Sẽ có người là mặt trời, là nắng ấm, kéo em bước qua những ngày âm u…
Có một ngày, bạn nhận ra, điều bạn day dứt, không phải là một bóng hình đã cũ, mà là cảm giác được yêu thương, được chia sẻ, được bảo vệ. Bạn sẽ ngưng suy nghĩ về những điều cũ kĩ như:
Các cô gái, bạn biết không? Sau này, sẽ có một chàng trai xuất hiện, biến tất cả mọi sự chờ đợi của bạn đều trở nên xứng đáng.
Bởi vì gặp gỡ họ mà tâm trạng của bạn tốt như bầu trời nắng đẹp quang đãng trong xanh. Chàng trai ấy, biết bạn từng vấp ngã, nhưng vẫn kiên trì với bạn, ở bên cạnh bạn trong những tháng ngày mưa buồn, không than phiền, không oán hận, không trách móc, anh ấy, sẵn sàng bao dung cho tính cách xấu của bạn, nhưng có lẽ sẽ chẳng chịu bao dung cho nỗi buồn của bạn. Người đó, là mặt trời, là nắng ấm, chạy đến kéo bạn bước qua những tháng ngày âm u.
Có một ngày, bạn nhận ra, điều bạn day dứt, không phải là một bóng hình đã cũ, mà là cảm giác được yêu thương, được chia sẻ, được bảo vệ. Bạn sẽ ngưng suy nghĩ về những điều cũ kĩ như: Sẽ chẳng ai chịu hủy tất cả các cuộc hẹn vì em…như người cũ, sẽ chẳng ai trời mưa vẫn chạy đi mua thức ăn cho em mỗi khi em than đói…như người cũ, sẽ chẳng ai cúi xuống thắt lại dây giày cho em…như người cũ, và tỉ tỉ những việc làm yêu thương khác nữa. Nhưng, bạn sai rồi, chuyện cũ, qua lâu rồi, đừng để trong lòng nữa.
Và rồi sẽ có một người đến kéo bạn ra những lối mòn cũ kĩ, khiến cho bạn thêm một lần nữa dám tin, không nghi ngờ vào cảm giác của mình. Và hơn tất cả, nếu bạn tự tin để luôn cho rằng tình yêu là 3 phần thích cộng với 7 phần kiên trì, bạn cực kì kiên định với tình yêu bạn chọn thì anh ấy cũng sẽ như vậy, nhất định sẽ ở bên cạnh bạn thật lâu, thật lâu. Đó không phải là một cơn gió thoáng qua cuộc đời bạn, và để lại vết xước trong trái tim, sẽ không là nỗi đau khiến bạn day dứt một thời gian dài, mà sẽ là mặt trời, chỉ có một, và bảo vệ bạn.
Chàng trai ấy sẽ nói với bạn rằng:
Hãy gật đầu và đi theo anh thôi! Chúng ta sẽ nắm tay nhau bước qua những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, anh sẽ là bóng cây cổ thụ mỗi khi em cần chốn nghỉ chân.
Video đang HOT
Hãy gật đầu và đi theo anh thôi! Em nói rằng em muốn đi du lịch, được thôi, chúng ta sẽ nắm tay nhau đi khắp thế gian, em mơ màng nằm ngủ trên vai anh, ta đi qua những vùng trời tươi đẹp nhất, để khi về già nhớ lại, nụ cười trên môi vẫn nguyên vẹn như thưở ban đầu.
Hãy gật đầu và đi theo anh thôi! Chúng ta sẽ kề bên nhau trong một góc quán quen vào một ngày cuối tuầntuyệt đẹp, mình cùng ăn tối trong tiếng cười giòn tan, em sẽ kể cho anh nghe biết bao câu chuyện của cuộc sống này.
Hãy gật đầu và đi theo anh thôi! Đó là những khi em bị áp lực bởi cuộc sống, nhưng không thể bày tỏ với bất kì ai, chỉ cần nhìn thấy anh, em òa khóc như một đứa trẻ, anh sẽ cùng em giải quyết mọi áp lực đang mang theo bên người.
Hãy gật đầu và đi theo anh thôi! Ngày váy cưới chạm đất, em mãi là cô dâu đẹp nhất trong lòng anh, sẽ mãi là tín ngưỡng đi theo anh đến suốt tận cuối đời.
Thời còn trẻ, bạn chỉ cần một tình yêu oanh oanh liệt liệt, càng phô trương, cho người ta thấy mình hạnh phúc, càng thể hiện được bản thân. Lúc trưởng thành, bạn lại chỉ cần một tình yêu êm êm đềm đềm, không quá phô trương, chỉ cần bình dị, chỉ cần kiên trì nắm giữ lấy tay nhau.
Tin tôi đi, vẫn là câu nói cũ, sẽ có một ngày, một người nào đó xuất hiện, khiến tất cả những chờ đợi của bạn đều trở nên đáng giá.
Sẽ không buông tay.
Sẽ luôn tha thứ.
Sẽ luôn kiên trì.
