Sau tất cả, chỉ còn lại tình yêu…
Bạn sẽ nhận ra mình yêu một người nhiều như thế nào vào một buổi sáng nào đó, khi thức dậy, sau tất cả mọi chuyện, sau những giận hờn, trách móc, chia tay đau khổ, cái mà bạn cảm thấy không còn là dằn vặt, cay đắng, đau đớn mà chỉ còn là tình yêu.
Tôi gặp anh tại một nơi tôi rất thích. Anh chạy đến từ một nơi rất xa để gặp tôi trong lần hẹn đầu tiên ấy. Tôi thích anh bởi anh có nhiều yếu tố của một người đàn ông mà tôi mong đợi: tham vọng, cầu tiến, chăm chỉ, hài hước và thoải mái. Nhưng tôi yêu anh bởi càng chạm tay vào anh, tôi càng nhận ra, dưới lớp vỏ bọc bên ngoài đầy kiêu hãnh của anh là một tâm hồn tràn ngập yêu thương. Như một ngọn lửa ấm áp của mùa đông, tình yêu của tôi lây sang anh, và anh cũng yêu tôi từ lúc nào không biết.
Chúng tôi, như những cặp đôi yêu nhau bình thường khác, cũng có những bất hòa, mâu thuẫn, những cãi vã đan xen những khoảnh khắc hạnh phúc, yêu thương, bất ngờ. Trong khi tôi lên mạng mỗi ngày, search Google mỗi ngày để tìm hiểu cách yêu như thế nào thì đúng đắn và khôn ngoan còn anh thường cười và nhẹ nhàng nói, anh yêu em theo bản năng của anh. Tôi biết, đó là một tình yêu chân thành, xuất phát từ những thương yêu mà anh dành cho tôi, cho cuộc sống của tôi, cho những gì thuộc về tôi.
Rồi chúng tôi chia tay nhau, cũng như những cặp đôi khác, sau những bất hòa triền miên, sau những tổn thương dành cho nhau, chúng tôi buông tay nhau, mỗi người một cảm giác, một suy nghĩ khác nhau. Chúng tôi không thể nói chuyện với nhau nữa, không còn cảm giác yêu thương và dễ dàng tha thứ cho nhau như những ngày yêu nhau đầu tiên nữa. Chúng tôi đeo những cặp kính lúp to đùng lên mắt, nhìn lỗi lầm của người này để phóng đại lên, để tự dằn vặt nhau, tự làm tổn thương nhau mà quên mất rằng giữa muôn triệu người trên thế gian này, lúc đó, vào những thời điểm đó, chỉ có hai chúng tôi là yêu thương nhau nhất. Nhưng chúng tôi chạy trốn lẫn nhau, tìm trong những mối quan hệ khác, những niềm vui tạm thời và sau cuối tự nhận lấy những nỗi buồn đơn độc.
Dằn vặt, giận dỗi, trách móc, đau khổ, tiếc nuối, thất vọng, chán nản…tất cả những trạng thái sau chia tay đều hiện hữu mỗi ngày với chúng tôi. Tôi luôn tự hỏi, tại sao chúng tôi không thể đi xa hơn nữa cùng nhau. Còn anh, có lẽ luôn tự hỏi, tại sao tôi đã cư xử như thế. Chúng tôi tự hỏi, nhưng không thể trả lời. Những lý lẽ của trái tim, những ngu ngốc của những người đang yêu không hề hợp logic và không dễ dàng lý giải.
Tôi chới với sau rất nhiều ngày. Tôi ghét anh. Tôi cáu kỉnh. Tôi bực bội. Tôi bất cần. Nhưng một buổi sáng, khi thức dậy, tôi nhận ra lòng mình ngập tràn yêu thương. Chỉ còn cảm giác yêu thương, yêu thương rất nhiều với anh ấy. Dù chúng tôi đã làm gì nhau, dù chúng tôi đã nói gì với nhau, tôi nhận ra mình chỉ còn rất yêu anh ấy. Tôi chỉ cần được nhìn thấy anh ấy, chạm vào những ngón tay với lớp da hơi khô bên ngoài của anh ấy, đan vào những khe hở của bàn tay mà tôi luôn thấy mình không bao giờ nắm hết, vuốt tóc anh ấy, ngắm nhìn những đường thẳng chạy dọc từ trán xuống mũi và cái miệng đáng yêu của anh ấy. Những đường nét quen thuộc mà tôi vốn rất yêu, tất cả đủ khiến tôi hạnh phúc và quên đi mọi thứ.
