Sau những phút yếu lòng, em tự dặn lòng mạnh mẽ, giữa cuộc đời, như chiến binh cô độc
Sau những phút yếu lòng, em tự dặn lòng mạnh mẽ, tự chữa lành những tổn thương để không chọn những lựa chọn tiêu cực. Em ở đó, giữa cuộc đời, như một chiến binh cô độc.
Em đôi mươi, cái tuổi chẳng đủ trẻ đễ dễ dãi với bản thân, cũng chẳng đủ lớn để cư xử thật chín chắn.
Em đôi mươi, cái tuổi luôn dễ cảm thấy giận dữ vì bất cứ điều gì. Em giận dữ vì nhận ra cái cách người ta cạnh tranh nhau không lành mạnh, cái cách ” ma cũ ăn hiếp ma mới ” tại nơi em thực tập. Em giận dữ vì những thứ mình luôn lý tưởng hóa bỗng trở nên thật xấu xa.
Em cảm thấy hụt hẫng khi cô chủ tiệm sách cũ luôn cười tươi khi em ghé đến, đã nặng lời la mắng đôi co với bạn hàng chỉ vì cô này dám bán sách phá giá. Ừ thì, kinh doanh vẫn là kinh doanh thôi. Vậy mà đôi lúc, em lại ảo tưởng một người bán sách chắc hẳn phải mê sách và nhẹ nhàng.
Em đôi mươi, tan vỡ mối tình đầu, vậy mà đã có lúc em mơ mộng về một tương lai tươi đẹp của hai đứa. Đau lòng làm sao, khi người ta dành cả quãng thời gian dài, tốn nhiều công sực để bắt đầu một mối quan hệ để sau đó, khi kết thúc chỉ bằng một dòng tin nhắn vỏn vẹn vài chữ.
Video đang HOT
Những ngày mệt nhoài, em trở về nhà ngả lưng xuống, buồn đến không thể bật khóc, rồi ngủ thiếp đi với đôi mắt khô rốc và tâm hồn trống trải.
Em không sẻ chia, em không muốn gặp lại bạn bè, chỉ vì thấy họ thay đổi quá nhiều đến nỗi em tưởng như mình là vận động viên đang hụt hơi trong cuộc chạy đua mang tên cuộc sống.
Em không trách đời, không trách đời vì vốn dĩ một cô gái nhạy cảm như em thường khiến mọi người thấy khó hiểu và phiền phức, giống như cả Thế giới đang sống bên trong ngôi nhà, còn em vẫn mãi đứng ngoài cửa sổ nhìn vào đầy khao khát được hòa nhập.
Nhiều khi đau lòng, em cảm thấy cô đơn đến đáng sợ, chỉ mong có một bờ vai dựa vào trong phút giây ngắn ngủi.
Sau những phút yếu lòng, em tự dặn lòng mạnh mẽ, tự chữa lành những tổn thương để không chọn những lựa chọn tiêu cực. Em ở đó, giữa cuộc đời, như một chiến binh cô độc.
Theo Guu
Chồng ơi, hãy giúp em vượt qua giây phút yếu lòng
Em đã từng rất phản đối "phút giấy ngoài chồng ngoài vợ" của những câu chuyện bên lề. Nhưng rồi hôm nay chính em lại đang rơi vào "những phút giây" ấy.
Em đã từng rất phản đối "phút giấy ngoài chồng ngoài vợ" của những câu chuyện bên lề. Nhưng rồi hôm nay chính em lại đang rơi vào "những phút giây" ấy.
(ảnh minh họa)
Em đã từng nghĩ khi đã yêu thật lòng sẽ không bao giờ có phút giấy "trệch hướng". Bởi đã yêu thì sẽ dành trọn tâm trí cho người mình yêu. Và em đã luôn như vậy từ trước tới giờ. Em vẫn luôn kiên định với tình yêu của em dành cho anh, chỉ khi "khoảng trống" trong lòng em quá lớn thì tình cảm của em tự nó "trệch hướng" với suy nghĩ của mình.
