Sau những gì đã mất
Nhìn con yên lành ngủ trong tay, mình tự nhủ lòng hãy đơn giản mọi thứ đi mà sống.
Đã một tháng tròn kể từ ngày con chào đời trong bệnh viện. Cơn đau đẻ chưa nhạt nhòa trong trí nhớ, mình vẫn như đang bị xoắn vặn từng cơn, gập người lại bíu lấy thanh giường sắt bệnh viện. Cơn đau trằn xé, nước mắt lã chã cộng hưởng với tiếng rên của những người đàn bà đau đẻ thảm não xung quanh như vẫn bên tai. Có một chị đã nhìn mình van vỉ, chắc vì mắt mình ráo hoảnh dù thân thể gồng lên đau dữ dội. Chị ấy mếu máo: “ Chị ơi, em đau quá, chị ơi…”.
Lúc ấy, mình không nghĩ đến anh, không nghĩ đến mẹ, không nghĩ đến bất kỳ ai khác ngoài sinh linh bé bỏng đang chòi đạp những giây phút cuối cùng trong bụng mình trước khi chào ánh sáng cuộc đời. Mình lặng thầm van xin: “ Con đừng làm mẹ đau nữa, con ra đi, con ơi…”. Ai từng trải qua cơn đau sinh nở, mới hiểu họ đã đánh đổi những gì cho sự ra đời của đứa con. Những đau đớn, xé gan xé ruột nào thấm tháp vào đâu so với giờ khắc ấy. Đối với người đàn bà, sau đó, chẳng có gì quan trọng nữa, trừ đứa con bé bỏng.
Đàn bà sau khi sinh nở, mệ ngoại dặn, phải ráng ở yên trong nhà đủ tháng. Mẹ mình mất sớm, mệ thì già yếu, chỉ gửi được cho cháu gái và chắt ngoại những lời dặn mà thôi. Mệ dặn kiêng ra nắng ra gió, kiêng nước lạnh, kiêng tắm gội, xông hơ than củi cho đầy đủ. Mệ dặn lấy lá trầu hơ than, vò giập rồi áp lên rốn bé, cho ấm bụng, lại lấy cái đuôi lá trầu đó vẽ lông mày cho cháu, cứ vẽ không vậy thôi, để lông mày nó sau này dài, cong, đầy đặn. Bao nhiêu lời mệ dặn dò, mình nghe, nhớ, mà không làm được. Chị giúp việc đến làm hai tiếng một ngày, 22 tiếng đồng hồ còn lại, một mình quay cuồng với con. Làm sao mà kiêng cữ.
Cuộc đời khác đang bắt đầu từ đây – trong vòng tay thương yêu của mình (Ảnh minh họa)
Hết một tháng, soi gương thấy một bà mẹ trẻ đầu bù tóc rối, mắt hõm sâu vì thiếu ngủ, áo quần xộc xệch, nhăn nhúm đang nhìn mình. Ta đấy ư? Thẫn thờ nhìn người trong gương, tự hỏi rằng có phải “ Giờ đây bên sông hoa rụng tơi bời. Giờ đây em ơi cơn mộng xa rồi…”
Trong kia, một tiếng “oe”, âm thanh mỏng manh, bé xíu vang lên. Hình như mình cảm được cái âm thanh ấy trước khi nó thực sự vọng đến tai. Lật đật tới bên giường nhìn con gái trở mình quơ đôi tay bé bỏng. Đôi tay ấy đang tìm ai trong cõi đời rộng lớn này? Bây giờ chẳng có ai ở đây cả, chỉ có mẹ thôi con à. Người mà mẹ từng yêu, từng dâng hiến đã rời bỏ mẹ con mình rồi. Cùng với cuộc chia tay ấy, mẹ đã mất mát bao nhiêu điều: một thời vô tư lự, lòng tin yêu, cả một phần nhan sắc, một phần thân thể. Nhưng xét cho cùng, tất cả những điều ấy đã được bù đắp bằng con.