Video đang HOT
Tôi chẳng nhớ gì nữa, cũng không bận tâm gì nữa, tôi chỉ thấy trong lòng mình ngoài cảm giác yêu thương ra thì không còn gì hết. Tôi cũng không mong anh ấy đáp lại, như những ngày chúng tôi mớii biết nhau, những sáng anh ấy thức dậy cùng tôi nhưng chưa hề yêu tôi, tôi cũng đã yêu anh ấy trước. Tôi chỉ yêu vậy và thấy mọi thứ thật đẹp.
Tôi chỉ cần người tôi yêu còn tồn tại với tôi chung một bầu trời này. Tôi không đòi hỏi thêm gì nữa.
Bạn sẽ nhận ra, bạn yêu một người nhiều như thế nào, khi sau tất cả, sau bao nhiêu chuyện, chỉ còn lại tình yêu. Của bạn dành cho người đó…Dù được đáp lại hay không, dù có cùng nhau bước tiếp trên quãng đường dài dằng dặc này hay không. Cái bạn muốn chính là cảm giác hạnh phúc của người ấy, dù đôi lúc hạnh phúc ấy không hề hiện diện bạn, nhưng bạn vẫn không ghen tuông hay trách móc. Vì bạn biết, tình yêu ấy đã ở lại trong tim bạn mãi mãi, cùng bạn đi rất xa trong những năm tháng sau này, động viên bạn vào những lúc khó khăn của cuộc đời. Để một ngày, bạn nhận ra mình đã yêu hết mình như thế nào, đã trọn vẹn như thế nào, giữa trăm ngàn kiểu na ná tình yêu và giả danh tình thương vì những điều kiện vô hình và hữu hình khác trong cái thế giới nhiễu nhương này. Bạn đã có một tình yêu thật sự.
Sau tất cả chỉ còn lại tình yêu…
Theo Blogtamsu
Anh cứ luôn "lửng lơ con cá vàng..."
Khi em quan tâm thì anh không trả lời. Đến khi em không hỏi nữa thì anh lại trách móc...
Em và anh ấy gần nhà nhau, nhưng từ nhỏ đến lớn hai đứa không một lần nói chuyện với nhau. Cho đến hè năm nhất, em nhận được tin nhắn từ số máy lạ và đó là số điện thoại của anh. Khi đó anh ấy học năm thứ tư ĐH và chuẩn bị đi thực tập. Sau đó chúng em có liên lạc qua lại với nhau nhưng lúc này em đang có người yêu.
Đầu năm thứ hai đại học, anh ghé qua nhà trọ của em mời em đi uống nước. Em và anh ấy giữ liên lạc cho đến cuối năm thứ hai thì anh hỏi em có người yêu chưa? Sau khi biết em đã có người yêu, anh ấy không nhắn tin với em gần hai tháng.
Sang năm thứ ba, em chia tay người yêu và khi đó anh ấy liên lạc. Em đang buồn nên tâm sự cùng anh. Anh ấy nói quyết định sẽ tấn công em. Lúc đó anh đã ra trường đang làm ở cơ quan Tỉnh để học kinh nghiệm trước khi về nơi công tác. Thời gian đó anh ấy hay nhắn tin, điện thoại nhưng em vì mới chia tay người yêu nên em ko nhắn tin lại cũng không trả lời điện thoại.
Hai tháng sau anh về nơi công tác, cách chỗ em học khoảng 30km. Anh tìm đến kí túc xá của em mời em đi uống nước. Sau hôm đó anh nhắn tin, em có trả lời lại. Anh nói nhớ em qua tin nhắn "I miss you". Anh hỏi em khi nào rảnh anh đưa đi chơi nhưng em cứ khất lần mãi.
