Sau tai nạn tôi không còn tự tin để cưới anh
Anh bảo không chỉ yêu mà còn thương tôi. Tôi rất yêu anh nhưng cưới thì thấy mình thật ích kỷ.
ảnh minh họa
Tôi 27 tuổi, công việc ổn định, ngoại hình bình thường, không có gì nổi trội. Anh hơn tôi một tuổi, công việc cũng ổn định, ngoại hình đẹp hơn tôi. Chúng tôi quen nhau được một thời gian và yêu nhau nhưng tình cảm mới bắt đầu, chưa sâu sắc. Sự cố xảy ra vào hôm tôi và anh đi chơi. Nhà chúng tôi cách nhau hơn 20km, anh bảo đợi anh đổ xăng rồi đưa tôi về, như mọi lần tôi từ chối vì xa quá và rồi tôi gặp tai nạn bất ngờ. Tôi thoát khỏi tử thần nhưng không thể đi lại bình thường. Lúc tôi trong bệnh viện, anh đến thăm nhưng tôi chỉ nhận anh là bạn. Khi chỉ còn 2 đứa, tôi nói anh không phải ngày nào cũng đến với tôi, cứ như bạn bè khác một tuần đến thăm một lần là được. Tôi luôn tỏ ra lạnh nhạt vì không muốn tiếp tục yêu anh. Tôi tự ti, nhắn tin xin anh đừng đến thăm tôi nhưng anh không chịu.
Video đang HOT
Anh tâm sự với cô tôi rằng anh rất buồn, suy nghĩ nhiều, không ngủ được, nhiều lúc đi đường nghĩ ngợi, anh suýt lao vào xe. Tôi thương anh, một phần do mọi người khuyên tôi theo cảm xúc tự nhiên nên đã thay đổi thái độ với anh, không đuổi về và nói chuyện bình thường với anh. Rồi tình cảm của chúng tôi dần tăng lên. Tôi nghĩ sau 3 tháng rời khỏi giường, khoẻ lại, tôi sẽ chính thức chia tay anh vì không đủ can đảm vượt qua. Tôi sợ gia đình anh phản đối, sợ miệng lưỡi thiên hạ. Chúng tôi thi thoảng giận hờn, cãi nhau nhưng anh luôn nhường tôi. Bạn bè tôi khuyên không nên tự ti, cứ để tình cảm tự nhiên, không được đẩy anh ra. Còn bạn bè anh khuyên vẫn tiếp tục ở bên tôi, đến khi tôi khỏi rồi tìm một cô gái khác để yêu, khi tôi đi làm lại thì chia tay.
Trong 3 tháng tôi nằm trên giường, anh đã chăm sóc, động viên tôi rất nhiều, tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi ở bên anh. Nhưng cũng có lúc tôi và anh cãi nhau, tôi lấy cớ đòi chia tay vì nếu lấy tôi anh sẽ thiệt thòi, nhưng anh không đồng ý, doạ sẽ biến mất nếu tôi bỏ anh. Anh nói không vì tôi bị như vậy mà bỏ, anh chỉ càng yêu hơn. Tôi được lắp chân giả và đi làm lại sau 9 tháng ở nhà. Chân tôi đi lại khó khăn, không thể tự đi lại bằng phương tiện mà tôi cần người đưa đón. Anh chẳng quản ngại nắng mưa đưa đón tôi đi về. Tôi ngày càng yêu anh hơn.
Vì ngày nào cũng đưa đón tôi, nhà lại xa, hay về muộn nên anh bị mẹ nói. Mẹ anh không trực tiếp phản đối chúng tôi yêu nhau nhưng bà hay nói với anh là hàng xóm bảo tôi bị như vậy mà anh vẫn yêu là vì tôi có điều kiện. Anh rất buồn, kể hết với tôi và muốn cưới tôi. Tôi không muốn anh vì tôi mà cãi mẹ, anh là con hiếu thảo, trụ cột trong gia đình (nhà anh có 2 mẹ con). Tôi cũng không muốn anh bị mang tiếng vì hoàn cảnh gia đình tôi rất bình thường. Tôi càng không muốn anh vất vả về sau vì tôi đi lại khó khăn. Tôi muốn chia tay nhưng anh không đồng ý. Anh bảo không chỉ yêu mà còn thương tôi, chỉ hạnh phúc khi ở bên tôi. Tôi rất yêu anh nhưng cưới anh thì thấy mình thật ích kỷ. Mong các bạn cho lời khuyên để làm sao tốt cho cả anh và tôi.
