Sau trăng mật: Hãy hiện diện bên em
Yêu nhau, rồi nằng nặc cưới cho bằng được, là lẽ thường tình của mọi lứa đôi. Lúc ấy, họ nghĩ rằng, từ đây họ sẽ dính nhau như sam, chồng đâu vợ đó.
Họ hồi hộp và nôn nóng; hào hứng và hạnh phúc đếm từng ngày, từng giờ, từng phút giây chờ đợi đến lúc trăng mật. Bởi sau phút giây ấy, họ sẽ hoàn toàn thuộc về nhau, chia ngọt sẻ bùi từng khoảng khắc. Thử hỏi cuộc đời còn gì tươi đẹp hơn?
Thế nhưng, với người đàn ông, đã bước vào hôn nhân tức là mọi việc đã kết thúc. Từ lúc này, ngày này cô ấy “ván đã đóng thuyền”, “chim đã vào lồng”. Đố ai có thể léng phéng, tơ tình? Vậy là không còn gì phải lo ngại nữa! Chả bõ cho những ngày còn tán tỉnh, còn đeo đuổi phải vận dụng mọi suy tính, mọi khả năng tài chinh để chinh phục giai nhân. Đến khi “chiếm” được “báu vật”, họ nghĩ, mình đã hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ vẻ vang, cực kỳ oanh liệt.
Trong khi đó, với người phụ nữ, hôn nhân chỉ mới là bước đầu, mới là dòng chữ đầu tiên trên trang giấy còn trắng tinh khôi. Do đó, tự bản thân họ đã ý thức về sự nỗ lực để có thể chu toàn trách nhiệm làm vợ, làm mẹ.
Tuy nhiên, do hai suy nghĩ trái chiều nhau nên chuyện “đồng sàng dị mộng” xảy ra cũng là điều dễ hiểu.
Anh bạn tôi là một trong những trường hợp khá phổ biến. Sau khi có con, anh cảm thấy mình đã xứng đáng trở thành trụ cột gia đình. Mọi chi tiêu trong nhà, một tay anh cáng đáng. Từ mua sắm mọi vật dụng đến tiền điện, nước, sữa, gas… anh đều thanh toán đầy đủ. Vậy là mỗi chiều, sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh tự cho mình cái quyền bù khú, lai rai “chén tạc chén thù” với bạn bè. Sống trong cảnh ngộ này, người vợ nào cũng đâm ra thất vọng và tự hỏi: “Tại sao chồng mình lại thay đổi… quá hớp đến thế?”.
Ảnh minh họa
Trước đó, người đàn ông đã hứa hẹn những gì? Này nhé, em ơi em à, em là số một, em là “năm bờ oanh”, hễ lúc nào em cần là anh có mặt ngay. Ấy vậy mà, có lúc cô vợ ốm, nửa khuya nôn oẹ, muốn uống một ly sữa hoặc ly trà gừng thì sao? Người chồng sẽ nhiệt tình thực hiện ngay? Đúng vậy, hoặc có thể không như vậy, nhưng rồi không quên thòng thêm một câu… kể công: “May mà có anh ở nhà em nhỉ?”.
Video đang HOT
Vâng, may lắm chứ. Lúc cô vợ thấy chuyển dạ, bằng linh tính cô thừa biết phải đến bệnh viện phụ sản gấp. Réo điện thoại gọi chồng, nhưng anh ta còn mải mê với trăm công ngàn việc quan trọng hơn, quan trọng đến độ lúc anh đến được bệnh viện thì đã thấy đứa nhóc đỏ hỏn nằm bên cạnh vợ. Trong những trường hợp éo le này, nhiều người vợ phải thốt lên lời ai oán như trong tuồng Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài: “Số tôi sao bạc phước thế này hở giời!”.
Khổ nỗi, ông giời không nghe, mà ông chồng cũng không nghe nốt.
Người phụ nữ quan niệm về hạnh phúc đơn giản hơn đàn ông nhiều lắm. Người đàn ông, ngoài chuyện vợ con, còn phải lo sự nghiệp, lo thăng tiến ngoài xã hội, do đó, họ lao theo công việc nhằm khẳng định mình. Chuyện này không có gì sai, nhưng sao không nghĩ rằng, vẫn có thể đem lại hạnh phúc cho vợ nếu biết sắp xếp thời gian. Chẳng cần gì nhiều, hạnh phúc của người phụ nữ chi là muốn chồng hiện diện bên mình, chứ không phải là khối tài sản kè kè bên cạnh.
