Sẽ chỉ mãi là nỗi buồn thôi anh!
Em sẽ coi mọi thứ như một giấc mơ, tỉnh dậy, anh chưa từng xuất hiện trong đời!
Vậy là cuối cùng mình cũng chia tay đúng như những gì em từng lo sợ. Không phải vì em không có niềm tin vào tình yêu mà bởi vì em biết sự khác biệt quá lớn sẽ là một khoảng cách khó lòng vượt qua. Nhưng tình yêu đến mấy ai mà ngăn cản được, vậy nên em và anh cứ yêu thôi. Bỏ lại sau lưng những lo toan, những nỗi sợ hãi về một ngày nếu buộc phải xa nhau. Mình đã yêu dù biết rằng sau này có thể cái nhận về chỉ là những tổn thương nơi trái tim.
Ngay từ lần đầu gặp anh em đã cảm thấy trái tim mình rung động. Em không nghĩ người ta có thể yêu một người nhanh như thế. Nếu không phải là một cái duyên trong đời thì khó lòng cảm mến đến như vậy. Em là cô gái hay cười, dù đứng trước chuyện buồn như thế nào em cũng luôn giữ cho mình một tinh thần lạc quan. Anh cũng đã từng nói với em rằng, chính ưu điểm đó đã làm anh cảm thấy yêu em vì em khác biệt so với tất cả những cô gái mà anh đã gặp.
Khi nhận lời yêu anh, em vừa run run hạnh phúc, vừa cảm thấy trong lòng bất an. Em không phải là cô gái lần đầu biết yêu. Em đã từng yêu, từng có một mối tình đi qua đời, cũng nhiều kỉ niệm nhưng khi yêu anh em thực sự sợ. Bởi vì anh mang tới cho em rất nhiều cảm giác yêu thương và là mối tình em muốn dừng chân lại. Biết những khó khăn phía trước là quá nhiều nhưng sao em vẫn mơ về một tổ ấm mà nơi đó có em và anh.
Hơn 2 năm yêu nhau không phải là quá dài nhưng em tự hào về tình yêu đó. So với những cuộc tình 10 năm, 20 năm, em nghĩ rằng chúng ta đã yêu không hề kém họ. 2 năm là tất cả những gì mặn nồng nhất có thể dành cho em. Anh là một người đàn ông tốt, một người yêu lí tưởng mà mỗi khi ở bên anh em luôn được là chính mình. Em biết, nếu có một ngày mình chia tay, nếu có một ngày em trở thành vợ của người đàn ông khác, trong một đêm buồn, nếu phải nhớ về một ai đó trong số những người em đã yêu thì người đó là anh.
Những người trẻ như em, hay nói về nỗi buồn như một thói quen, một cơn nghiện, một thứ mốt hợp thời nào đó mà thời tôi không có. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Có lẽ anh cũng có trong mình những dự cảm về một sự chia xa. Đơn giản vì chúng ta ở quá cách xa nhau. Em và anh sẽ phải để lại sau lưng mình gia đình anh hoặc gia đình em mới có thể đến bên nhau. Với cả anh và em thì điều đó là quá khó. Anh là con trai lớn trong nhà, trách nhiệm của anh quá nặng nề. Còn em, dù em không gánh trách nhiệm như anh nhưng gia đình cũng là điều em khó mà từ bỏ. Bởi vậy mới nói ngay đầu đã khó có thể đến cùng nhau nhưng em và anh vẫn muốn yêu để cùng nhau trải nghiệm những cảm xúc của tình yêu. Trong những cảm xúc ấy, có cả cái gọi là… chia ly.
Hết chuyến công tác, anh phải về với vùng đất sinh ra anh, nơi có những người thân yêu chờ đợi anh, nơi không có em ở đó. Em đã từng mơ mộng về một ngày anh quỳ xuống chân, cầu hôn bằng một chiếc nhân trắng nhỏ xinh. Nhưng ngày đó đã không đến. Anh không muốn và không dám làm thế bởi vì anh tự biết rằng anh sẽ làm khó em nếu đặt trước em một khát khao hạnh phúc và bắt em phải từ bỏ. Vì thế mà anh đã im lặng để ra đi…
Cho tới giờ, mỗi ngày em vẫn thử hình dung xem nếu như anh nói lời chia tay em trước khi ra về thì cảm giác của em sẽ như thế nào? Em sẽ khóc, sẽ trách anh không ở bên em hay chỉ im lặng nhìn anh quay gót. Và nếu chứng kiến những cảm giác của em thì khi cách xa, anh sẽ bị ám ảnh những gì…? Những câu hỏi ấy cứ vang lên trong đầu em khiến em cảm thấy khó lòng nguôi ngoai. Nhưng em biết, điều đó là tốt nhất cho chúng ta.