Theo VNE
Đánh mất em vì không dám nói tôi bị bệnh nam khoa
Tôi chỉ biết giờ phải tiếp tục điều trị, rồi sau đó hy vọng em sẽ cho tôi cơ hội để có thể chuộc lại lỗi lầm.
ảnh minh họa
Cách đây 5 năm tôi có quen một người. Tôi và em yêu nhau nhiều lắm, nhưng lúc đó có lẽ em chưa đủ chín chắn nên đã làm chuyện có lỗi với tôi và có thai với người khác. Sau đó em thú nhận, tôi vì yêu nên khuyên em bỏ cái thai đi vì nó mới chỉ 3 hay 4 tuần tuổi. Em không đồng ý, nói rằng dù sao cũng là con của em, em không nhẫn tâm và sẽ lấy người ấy dù không yêu, cũng biết rằng sau này sẽ không hạnh phúc nhưng em không có lựa chọn. Tôi đành nhìn em ra đi, bỏ tôi lại. Tôi buồn và đau khổ nhưng cũng thầm mong em được hạnh phúc. Tôi nói nếu sau này em không được hạnh phúc thì hãy quay về. Em cũng khuyên tôi quen một người nào đó tốt hơn em. Từ đó chúng tôi không còn liên lạc với nhau.
Gần 3 năm sau em nhắn tin rủ tôi uống cà phê tâm sự, nói rằng em không hạnh phúc và đã rời nhà chồng bằng 2 bàn tay trắng. Lúc đó tôi cũng khuyên em vì con mà suy nghĩ lại, nhưng tôi biết tính em một khi quyết định là không thay đổi. Khi đó tôi và em cũng chưa quay lại với nhau vì nghĩ phải có thời gian. Sau buổi cà phê hôm đó chúng tôi một năm không liên lạc với nhau dù tôi còn rất thương em. Tết năm ngoái em về nhà thăm con rồi lại hẹn tôi uống cà phê nhưng sau lần đó tình cảm chúng tôi lại ùa về và còn mãnh liệt hơn xưa. Em yêu tôi nhiều lắm và tôi cũng vậy. Trớ trêu thay lúc đó tôi phát hiện mình bị mắc chứng rối loạn cương dương (một căn bệnh nam khoa lúc trước tôi không bị). Tôi hoang mang lo sợ không dám nói cho em biết, tôi đi khám và điều trị đợi một thời gian sẽ nói sau nhưng do công việc tôi không điều trị được lâu dài.
Mỗi lần đi chơi em đều ngỏ lời nhưng tôi sợ và tìm cách từ chối. Nhìn em buồn mà lòng tôi đau lắm, cũng muốn nói hết cho em biết nhưng tôi không đủ can đảm. Cứ như vậy em nghĩ tôi không yêu và rằng em đã một lần đò rồi thì không xứng với tôi, sẽ bị gia đình tôi phản đối, có điều em không nói hẳn ra. Tôi là một người đàn ông tồi khi không nói ra sự thật. Chuyện gì đến sẽ đến, tình cảm của em dành cho tôi đã hết và chỉ xem tôi là bạn, lúc đó tôi níu kéo nhưng em không nghe. Em quyết định buông, không muốn tiếp tục nữa.
Khoảng 2 tháng sau, tôi biết mình đã mất em thật nên quyết định nói em biết. Em nói nếu biết sớm sẽ cho tôi câu trả lời rõ ràng, giờ thì quá muộn, em chỉ xem tôi như người bạn. Tôi xin em cho một cơ hội nữa nhưng em từ chối. Em đang tìm hiểu một người, cứ tìm hiểu thôi cũng không biết sau này ra sao, có thể em không quen người đó và cũng có thể cho tôi cơ hội. Tôi chẳng biết làm sao, chỉ biết giờ phải tiếp tục điều trị mà thôi, rồi sau đó hy vọng em sẽ cho tôi cơ hội để có thể chuộc lại lỗi lầm.
Theo VNE
Chồng ngoại tình 'điêu đứng' trước cảnh đó khi vừa tỉnh dậy sau tai nạn Hắn biết nói thế nào? Thừa nhận có bồ thì chết với vợ, mà phủ nhận chuyện ngoại tình cùng Hoài thì đừng hòng yên với cô nàng... Gã từ từ mở mắt, nhìn xung quanh. Mãi mới xác định được, bản thân đang ở trong bệnh viện. Gã nhớ lại, trước lúc mình ngất thì đang đi trên đường, hình như có...