Sẽ “cải tạo” được chồng gia trưởng?
Suy cho cùng thì chồng cháu cũng là người có trách nhiệm với gia đình, với vợ con khi anh ấy luôn cố gắng tìm kiếm công việc để có thêm thu nhập, lao tâm khổ tứ để k.iếm t.iền về cho gia đình. Nếu bây giờ mà gặp phải một người chồng chỉ lo vun đắp bản thân, ăn chơi, tiêu tàn phá hại chẳng lo lắng gì cho vợ con, thì còn khổ gấp vạn lần, cháu ạ.
Ảnh minh họa: Internet
Đọc câu chuyện “ Chán nản vì lấy phải ông chồng gia trưởng”, bác hiểu suy nghĩ và nỗi buồn của cháu khi phải sống chung với một người chồng gia trưởng, c.oi t.hường vợ như thế. Bác rất thông cảm với cháu nhưng theo bác, cháu cũng không nên quá lo lắng, căng thẳng làm gì.
Video đang HOT
Suy cho cùng thì chồng cháu cũng là người có trách nhiệm với gia đình, với vợ con khi anh ấy luôn cố gắng tìm kiếm công việc để có thêm thu nhập, lao tâm khổ tứ để k.iếm t.iền về cho gia đình. Nếu bây giờ mà gặp phải một người chồng chỉ lo vun đắp bản thân, ăn chơi, tiêu tàn phá hại chẳng lo lắng gì cho vợ con, thì còn khổ gấp vạn lần, cháu ạ.
Theo ý bác bây giờ, cháy hãy bình tĩnh, lựa lúc chồng vui vẻ góp ý với anh ấy về suy nghĩ của cháu với việc kinh doanh của chồng. Cháu phải thật khéo léo, đừng tỏ ra hiểu biết hơn chồng, cũng đừng tranh cãi gay gắt hay phán xét chồng, khiến cả hai khó tìm được tiếng nói chung, dẫn đến mâu thuẫn vợ chồng ngày càng trầm trọng hơn, cháu ạ.
Cháu chỉ nên nói với anh ấy về nỗi lo của cháu trước sự phức tạp của thương trường, về số vốn ít ỏi còn lại để “phòng thân” cho cả nhà. Cháu hãy bày tỏ quan điểm để anh ấy biết là cháu hết lòng ủng hộ chồng kinh doanh nếu như đó là mối làm ăn uy tín, rõ ràng, và chồng cháu bám sát, hiểu sâu về thị trường mà anh ấy tham gia.
Gửi người tôi yêu nếu như em có qua đây!
Anh đã thức nhiều đêm ròng mà vẫn không nghĩ được mình đã làm sai chuyện gì. Rồi anh cũng không hiểu ra nhưng vẫn để cho em thời gian để em suy nghĩ...
Thời gian thật nhanh phải không em, chớp mắt như thế đã gần 2 năm rồi. Anh nhớ lại cái ngày trời Hà Nội tháng 11 rét run từng cơn gió thổi bên tai lạnh như cắt phả vào mặt làm cho môi run lên vì lạnh lúc đó em ngồi sau xe (em chưa nhận lời làm người yêu anh), anh mới nói đùa : "Em ơi ở nhà lạnh em có đắp chăn không? Sao trời lạnh thế này mà có cái chăn 37*C mà em không đắp". Lúc đó em thật sự không hiểu anh nói gì chỉ cười trừ, rồi anh lại đèo em về cố gắng ưỡn mình ra phía trước để che gió cho em đằng sau đỡ lạnh cứ thế cứ thế anh đèo em về. Rồi khi về anh cũng vẫn online như mọi lần để có thể đọc được những dòng chữ bé bé xinh xinh của em hỏi:" Anh đã về chưa, đi đường có lạnh không?". Chỉ là một chút quan tâm nhưng anh thấy ấm áp như nắng mùa thu toả xuống thảm cỏ xanh vậy.
