Sau tình đầu, tôi chẳng còn lòng tin vào bất kỳ người con trai nào…
Yêu phải người chẳng ra gì như một cơn đau ruột thừa vậy, vì đau lắm nên phải cắt bỏ cục thịt thừa ấy đi…
Tôi 24. Tôi hiền. Và tôi chưa hề yêu ai cho tới khi quen bạn đó. Trước đây, thằng bạn thân của tôi từng lo lắng rằng “24 tuổi, hiền, và chưa hề có mối tình nào vắt vai như vậy, giả sử quen phải thằng không ra gì, chắc có lẽ sẽ chẳng còn lòng tin vào tình yêu nữa”. Và giờ mọi chuyện đã xảy ra y như những gì bạn tôi lo lắng.
Quen nhau qua mạng xã hội, chỉ gặp mặt nhau có một lần, vậy mà tôi đã đồng ý làm người yêu, chỉ bởi vì tôi thích bạn đó rất nhiều. Bị thu hút vì cách nói chuyện của bạn đó, tôi quyết định thử một lần xem sao . Tình yêu nở trong ánh mặt trời, rồi mất đi tất cả những gì nó có, nhưng chắc nó không muốn mãi là chiếc nụ trong sương mù vĩnh viễn của mùa đông. Và tôi quen bạn đó với tư cách là người yêu.
Mọi chuyện diễn ra thực sự ngắn ngủi. Năm ngày sau ngày đồng ý hẹn hò, chúng tôi gặp nhau lần thứ hai, và cũng trong ngày hôm đó, chúng tôi chia tay nhau. Là tôi dũng cảm nói lời chia tay trước, bởi vì một lý do hết sức tế nhị đó là, bạn tôi sống thoáng, còn tôi thì không, tôi lạc hậu, tôi bảo thủ. Khi yêu tôi chỉ cho nắm tay, ôm nhau và hôn nhau, vậy thôi, còn bạn tôi là tuýp người đòi hỏi nhiều hơn thế. Thực sự lúc nói lời chia tay tôi chẳng trách bạn đó nhiều. Tôi nên cảm ơn bạn đó mới đúng vì bạn đó đã nói cho tôi biết trước quan điểm của mình. Chia tay nhau, tôi vẫn quyết định làm bạn bè với bạn đó, vì tôi nghĩ bạn đó là người tốt.
Tôi đã thích bạn đó rất nhiều mà. Vậy nên dù dặn lòng sẽ không sao, rằng bản thân phải mạnh mẽ lên, nhưng tôi cũng buồn lắm chứ. Tôi quyết định tự mình làm hết tất cả những điều mà bạn đó hứa sẽ làm với tôi, tôi đã tự đi xem phim “em là bà nội của anh”. Tôi muốn mình có thể làm tất cả dù không có bạn đó để không cảm thấy day dứt và vương vấn gì nữa.
Cho tới một ngày không xa, tình cờ biết được facebook của một bạn nữ. Tôi đã từng hỏi bạn ấy về bạn nữ này, khi đó bạn ấy bảo bạn nữ đó chỉ là thông gia thôi, và tôi đã tin điều đó là thực. Nhưng khi mở album của bạn nữ này ra xem, tim tôi thắc lại, thực sự lúc đó tôi đau lắm. Toàn hình ảnh của hai người, đi chơi, đi ăn, hai người còn mặc đồ cặp và dành những câu lãng mạn, tình cảm cho nhau nữa. Hai người đó đã quen nhau từ năm 2014 và hiện tại vẫn còn đang tiếp tục. Vậy thì tôi là ai?
Video đang HOT
Tôi là ai trong mối quan hệ này? Với bạn nữ đó tôi là kẻ thứ 3 chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Với bạn nam đó, tôi là một “con cá” mà suýt chút nữa bạn ấy đã bắt được. Còn với tôi, tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, thật đáng thương. Kể từ giây phút biết được bí mật này, tôi đau lắm. Tôi đau không chỉ vì bị bạn đó lừa dối, mà tôi đau bởi vì mình đã thật ngu ngốc lại đi thương yêu một người chẳng ra gì như vậy. Tôi đã khóc rất nhiều vào ngày hôm đó. Lần đầu tiên tôi khóc với lý do không phải vì nhớ mẹ, cũng không phải vì xem phim Hàn Quốc, mà tôi đã khóc vì mối tình đầu của mình, vì một người chẳng đáng để tôi yêu thương.
Kể với đứa bạn về chuyện này, nó bảo rằng tôi nên cho đứa con gái ấy biết bộ mặt thật của thằng người yêu mà nó đang quen. Nhưng tôi cảm thấy mình không nên làm thế, thôi chỉ nên để mình tôi đau khổ là được rồi. Nếu kể rồi tôi được gì chứ? Tôi không được gì cả, chỉ có bạn nữ đau khổ cùng tôi thôi, bạn nữ đó chẳng có lỗi gì cả.
Vậy là tôi quyết định để im mọi chuyện, không hề nói với bạn nam rằng tôi đã biết bạn ấy là người như thế nào, cũng không nói với bạn nữ về chuyện người yêu của bạn đó. Tôi chỉ lặng lẽ chặn zalo, chặn fb, chặn số điện thoại bạn nam đó. Và chúng tôi kết thúc trong lặng lẽ như vậy. Nhưng trái tim tôi chẳng hề cảm thấy bình yên một chút nào cả. Bạn đó chẳng hề có tình cảm gì với tôi như những gì bạn đó đã nói, bạn đó chỉ quen tôi vì muôn ngủ với tôi thôi. Thật may mắn vì tôi bảo thủ, tôi lạc hậu, nếu không thì đã nằm trong danh sách những người con gái bạn đó đã ngủ cùng rồi.