Sẽ là của bạn, do bạn và vì bạn.
Thu Hiền
Em không tìm ngày nắng ấm, em chỉ mong tìm được ngày yên bình.....
Lạnh nhạt, mọi thứ em chỉ có thể gói gọn trong hai từ đó... Hoang hoải, trống trải, còn lại là cô đơn. Đã có lúc em nghĩ mình mạnh mẽ, em sẽ chịu được sự cô đơn giữa chúng ta....
ảnh minh họa
Mong muốn một lần, nhìn lại mọi thứ đã qua, anh ạ!
Anh à, đã lâu rồi mình không nắm tay nhau thật chặt, giữa chúng ta, bây giờ em không biết còn gọi là gì nữa....
Lạnh nhạt, mọi thứ em chỉ có thể gói gọn trong hai từ đó... Hoang hoải, trống trải, còn lại là cô đơn. Đã có lúc em nghĩ mình mạnh mẽ, em sẽ chịu được sự cô đơn giữa chúng ta....Em gồng mình lên, em tự an ủi bản thân em mà cố gắng, em tự thấy mình có mọi lỗi lầm khiến anh trở nên xa cách, và em cũng chẳng thể nào mang thứ tình cảm thiết tha xưa kia giữa chúng ta quay trở lại...
Cứ như thế, chúng ta cứ đi bên đời nhau, níu giữ nhau bằng một thứ tình cảm yết ớt và mong manh, không ai dám nắm chặt tay ai nhưng cũng không ai dám buông tay ai ra....Ích kỉ và hèn nhát!
Chúng ta, không biết sẽ sống như thế đến bao giờ nữa, là trói buộc hay vì lo sợ điều gì, em cũng không dám chắc. Tự động viên vì giờ đây còn nhiều nỗi lo toan để tình cảm trở nên phai nhạt, biết đến bao giờ mới thôi buồn đây anh.
Em mong lắm một lần anh đối xử với em như đã từng, hoặc anh tàn nhẫn buông tay em, mọi nỗi buồn em cứ giữ riêng cho em rồi đau lòng, hoài niệm, em bảo bản thân em tự lo được, em bỗng thấy em cũng không còn sẻ chia với anh được nữa. Em từng đọc đâu đó rằng, "nếu anh ấy không hề bận rộn gì mà anh ấy không gọi điện cho tôi thì cũng chẳng có lý do gì tôi phải gọi cho anh ấy, vì anh ấy cũng không cần đến tôi.".
Nhưng em vẫn cần anh, trong cuộc đời này, cuộc đời bon chen này ai rồi cũng khác, ai rồi cũng thay đổi, yêu thương đến mấy rồi cũng đến giai đoạn nhạt dần....mà ai chứ riêng em thì chẳng tài nào thắp lại ngọn lửa ngày cũ giữa hai đứa. Có phải em là đứa kém cỏi đến thế không? Khi mà để người yêu trở nên coi thường, chán nản...phải chăng đến lúc em phải nhìn vào hiện thực rồi, hiện thực ta phải xa nhau?
Anh bảo em cứ hay nghĩ nhiều, nhưng anh không nói, cũng chẳng làm gì để em tin tưởng vào nhiệt thành trong tình cảm này thì làm sao có thể bên nhau đây. Đã từng có lần em nghĩ, hay là chia tay đi nhưng em hèn nhát không làm được....Em sợ... Sợ lại một lần nữa em bị bỏ rơi, lại trở nên đau khổ thêm, vật vã vì nhớ anh...Thế nhưng cứ như thế này, em cảm thấy tình yêu như chỉ từ một phía, em cảm thấy mòn mỏi, nghĩ về mối quan hệ này mà đau xót.
Với em, vẫn luôn yêu anh như thế, chỉ có anh dường như đã khác, không chịu mở lòng, cũng không đón nhận em, đẩy em đi xa, mà nếu anh không chịu đón em về trái tim anh nữa, thì dẫu em có đứng cạnh anh mãi cũng chẳng thể nào mà thôi đau lòng...
Như thế, có khi còn đau hơn gấp trăm vạn lần...
Em không tìm ngày nắng ấm, em chỉ mong tìm được ngày yên bình, vì thế anh ơi, xin người một lần ngoái lại nhìn xem bức tranh này có còn nguyên vẹn, nếu không thể tô hồng nó, thì hãy một lần mạnh mẽ bước đi, đau một lần còn hơn đau cả đời....Cuộc đời thà để hai chữ giá như....bỏ ngỏ, còn hơn nghiệt ngã với hiện thực anh ạ.....
Theo Nguoiduatin
Mặt trời mang tên Mẹ Tôi muốn viết về... 1 người phụ nữ "rất" bình thường trong xã hội - nhưng là nguồn sống vô bờ bến của tôi, 1 trái tim không đủ rộng để che cả thế giới, nhưng lại chói chang ánh sáng, soi lối tôi vào đời. ảnh minh họa Mẹ - con xin viết về người. Có thể dòng cảm xúc này sẽ...