Thì để tôi nói em nghe thế này, khi em biết buồn vì tình yêu, em thật đáng yêu. Vì người con gái nào cũng cần có một tình yêu thôi. Tình yêu vốn dĩ luôn là món quà tuyệt vời lắm. (Ảnh minh họa)
Tình yêu của chúng mình như một bản nhạc còn dang dở mà người viết tự mình không muốn tiếp tục. Anh để lại một khoảng lặng, ra đi không nói một lời để cả hai ta không phải trải qua giây phút cuối cùng: sự biệt ly. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho anh, anh sẽ không bị ám ảnh khi phải nói ra câu chia tay trước mặt em và em cũng sẽ đón nhận chuyện này dễ dàng hơn, không giống như một kẻ thất bại.
Em đã từng nói em sẽ không đau khổ khi anh ra đi và em đang cố gắng làm thế. Anh yêu em vì em lạc quan nên em không thể khiến anh trở thành người có lỗi nếu vì anh mà em mất đi niềm tin vào tình yêu và cuộc sống. Đây chỉ là một nỗi buồn, mà nỗi buồn nào rồi cũng qua đi phải không anh? Em sẽ coi mọi thứ như một giấc mơ, tỉnh dậy, anh chưa từng xuất hiện trong đời!
Theo Eva
Em sẽ giữ mối tình câm lặng trong trái tim
Ba từ "Tình đơn phương" người ta nhắc đến nó sao thật ngọt ngào nhưng chỉ những kẻ ấp ủ trong lòng mối tình câm ấy mới thấy thật đáng sợ.
Sao nỗi nhớ về anh cứ chống chếnh trong lòng em đến vậy? Giữa em và anh đâu đã có gì mà để mỗi ngày lòng em lại khắc khoải không nguôi. Em và anh là gì? Tình yêu ư? Rõ ràng là không phải. Chỉ là thứ tình cảm đồng nghiệp, thứ tình anh em xã giao mà anh có biết bao mối quan hệ như vậy. Nhưng sao em nhớ anh, nhớ đến cồn cào? Nỗi nhớ tưởng chừng như điên dại. Nhiều khi nó mạnh mẽ đến mức em chỉ muốn chạy đến bên anh, ôm anh một lần trong đời, rồi em sẽ buông!
Em đang yêu đơn phương. Ba từ "Tình đơn phương" người ta nhắc đến nó sao thật ngọt ngào nhưng chỉ những kẻ ấp ủ trong lòng mối tình câm ấy mới thấy thật đáng sợ. Những buổi tối mùa đông, một mình khắc khoải gọi tên người đàn ông mình yêu thương trong vô vọng. Tiếng khóc nấc lên sau cánh cửa phòng riêng. Chỉ trong không gian đó, em mới được gọi tên anh như những gì mình muốn. Bước ra ngoài cánh cửa, em sẽ phải phải ôm mối tình câm lặng của mình, lại cười, lại nói, đối diện với anh như một mối quan hệ: Xã giao.
Đã biết bao đêm em nhớ anh đến ướt đầm chiếc gối. Đôi mắt sưng vù để rồi sáng hôm sau phải viện ra đủ lí do để giải thích cho sự bất thường ấy. Nhưng đó chỉ là thời gian đầu ôm mối tình căm lặng này thôi anh ạ. Yêu anh trong đơn phương, nuốt thứ tình yêu như trái đắng đó vào lòng em đã dần quen rồi. Em không còn khóc mỗi khi nhớ anh nhưng sự "quen" đó còn làm em đớn đau hơn gấp bội. Nếu em có thể khóc, em sẽ mệt và thiếp đi vào giấc ngủ. Ngày mai, ánh mặt trời sẽ đến nhanh thôi. Em sẽ lại chào ngày mới bằng một nụ cười dù gượng gạo. Chẳng thà như thế, màn đêm đen tối không còn bủa vây lấy em quá nhiều.