Tại sao con trai có thể nói những câu y chang với nhiều cô gái. Họ nói lời yêu thương chỉ để muốn dụ dỗ cô ta ngủ cùng như vậy mà không hề cảm thấy áy náy gì à? Có bao giờ họ nghĩ rằng cô gái đó đã tin rằng nó là thật, rằng cô gái đó đã cảm thấy hạnh phúc thế nào khi nghe những lời đó không?
Tôi cứ nghĩ mình mạnh mẽ lắm, nhưng hóa ra chỉ bởi vì tôi sống tình cảm quá nên đau lòng đến vậy. Bạn bè lo lắng cho tôi lắm, chúng nó cứ sợ tôi ở một mình lại suy nghĩ lung tung rồi khóc, nên tối nào cũng dẫn tôi đi chơi chỗ này chỗ kia. Bạn bè là những thiên thần, họ sẽ chắp thêm cho ta đôi cánh, khi ta không biết cách bay. Cảm ơn những đứa bạn của tôi rất nhiều.
Giờ tôi chẳng còn buồn nữa, tôi định nghĩa tình cảm với bạn đó như một cơn đau ruột thừa vậy thôi, đau lắm nhưng nhất định phải cắt bỏ cục thịt thừa ấy đi. Chỉ là bỗng dưng tôi chẳng còn lòng tin vào bất kì thằng con trai nào nữa…
Theo Guu
Lòng tin tan vỡ chỉ vì số tiền trong nhà bị mất cắp...
Tôi bần thần người mất một lúc lâu. Cái tin vợ bị mất tiền không tác động đến tôi nhiều đến như vậy.
ảnh minh họa
Là người đàn ông trụ cột trong gia đình, mỗi tháng tôi đi làm về đưa hết tiền cho vợ để vợ chi tiêu. Vợ tôi là người kỹ tính và tiết kiệm nên phù hợp với việc giữ tiền, vì vậy mà tôi rất yên tâm.
Tôi chỉ việc đi làm, mỗi tháng đưa tiền cho vợ, nhiều hay ít gì cũng đưa đủ, chỉ giữ tiền cà phê sáng. Có khi đột xuất phải chi xài, tôi lại hỏi cô ấy mới có. Vợ đưa hẳn lại cho tôi cả tháng lương, nói đàn ông cũng phải có tiền dằn túi lỡ còn gặp bạn bè hay xe cộ trục trặc gì đó. Tôi cũng chỉ nhận một ít trong số ấy. Vợ nói chưa thấy ai thật thà như tôi.
Vợ tôi sinh con đầu lòng, ở hẳn nhà và có cho cô em bà con đang đi học đến ở trong nhà, vừa có người lo cơm nước hay giúp vợ tôi trông con. Cũng một phần đỡ đần tiền nhà trọ cho cô em.
Được vài tháng, đột nhiên xảy ra vụ mất tiền. Số tiền gần 100 triệu mà hai vợ chồng dành dụm, mới rút ra từ ngân hàng, định sẽ hùn vốn mua miếng đất ở dưới quê với ông anh, đột nhiên mất sạch.
Vợ tôi xót tiền, không cam tâm chuyện bị mất cắp nên ra công an thưa. Trong nhà chỉ có 3 người, tôi, vợ và em bà con bên vợ. Vợ lại ở nhà cả ngày nên chẳng có chuyện ăn trộm lẻn vào nhà lấy được. Vậy thì chỉ có 1 trong 3 người chứ không ai khác.
Khi tôi biết tin vợ ra đồn công an nhờ giải quyết, tôi đã thấy điều đó là không nên nhưng công an đã gửi giấy mời về cho từng thành viên, hẹn ngày giờ đến để họ làm việc. Vợ tôi nói chỉ muốn biết sự thật nên mới làm vậy để khỏi người nọ nghi ngờ người kia. Mà vợ là oan nhất vì vợ chịu trách nhiệm giữ tiề. Chìa khó tủ còn nằm trong tay vợ.
Tôi là người mà công an hẹn gặp sau cùng. Theo tâm lý mà tôi nhận xét thì họ cũng không mặn mà gì với việc điều tra này lắm. Đương nhiên, người cùng một nhà chẳng lẽ đi truy tố nhau khi công an tìm ra thủ phạm, vì vậy mà chỉ làm việc cho có trách nhiệm. Sau khi kê khai thông tin theo văn bản mẫu, họ nói với tôi rằng vợ nghi ngờ tôi lấy tiền. Tôi sốc nặng, không nghĩ người vợ nghi ngờ lại là tôi.
Giữa hai vợ chồng chưa có bất cứ khúc mắc nào về tiền bạc. Tôi đi làm chỉ biết đưa tiền về cho vợ. Thậm chí lương vợ bao nhiêu tôi còn không hay biết. Tôi luôn cố gắng để có thật nhiều tiền vun đắp cho tổ ấm của mình, muốn gia đình đầy đủ hơn. Tôi còn đang dự định cuối năm có tiền thưởng sẽ dùng để đổi chiếc xe tốt hơn cho vợ, vậy mà...
Tôi bần thần người mất một lúc lâu. Cái tin vợ bị mất tiền không tác động đến tôi nhiều đến như vậy. Tôi phải làm sao để sống tiếp với vợ khi cô ấy quá mất lòng tin với tôi như thế?
Theo blogtamsu
Rồi sẽ có một người nào đó là của em... Thay vì cứ rối lên trong cái suy nghĩ có nên tiếp tục hay ngừng yêu thì em hãy nên sống tốt với bản thân mình cái đã, chẳng phải em cũng đã từng hạnh phúc đấy sao? Mở lòng và đón nhận tất cả yêu thương, tự tin sống với chính mình, làm điều mình thích... và mạnh mẽ đối diện với...