Tình cảm thực sự mà anh ấy dành cho em là gì? (Ảnh minh họa)
Thời gian dài sau đó anh ấy lại không nhắn tin cho em. Em cũng thấy bình thường. Thi xong học kì, em chủ động nhắn tin cho anh ấy và anh hẹn em tết về quê sẽ cùng nhau đi xem bắn pháo hoa. Về quê, anh chở em đi dạo, nói chuyện và uống cafe. Em cảm thấy mình bắt đầu thích anh ấy. Nhưng sau đó anh ấy lại không liên lạc gì với em cả. Anh ko nhắn tin gì cho em.
Chúng em không liên lạc cho đến khi đêm giao thừa, anh rủ em đi xem bắn pháo hoa. Hôm đó trời mưa, anh và em trú mưa ngay nhà người quen của ba anh. Tạnh mưa, anh điện thoại hẹn gặp bạn cùng lớp đại học với anh đi cùng. Bạn anh ấy đi cùng người yêu. Tất cả chúng em đi ăn. Trong lúc anh, bạn anh ấy trêu: "Từ đó giờ nó toàn theo anh, em là người đầu tiên nó chở đó". Sau đó chúng em chia tay. Em và anh ấy đi xem pháo hoa.
Mồng 8 Tết anh có rủ em đi chơi nhưng em từ chối. Anh nói sẽ đưa em xuống chỗ học vì anh cũng ở gần đó. Nhưng tối hôm trước đó, anh nói có việc bận phải đi sớm nên việc đi cùng em không thực hiện được. Nghe giọng nói của anh em thấy anh có vẻ khá ngại ngùng.
Quãng thời gian sau đó, khoảng một tuần ngày nào anh cũng nhắn tin cho em. Cuối tuần, anh lên chỗ em, chở em đi chơi. Em và anh cùng nhau đi dạo, anh đã nắm tay em và chủ động ôm em lại gần. Chúng em cùng nhau nói rất nhiều chuyện. Nhưng anh không hề một lần nói tới chuyện tình cảm mà anh dành cho em có phải là tình yêu hay không?
Chúng em vẫn tiếp tục liên lạc sau đó. Ngày 14/2, anh gặp tai nạn. Khoảng mười giờ đêm, anh điện thoại nói rằng anh rất đau, anh lo lắng không biết tai nạn có ảnh hưởng tới sức khỏe hay không. Anh tỏ ý muốn em xuống cùng anh nhưng vì đã muộn nên em từ chối. Em hỏi thăm và an ủi anh.
Cuối tuần đó, em có việc muốn nhờ anh chở đi nhưng anh ấy lại ra điều kiện em phải ôm thì anh ấy mới giúp. Em từ chối và anh ấy để mặc em một mình. Em thực sự rất giận. Mấy ngày sau đó anh ấy có nhắn tin hỏi: "Sao em lại quên anh?". Em nhắn tin trả lời: "Tại em ghét anh nên em quên anh". Vậy mà anh chỉ trả lời: "Anh hiểu rồi anh ngủ trước đây".
Em vẫn không liên lạc với anh. Gặp nhau trên Facebook, anh có hỏi em, em trả lời nhưng sa đó anh lại đột nhiên không nói tiếp nữa. Mấy tuần sau anh ấy có viết trên Facebook của em: "Nhóc quên anh rùi". Thấy anh ấy nói vậy em trả lời: "Em sợ anh bận nên không dám làm phiền".
Cho tới giờ, chúng em đã không liên lạc với nhau bốn tuần. Thực sự em không thể hiểu được tình cảm mà anh dành cho em là gì? Em đã cố quên anh nhưng thật khó. Giờ đây em không biết phải làm gì?
Theo Eva
Tình yêu dần tan biến vì bạn gái quá khó tính Mỗi lúc đi nhậu về say mệt mỏi em không hề quan tâm lấy một câu, chỉ biết trách móc, nói những lời vô tâm hời hợt. Em bỏ rơi tôi, muốn như thế nào cũng được. Tôi và em quen nhau lúc tôi đang học năm thứ tư trường công an, tính tôi khá dễ, thích con gái dịu dàng, còn em...