Em không đủ can đảm để nói thẳng ra rằng vì nhớ anh nên em mới tìm cách gặp. Nhưng em đủ sức gom cho đầy dũng khí chỉ để... ngắm nhìn anh từ xa. (Ảnh minh họa)
Nhưng giờ đây, em không thể khóc nổi. Nước mắt chai sạn không còn thể chảy ra thành những dòng nóng hổi trên đôi má tuổi xuân. Hình ảnh anh luôn tràn ngập trong lòng em. Mỗi lần nhìn thấy anh, tim em rộn ràng nhưng như một cơn gió thoảng qua, còn lại em đứng tần ngần với mối tình không thể tỏ.
Em đã từng nghĩ nếu em có thể nói ra tấm chân tình của em dành cho anh, dù cái em nhận lại là một lời từ chối từ anh, em có đau nhưng rồi cũng sẽ qua thôi. Nỗi đau phải bị đẩy lên đến tận cùng người ta mới dám quay đầu rẽ đi hướng khác. Còn nếu cứ ôm ấp thứ tình không thể nói này, không biết đến bao giờ em mới có thể quên anh. Quên anh để tìm một người đàn ông khác, để được yêu thương như bao cô gái bằng tuổi em. Em sẽ không còn phải tủi thân, tan làm chỉ lẳng lặng về nhà, khép chặt mối quan hệ để mơ mộng về người đàn ông không thuộc về mình.
Em khao khát lắm. Em muốn được ôm vào lòng giữa đêm đông lạnh giá, được nhận một nụ hôn ngọt ngào, được nghe những lời yêu thương... Những thứ đó, biết bao người con gái như em vẫn hàng ngày, hàng giờ được đón nhận từ người yêu mình. Còn em, thứ hạnh phúc bình dị đó cũng là một niềm ao ước. Em sợ sự cô đơn dù trong trái tim đầy ắp tình yêu. Nhưng tình yêu đó mang lại cho em điều gì ngoài nỗi đau? Bởi vì nó chỉ là một mối tình đơn phương.
Em muốn nói ra tất cả, không phải để nuôi hi vọng anh quay về mà mong nghe từ anh một lời từ chối. Chỉ có như vậy em mới ngừng mơ về một ngày nắm tay anh và quay gót bước đi. Em sẽ khóc thật nhiều rồi cất mọi cảm giác đó vào góc sâu trái tim và bắt đầu sống một cuộc sống như ngày anh chưa bước vào trái tim em. Nhưng em không thể nói được, vì... anh đã có người yêu. Và vì... người mà anh yêu lại là bạn thân của em.
Em yêu anh trước khi cô ấy yêu nhưng điều đó đâu có ý nghĩa gì khi mà trái tim anh chỉ hướng về cô ấy. Em đã không dám nói ra tình cảm của mình vì em biết em sẽ không nhận được sự đáp lại. Nếu em nói ra, em không chỉ không có tình yêu mà còn mất đi tình bạn. Cô ấy có thể không yêu anh nhiều như em nhưng cô ấy là người anh yêu. Tình yêu của hai người đang rất đẹp và em không có quyền xen vào tình yêu đó. Vì thế mà em mới ngậm ngùi riêng mình với mối tình câm lặng của mình mà không thể nói ra.
Không biết đến ngày nào, em mới quên được tình yêu dành cho anh nhưng em hứa sẽ im lặng. Im lặng cho đến khi tình yêu này lặng lẽ ra đi. Em không thể nói ra dù cho sự đau đớn vì im lặng này hành hạ em mỗi ngày. Nhưng em không thể làm ảnh hưởng tình bạn của em và không muốn tình yêu của anh và cô ấy luôn hạnh phúc. Vì hạnh phúc của anh cũng là một niềm an ủi với em.
Theo Khampha
Nếu yêu, hãy yêu chính con người của em Anh đang yêu một hình mẫu mà anh tạo ra và bắt em phải giống hình mẫu đó chứ không phải là yêu em. Em sẽ chia tay dù có thể quyết định đó làm chính anh cũng bất ngờ. Bao năm qua bên nhau, trong vai trò là người yêu của nhau, ai cũng thấy tình yêu này quá êm đềm. Nên...