Sau tân hôn là… địa ngục
Cô ấy đã lấy hết can đảm để thừa nhận với tôi rằng: “Em đã không còn trong trắng trước khi yêu anh”… nhưng đáp lại lời giải thích của cô ấy, tôi chỉ lạnh lùng trả lời: “Bây giờ cô nói thì đã quá muộn rồi”.
Sau khi đọc được bài viết “Đàn ông nói gì về trinh tiết phụ nữ?”, tôi cũng muốn tâm sự với độc giả của chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống nỗi niềm của tôi, cũng như những gì mà vợ chồng chúng tôi đã trải qua suốt bao năm qua.
Cũng như bao bạn trẻ khi yêu nhau, hai chúng tôi luôn dành cho nhau sự tôn trọng… và trong suốt thời gian yêu nhau, chưa bao giờ chúng tôi đi quá giới hạn cho phép. Hơn nữa, tôi là một người sống rất nguyên tắc nên tôi không thể dễ dãi trong bất cứ chuyện gì, kể cả chuyện tình yêu. Vì thế, tôi luôn mong chờ đến ngày hai đứa thành chồng thành vợ, được tận hưởng đêm tân hôn ngọt ngào và cùng khám phá niềm hạnh phúc xác thịt với người vợ tôi yêu thương… với tôi, đấy mới là đêm tân hôn ý nghĩa, là sự khởi đầu cho một bước ngoặt mới với hạnh phúc của hai đứa.
Ngày còn yêu nhau, chúng tôi thực sự rất hạnh phúc vì cả hai đều rất hiểu và yêu thương nhau. Cô ấy lại càng trân trọng tình yêu của mình hơn khi biết tôi là một người đàn ông chân thành và luôn tôn trọng, giữ gìn cho cô ấy. Tôi yêu cô ấy, trân trọng sự “thuần khiết”, “sáng trong” của người con gái mình yêu thương… và tôi tin cô ấy, tin vào những gì cô ấy đã từng nói, tin rằng: vợ sắp cưới của mình vẫn còn là người con gái đúng mực, đoan chính.
Trong suốt thời gian yêu nhau, chưa bao giờ chúng tôi đi quá giới hạn cho phép (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng sau đêm tân hôn, tôi mới biết cô ấy không còn trong trắng… cái nguyên tắc trong con người tôi bắt đầu nổi lên… Cũng từ sau đêm tân hôn ấy, tôi không còn mặn nồng với cô ấy nữa. Mặc dù mới cưới nhau được hai ngày nhưng tôi không còn cảm giác muốn gần gũi vợ mình… vì lòng tự trọng của người đàn ông, vì cảm giác bị xúc phạm và lừa dối ghê gớm.
Sau 7 tháng hai vợ chồng ngủ quay lưng lại với nhau… tình cảm trong tôi nhạt nhòa, xâm chiếm tâm can tôi là cảm giác ghê tởm, sự giả dối, còn cô ấy thì dường như cảm nhận được những suy nghĩ của tôi, cũng như thấy tội lỗi khi đã lừa gạt tôi trong suốt thời gian qua… và cho đến một hôm, cô ấy đã lấy hết can đảm để thừa nhận với tôi rằng: “Em đã không còn trong trắng trước khi yêu anh”… nhưng đáp lại lời giải thích của cô ấy, tôi chỉ lạnh lùng trả lời: “Bây giờ cô nói thì đã quá muộn rồi”.
Tại sao trong khi yêu nhau, cô ấy dám tự tin nói với tôi rằng: “Chưa hề có một người đàn ông nào động vào người em hết”… thế sao bây giờ, khi đã thành chồng, thành vợ thì cô ấy mới dám nói là không còn trong trắng trước khi đến với tôi? Thà rằng, cô ấy cứ thẳng thắn nói từ lúc đầu, nếu còn yêu… tôi sẽ bỏ qua tất cả, còn nếu không thể chấp nhận, tôi sẵn sàng rũ bỏ tình yêu ấy… nhưng tại sao trước đấy cô ấy lại nói dối tôi? Tại sao cô ấy cứ phải nhận mình còn trinh trắng, đoan chính? Tại sao cứ giả vờ ngờ nghệch trước tôi như vậy trong khi cô ấy đã từng quan hệ với người đàn ông khác? Thà tôi buồn, tôi thất vọng vì người yêu mình không còn trong sáng, còn hơn phải sống trong cảm giác bị vợ mình lừa dối trong suốt bao nhiêu năm qua… để rồi khi biết được sự thật, tôi mất hết niềm tin vào tình yêu, vào người phụ nữ tôi đã từng rất trân trọng, rất yêu thương… Có lẽ, không ai có thể hiểu được nỗi thất vọng ê chề và cảm giác bị vợ mình lừa dối đau đớn như nào đâu?
