia đình mình.
Tiến tới tôi sẽ từ chức, tìm một công việc làm ở nhà để có thời gian chăm sóc 2 con. Tôi không muốn các con đã mất mẹ, lại không nhận được tình cảm từ bố. Nhưng tôi biết đối diện với các con tôi như thế nào đây? Làm sao để chúng tiếp nhận được sự thật rằng mẹ chúng đã ra đi mãi mãi? Tôi phải làm gì để bù đắp mọi sự thiếu hụt trống vắng đây?
Theo Người Đưa Tin
Thấy chồng say rượu, vợ lợi dụng cơ hội làm việc không ai nào ngờ Cô ngang nhiên làm chuyện tày trời khi chồng say rượu. Hùng sẽ chẳng bao giờ ngờ nổi người vợ ngoan hiền của mình lại làm chuyện này. Vừa trúng thầu dự án lớn, nhóm của Hùng rủ nhau làm một bữa nhậu ăn mừng thành công này. Mọi người muốn đổi gió thay cho vì như mỗi lần ra quán, thì lần...