Cô em gái tôi dù mới lấy chồng nhưng nét xuân sắc đã “xuống cấp” lắm rồi. Đơn giản, chú em rể là thầu xây dựng, quanh năm đi theo các công trình, vài ba tháng mới về nhà là chuyện thường tình. Những cuộc hẹn hò cà phê, xem phim, nghe nhạc của thuở “Em tan trường về/ Mưa bay mờ mờ/ Anh trao vội vàng /Chùm hoa mới nở” đã trở thành quá khứ xa vời vợi…
Vậy thì, hỡi các đấng mày râu, xin hãy luôn nhớ rằng: Bên cạnh mình còn có một người nữa. Người đó chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong mỗi ngày mình dành thời gian cho họ nhiều thêm một chút mà thôi. Và, những lúc họ cần, mình phải có mặt kịp thời.
Chuyện hôn nhân là ăn đời ở kiếp, nhưng đôi khi chỉ cần chút quan tâm ấy đã là sự gắn kết bền vững hơn mọi thứ khác nhiều lắm.
Theo Blogtamsu
Mãi bên em nhé
Tựa vai anh nghe anh hát, để một lần nữa được anh yêu thương, lại được cầm tay nhau đi qua bão giông...
Anh ơi cuộc đời vồn vã quá, bước chân em mỗi chiều về mỏi mệt, em bước như kẻ mộng du, ảo mờ ánh đèn và dòng xe đông đúc hút em vào ánh đêm thành phố.
Anh đã là điểm tựa cho em, là ngọn nguồn tất thảy những xúc cảm trong em. Là một vòng tay ấm ôm em khi đông lạnh...
Rồi bỗng chúng ta mất nhau chẳng vì lí do nào cả...
Vì vậy nên em vẫn không nguôi ngoai...
Có một lúc nào đó nghĩ rằng tình yêu mong manh lắm nhưng không phải vậy, nó vẫn ở đấy, dẫu ta đã chối từ... dẫu ai đó đã dứt bỏ, dẫu cho nó chỉ còn là ngày hôm qua... liệu có mất đi?
Bước chân em tìm về, lặng nghe xem trái tim nói gì. Em đã cố tình phủ định mọi thứ...
Đông qua, thu đến, xuân lại rồi hè đã sang... bốn mùa đi qua như một khoảng rơi của thời gian, thế mà trong em nỗi nhớ như còn ở đâu đây thôi...
Em không hiểu mình đã sống bao lâu với nỗi dằn vặt nơi trái tim mình, để đôi lúc cái nhói chạy ra đến đầu ngón tay, em rùng mình run rẩy...
Nước mắt ư, có nghĩa gì đâu, em đã quen không khóc rồi, vì khóc chỉ làm cho mắt sưng chứ không làm cho tim nhẹ bớt. Hơn hết khóc chả làm cho ai kia quay về đâu...
Em từng hận bản thân mình, em trách em không đủ lạnh, không đủ mạnh mẽ... biết làm sao được, mỗi người sinh ra có thể tự chọn cho mình cách sống thế nhưng con tim mỗi người lại yếu đuối một cách khác nhau. Bởi vậy mà em cũng tự hỏi điều gì làm em yêu anh, và không có lí do nào hợp lí hết, chỉ là cảm giác được rung động, được sống vì người khác hơn vì bản thân mình... đã ai định nghĩa cho rõ ràng đâu. Thế nên khi yêu ta cũng trở nên bất thường quá, ta yếu đuối quá!
Em chọn cho mình một tình yêu kì lạ!
Sài Gòn chưa vào đông... mà có vào đông cũng không hề lạnh lẽo như nơi ấy, vậy sao em đã cảm nhận như tim mình đã đóng băng mất tự lúc nào đấy.
Em nhẩm theo bài hát, ôm trọn mình trong vòng tay...
Donna Donna Donna Donna
Tu regretteras le temps
Donna Donna Donna Donna
Où tu étais un enfant
Theo Blogtamsu
Trăng mật chưa qua mà tôi đã dập mật... Trăng mật chưa qua thì tôi đã sớm dập mật. Người ta quá đáng lắm là bóc bánh trả tiền tại chỗ, còn chồng tôi phải đi hẳn một sex tour... Kể ra nhiều người lại bảo vạch áo cho người xem lưng nhưng tôi làm gì còn dây thần kinh xấu hổ. Sống với một người chồng chỉ việc ăn chơi rồi...