Tôi vẫn không biết được cuộc sống hiện tại của cô ấy bây giờ như thế nào nữa… (Ảnh minh họa)
Sau đêm hôm ấy, tôi đã đi thuê một phòng trọ và ở riêng với vợ. Sống ở nhà trọ được 5 tháng thì tôi đã tự giải thoát cho bản thân mình bằng cách ra nước ngoài để sinh sống… Và đã bảy năm trôi qua, tôi vẫn một mình sống ở nước ngoài, vẫn không liên lạc cho cô ấy, vẫn không biết được cuộc sống hiện tại của cô ấy bây giờ như thế nào nữa…
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ tôi quá ích kỉ, bảo thủ và cổ hủ… nhưng sẽ chẳng ai hiểu được cảm giác của tôi như thế nào đâu. Trong đầu tôi lúc nào cũng có cảm giác bị lừa dối và xúc phạm… và không phải ai khác, đấy lại là người tôi đã từng yêu thương nhất, từng mong ước được chung sống với họ dưới một mái ấm gia đình, được sáng sáng, tối tối có nhau, san sẻ cho nhau mọi vui buồn trong cuộc sống…
Vậy mà cuối cùng… người tôi yêu thương nhất đã không trừ bất cứ thủ đoạn để lừa dối tôi. Sự thật muôn đời vẫn là sự thật, “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”… nhưng sự thật ấy cay đắng quá, đau đớn quá và nó khiến tôi thất vọng quá…
Cũng vì trải qua sự đắng cay trong tình yêu mà tôi nghĩ rằng: người phụ nữ không còn trong trắng thì không đáng tin cậy.
Theo VNE
Anh yêu và nhớ em rất nhiều
Anh biết em rất ít khi lên mạng nhưng vẫn viết lá thư này mong một ngày nào đó tình yêu của anh sẽ đưa nó đến với em...
Em biết không, những ngày được quen và được sống gần em là chuỗi ngày thật sự hạnh phúc của anh. Anh còn nhớ như in ngày mới quen nhau, hai đứa đã định tìm hiểu đến 7 năm mới kết hôn nhưng thời gian kết hôn nó như tỷ lệ nghịch với tình yêu của mình vậy... thế là quyết định năm sau sẽ kết hôn. Anh ở Sài Gòn còn em ở Tây Ninh, tình yêu xa như một ngọn lửa trong gió vậy em à, gió sẽ thổi tắt những ngọn lửa nhỏ và thổi bùng những ngọn lửa lớn, anh tin em nên mới yên tâm học ở Sài Gòn và khi rảnh mới xuống thăm em. Vậy mà sao lúc nào em cũng hoài nghi về lòng tin của anh hết, anh khuyên em đừng rượu bia nhiều mặc dù em là chủ một quán ăn nhưng em bị bệnh gan, anh khuyên em có làm gì hay đi đâu cũng nhắn tin cho anh biết (dù là một tin) chỉ vì quan tâm em chứ không bao giờ có ý định cấm cản em. Bao giờ anh cũng nghĩ anh ở xa em gần trăm cây số, anh có muốn cấm cũng không thể cấm được. Anh biết anh là người đến sau trong đời em, quá khứ của en quá đau buồn nên anh cũng không muốn nghĩ tới nhưng anh phải tìm hiểu, tìm hiểu để anh có thể che chở cho em, thông cảm với em chứ không phải dày vò em vì xung quanh em dự luận bàn tán quá nhiều.