Nhìn con yên lành ngủ trong tay, mình tự nhủ lòng hãy đơn giản mọi thứ đi mà sống. Hãy đặt một mục tiêu cụ thể và thật rõ ràng: làm việc, kiếm tiền, nuôi con khỏe mạnh và yêu thương con bằng tất cả trái tim. Chắc chắn trên đường đời còn bao điều phức tạp khác đang chờ mẹ con mình, nhưng cứ thong thả mà đi, thong thả mà sống, bởi một cuộc đời khác đang bắt đầu từ đây – trong vòng tay thương yêu của mình.
Chẳng có gì kỳ lạ như tình yêu: khi yêu thương một ai đó, người ta sẵn lòng cho đi tất cả, cho dù có nhầm lẫn, cho dù điều đã cho đi là điều quý giá nhất, cho dù đó là những mất mát không gì có thể bù đắp. Nhưng bản chất của tất cả những được và mất, cho và nhận này là tình yêu, nên vẫn có những điều thật sự ý nghĩa còn lại trong cuộc đời, sau tất cả những gì đã mất…
Video đang HOT
Với mình, đó là con.
Theo 24h
Tôi mang ơn anh rất nhiều
Trong nỗi đau đớn và vô vọng tột cùng, tôi đã gặp chồng tôi bây giờ. Trong cuộc đời của mỗi người đều có ít nhất một bí mật mà cho đến khi chết họ vẫn không hề để cho ai biết.
Tôi cũng có một bí mật mà tôi luôn luôn nghĩ rằng sống để bụng chết mang theo. Tôi coi đó như là một lời nguyền. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng phá vỡ lời nguyền ấy.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bước vào cuộc đời với bao dự định. Nhưng cuộc đời không dễ dàng như tôi tưởng tượng khi còn ngồi trên ghế ở trường đại học. Chuyện xin việc vô cùng khó khăn. Khó khăn hơn khi tôi là một cô gái thôn quê. Vì thế trong thời gian chưa xin được việc làm, tôi cứ phải lang thang ở nhà mấy đứa bạn.
Trong lúc tôi đang thất vọng ê chề vì không làm sao xin được việc làm thì tôi gặp người đàn ông định mệnh của đời mình. Người đàn ông đó hơn tôi gần mười tuổi. Anh ta là trưởng phòng của một sở mà tôi đến xin việc. Những lần đầu gặp anh ta, tôi đã phải tạ ơn trời đất đã cho tôi gặp được ân nhân của mình. Anh ta đã giúp tôi vào làm việc ở một cơ quan khác. Lúc đầu, tôi muốn được làm việc ở cơ quan anh ta vì tôi muốn được ở gần một người bạn tốt. Nhưng anh ta nói có thể anh không làm việc lâu dài ở đó.
Đi làm được một thời gian, tình cảm của chúng tôi ngày càng trở nên gần gũi và cuối cùng tôi đem lòng yêu anh. Những ngày tháng đầu tiên của tình yêu làm tôi choáng ngợp vì hạnh phúc. Chúng tôi thường xuyên gặp nhau và nói biết bao chuyện về tương lai. Những ngày tháng đó tôi nghĩ tôi là một người hạnh phúc nhất trần gian.
Rồi đến một ngày tôi phát hiện mình có thai. Tôi đã hạnh phúc thông báo cho anh ta. Nhưng khác với sự tưởng tượng của tôi về sự ngạc nhiên và hạnh phúc của anh ta, người đàn ông đó đã vụt trở nên lạnh nhạt với tôi. Anh ta trách tôi sao lại hồ đồ và tự ý có thai mà không cho anh ta biết. Sau đó, anh ta bắt tôi phải phá thai.