Thời gian đầu khi mới cưới, em luôn có cảm giác là người vợ hạnh phúc nhất trần gian bởi được yêu anh hết mình và cũng nhận được tình yêu nóng bỏng từ anh. Anh luôn dịu dàng ấm áp và lắng nghe mọi tâm sự của em. Những bữa cơm của vợ chồng mình thật đầm ấm. Nó luôn rộn rã tiếng cười của chúng mình. Giờ ngủ của anh và em luôn bị muộn bởi những lời thủ thỉ yêu mãi không thôi được. Giờ đi làm buổi sáng của anh luôn bị trễ bởi sự quyến luyên khó dứt của vợ chồng mặc dù chỉ xa nhau có nửa ngày. Cứ tạm biệt mãi mà vẫn chưa ra khỏ nhà được, đến khi chuông đồng hồ báo muộn lắm rồi anh mới vội vã ra xe. Ngày đó thật hạnh phúc anh nhỉ?!
Rội cuộc sống với bộn bề lo toan, dần chiếm hết thời gian ta dành cho nhau. Khi anh chính thức bước vào vị trí công việc mà anh hằng mong muốn cũng đồng nghĩ với những bữa cơm vắng anh của em ngày càng nhiều. Giấc ngủ của em cũng đến nhanh hơn bởi anh còn mải việc không thể cùng em đi ngủ, chỉ khi thấm mệt anh mới bước vào giường, vừa đặt mình xuống- tiếng mệt của cơ thể anh lại rung lên, rồi anh chìm vào giấc ngủ khi mình em nằm đó với nỗi cô đơn.
Thật hạnh phúc biết bao khi mỗi lần em ốm được nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng anh dành cho em. Anh cuống quýt đắp khăn vào trán, cuống cuồng nấu chào dù rằng cháo anh nấu "nếu không yêu khó mà ăn nổi". Nhưng giờ đây, em có ốm nặng hơn đi nữa, thì công việc và những lo toan tiệc khách của anh cũng che khuất hết, anh không còn nghe được tiếng em gọi cần anh. Nằm ốm trong nỗi cô đơn vắng lặng, em thật sự thèm được ăn bát cháo "duy nhất vị tình yêu" của anh. Song em biết là không thể vì anh quá bận với lịch làm việc của mình.
Thời gian anh dành cho em ngày cành ít, những câu chuyện anh kể với em ngày càng thưa, anh dần coi chuyện đi sớm về khuya của mình là lẽ dĩ nhiên do tính chất công việc. Anh đã quên "xót vợ' ngồi đợi anh đến tận khuya, thức suốt đêm chăm anh sau mỗi cơn say.
Một ngày kia, người ấy xuất hiện, quan tâm em, mang lại cho em những cảm giác mà em vẫn kiếm tìm, đợi chờ từ anh mà sao đợi hoài không thấy anh đáp lại. Thành công trong sự nghiệp đã ru anh ngủ quên em mất rồi.
Trống trải trong em ngày càng lớn, khao khát được anh yêu được anh quan tâm trong em càng lớn thì cái mà em nhận được là sư thờ ơ lạnh nhạt ngày càng nhiều.
Và khoảnh khắc đó, em đã nghĩ đến người đó. Nhớ đến ánh mắt ấm áp của người đó dành cho em, lòng em thắt lại. Em sợ mình sẽ không giữ nổi lòng mình, sự kiên định của tình yêu em dành cho anh sẽ lung lay. Và em biết, chỉ anh mới có thể giúp em vượt qua phút yếu lòng này. Chỉ tình yêu của anh mới lấp hết được những khoảng trống trong em. Em rất sợ. Hãy sưởi ấm em bằng tình yêu của anh. Đừng bao giờ buông tay em, chồng nhé.
Theo Afamily
Những điều chồng làm sau khi biết tôi ngoại tình khiến tôi rất biết ơn và trân trọng anh Càng có cuộc sống an yên, đủ đầy tôi lại càng hiểu, phút yếu lòng của mình là sai lầm và càng biết ơn sự rộng lượng, vị tha của chồng. Tôi đã "say nắng" người đàn ông gặp trong một chuyến công tác ngắn ngày. (Ảnh minh họa) Tôi luôn có ý nghĩ coi thường những người phụ nữ vì lý do...