Em à, trong tình yêu luôn cần sự thật lòng và thông cảm. Anh không yên tâm để em một mình là vì sức khỏe của em, vì em là vợ sắp cưới của anh chứ không phải kiểm soát sự riêng tư cá nhân của em đâu. Sống xa nhau, anh chỉ có thể quan tâm, hỏi han em qua điện thoại. Em giận ai là tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, anh điện thoại, nhắn tin em cũng không nhấc máy. Khi đó anh như đứng trên đống lửa vậy nhưng rồi cũng chỉ nhận được từ em những lời trách móc.
Anh sẽ nguyện cầu em có được tình yêu và niềm vui thật sự... (Ảnh minh họa)
Thật sự buồn vì anh không thể giải thích được những gì mình làm nên đành nhờ đến rượu, mong có thể nói thẳng những gì anh đang nghĩ với em nhưng trong lúc mất bình tĩnh anh cũng đánh mất luôn chính anh. Anh sai khi buông những lời không đáng với người vợ sắp cưới của mình. Anh đã xúc phạm lòng tự trọng của em khi nói rằng chẳng bao giờ cưới em, anh biết anh đã sai và cố vứt bỏ cả lòng tự trọng của mình để xin lỗi em. Ngày nào cũng chạy gần cả trăm cây số để đứng trước nhà em, nhắn tin xin lỗi em, nhờ ba mẹ nói giúp... tất cả cũng vì một câu xin lỗi. Anh biết nếu em không bỏ qua, anh sẽ khó mà có thể sống yên ổn suốt cuộc đời còn lại bởi tội lỗi sẽ dày vò anh nhưng tất cả những gì anh làm kia cũng chỉ nhận được cái lắc đầu từ chối cùng với những lời: đồ điên, đồ khùng, biến đi, nhìn trộm, giang hồ...
Em là một cô gái tốt, mặc dù sau này em sẽ khó có con nhưng anh vẫn muốn sống với em, dù là một hi vọng nhỏ nhoi thôi anh cũng sẽ làm tất cả để mình có con với nhau. Yêu em, anh nghĩ đơn giản là anh cần em trong cuộc đời này, muốn chăm sóc, lo lắng cho em là hạnh phúc của anh rồi nhưng sao em lại có thể cố chấp, vô tình chỉ vì một vài lời điên khùng của kẻ say hả em? Đâu phải là anh cố chấp không nhận lỗi mình đâu, anh không yêu em thì cũng đâu cần phải tốn công tốn sức như vậy đâu nhưng vẫn không có được cơ hội sửa sai. Thôi thì quyết định là của em, hạnh phúc là của em, anh nợ em một lời xin lỗi nhưng bây giờ anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi. Dù có đến được với nhau hay không anh cũng vẫn rất lo lắng cho em, không biết người sau này có hiểu và chấp nhận được những gì đang xảy ra xung quanh em không... Tại sao vậy nhỉ? Anh yêu em, muốn sống với em, muốn lo lắng cho em chỉ nhận được sự cự tuyệt lạnh lùng của em. Em đang nghĩ gì vậy? Anh không được tốt hay lâu nay em không yêu anh? Ở nơi xa và cũng không còn được quan tâm đến em nữa nhưng anh sẽ nguyện cầu em có được tình yêu và niềm vui thật sự. Còn về phần anh, anh sẽ đi tìm câu trả lời cho câu hỏi: anh không tốt hay em không yêu anh mà anh vẫn không được sự tha thứ từ tình yêu. Hạnh phúc em nhé, nếu một ngày nào đó em cô đơn thì điện cho anh, trên cương vị nào anh cũng sẽ mãi là người bạn, người anh tinh thần của em. Anh yêu em...
Theo VNE
Bi kịch của cuộc hôn nhân "môn đăng hộ đối" Ngày nay, quan niệm "môn đăng hộ đối" vẫn còn ăn sâu trong tư tưởng của không ít gia đình. Điều này chính là thủ phạm gây ra sóng gió trong đời sống của nhiều đôi vợ chồng trẻ, những người vốn không cùng "đẳng cấp" về xuất thân, gia thế. Đũa lệch Đang giờ nghỉ trưa, mọi người xóm tôi bỗng bị...