Rồi anh lấy hết can đảm nói với em là: "Anh yêu em, anh yêu em từ rất lâu rồi từ khi thấy em đi cùng người khác, từ khi thấy em thích người bạn thân của anh". Anh cũng đã kể cho em anh lặng lẽ chờ em, quan tâm em nhưng không để em biết. Rồi khi người ta bỏ rơi em anh chỉ muốn chạy ngay đến bên em để nói rõ mọi điều mà anh ấp ủ bấy lâu, nhưng hình như lý trí lúc này của anh đã dậy cho anh một điều phải đợi phải đợi em ổn định trở lại phải đợi em thêm một thời gian nữa. Hình như anh đã đúng với quyết định của mình. Rồi cuối cùng sau thời gian kiên trì và hình như em cũng đã để ý đến anh, anh cảm thấy mình thật hạnh phúc dù là một tia hi vọng nhỏ nhoi chiếu sáng cuối đường thôi anh vẫn quyết tâm mở cánh cửa đấy bằng được.
Khoảng thời gian yêu em chắc có lẽ anh sửa đổi mình nhiều nhất, anh biết nghĩ về gia đình hơn, biết quan tâm đến nguời khác hơn, biết chia sẻ và cảm thông hơn, không chơi những trò vô bổ như trước anh và lũ bạn hay chơi. Mình đã trải qua thật nhiều chuyện phải không em, anh còn nhớ vào ngày Valentin đầu tiên của 2 đứa trời lạnh lắm nhưng mà không hiểu sao hôm đấy anh lại dẫn em lên cái cầu vượt để tặng em quà hình như lúc đấy anh đi trong vô thức. Anh tặng em 2 món quà một cái khăn len và một cái áo len. Lúc đấy em có hỏi: "Vì sao anh tặng em nhiều quà thế?" anh trả lời "Vì anh có mỗi mình em là bạn gái thôi nhưng chắc có nhìêu người tặng quà lắm nên anh phải chuẩn bị 2 món quà" lúc đấy em khóc và ôm anh nói "em cũng chỉ có mỗi mình anh thôi". Lúc đấy nhìn 2 hàng nước mắt của em mà lòng anh vừa thương vừa sung sướng.
Anh vẫn tôn trọng quyết định của em dù có là điều gì đi nữa anh vẫn yêu em... (Ảnh minh họa)
Rồi một kỉ niệm nữa có một lần trời lạnh lắm nhưng không hiểu hôm đấy nhà em có chuyện gì em bắt xe buýt đi lòng vòng rồi ra vườn hoa ngồi khóc một mình và nhắn tin cho anh: "Giờ này nếu em còn ngoài đường anh có ra không?" anh hỏi mãi hỏi mãi mời biết em ở vườn hoa nào. Anh ra đến nơi thấy em mặc bộ pizama (anh thường gọi là bộ pimaza) và ngồi lạnh co ro ở một góc 2 hàng nước mắt lăn dài trên má. Lòng anh thấy x.ót x.a vô cùng, từng dòng nước mắt em rơi như có m.ũi d.ao đ.âm vào lòng anh, anh tự trách mình sao không biết sớm để ra sớm mà để em bị lạnh và khóc như thế, anh hỏi mãi hỏi mãi mà em không nói chỉ bảo là: "Do em giành bắp ngô không được nên mới khóc và đi ra đây". Đên bây giờ anh cũng không biết đấy là thật hay giả nữa. Kỉ niệm vui buồn còn nhiều lắm nếu kể ra thì cả đêm cũng không hết phải không em.
Nhưng đến một ngày, một ngày mà anh không bao giờ nghĩ đến và sẽ chẳng bao giờ gặp phải. Một ngày em nói: "Em hết yêu anh rồi". Trời đất dưới chân anh như sụp đổ, anh lặng người không nói được câu gì, tim anh có một cảm giác khó chịu vô cùng như ai đó cầm tay bóp mạnh vào trái tim mà mình không cưỡng lại được.
Anh đã thức nhiều đêm ròng mà vẫn không nghĩ được mình đã làm sai chuyện gì. Rồi anh cũng không hiểu ra nhưng vẫn để cho em thời gian để em suy nghĩ để em quyết định một lần cuối cùng không biết khi đấy em sẽ nói gì nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của em dù có là điều gì đi nữa anh vẫn yêu em.
Gửi người tôi yêu hơn chính bản thân mình!
Theo VNE
Tình yêu muôn sắc màu Những ai đang cô đơn: Tình yêu như cánh bướm, càng muốn bắt, nó càng bay xa. Nhưng nếu để nó bay đi, nó sẽ trở lại vào lúc bạn không còn trông chờ nữa. Dành cho dân chơi: Đừng bao giờ nói "Tôi yêu em" nếu bạn không chắc. Đừng bao giờ nói về cảm xúc nếu bạn không có. Đừng bao...