Tôi rơi vào trạng thái sợ hãi và đau khổ, tôi thức trắng nhiều đêm và cuối cùng quyết định giữ lại cái thai ấy. Khi biết là mình có thai, tôi vừa sợ vừa hạnh phúc. Hơn nữa, tôi không thể bỏ đi một đứa bé đang hình thành trong bụng tôi. Tôi không thể giết chết sự sống của một sinh linh mà sinh linh ấy lại là máu thịt của tôi, là đứa con sẽ ra đời của tôi.
Khi tôi thông báo với anh ta sẽ giữ lại cái thai và sẽ sinh con, tôi thấy anh ta vô cùng hoảng hốt. Rồi anh ta ép tôi phá thai. Nhưng cho đến lúc ấy thì không có ai có thể ép tôi từ bỏ đứa con của mình. Tôi không nghĩ một cô gái thôn quê yếu đuối và dại dột như tôi lại có thể mạnh mẽ như thế. Ép tôi phá thai không được, anh ta dọa sẽ bảo nơi tôi làm việc đuổi việc tôi.
Nhưng tồi tệ hơn, anh ta tuyên bố cái thai ấy không phải là của anh ta. Khi nghe anh ta nói vậy, tôi gần như gục đổ. Tôi không thể tưởng tượng rằng cái người đàn ông mà tôi từng coi như ân nhân và như người thương yêu nhất đã đối xử độc ác và vô cảm như thế với tôi, và quan trọng hơn là với chính giọt máu của anh ta.
Sau một đêm suy nghĩ, tôi quyết định trả lại những gì anh ta đã cho tôi, đó là công việc. Tôi chỉ giữ lại một thứ, đó là đứa con trong bụng tôi đang lớn lên từng ngày. Nhưng từ đó, tôi đã tự nhủ đứa con trong bụng tôi không bao giờ có một người cha như anh ta. Tôi quyết định rời bỏ công việc mà anh ta xin cho tôi và đi tìm một công việc khác.
Trong nỗi đau đớn và vô vọng ấy, tôi đã gặp chồng tôi bây giờ. Tôi đã cưới anh ấy không phải bằng tình yêu. Tôi cưới anh để hợp thức hóa cái thai trong bụng tôi. Tôi không thể nào trở về quê với bố mẹ tôi với một đứa bé không có cha. Tôi đã lừa anh ấy. Khi tôi sinh con, dù tính thời gian từ khi chúng tôi ăn nằm với nhau cái thái vẫn chưa đủ tháng để ra đời, tôi đã khéo léo để chồng tôi nghĩ rằng tôi sinh con thiếu tháng.
Chính vì sự lừa dối này mà tôi đã tự nguyện làm tất cả những gì có thể để bù đắp một phần tội lỗi của tôi với chồng mình. Rồi càng ngày tôi càng yêu thương chồng tôi hơn. Anh là một người vô cùng nhân ái. Chính thế mà có lúc tôi nghĩ anh đã biết tôi có thai trước khi gặp anh nhưng anh vẫn im lặng. Con gái tôi lớn lên trong tình yêu thương vô hạn của anh ấy.
Tại sao trên đời lại có những người sống bình dị nhưng lại có lòng nhân ái vô bờ như chồng tôi (Ảnh minh họa)
Đôi lúc trong đêm, tôi nghe mơ hồ có ai đó nói với tôi: "C ô là một kẻ lừa dối. Cô thật độc ác với chồng cô". Tôi thực sự sợ hãi. Có lúc tôi đã định quỳ xuống trước chồng tôi và nói hết sự thật về đứa con của tôi nhưng tôi đã không đủ can đảm để làm việc đó. Hơn nữa, tôi sợ nói ra sự thật ấy, tôi sẽ vĩnh viễn mất đi người chồng yêu thương và vô cùng nhân ái mà tôi cảm thấy rằng cả đời sẽ chẳng bao giờ tìm được một người đàn ông nào tốt hơn chồng tôi cả.
Nhưng sự thật như một cái kim trong bọc lâu ngày cũng thò ra. Người đàn ông phản bội tôi đã đi tìm đứa con của anh ta. Anh ta lấy vợ sau khi tôi bỏ đi. Họ có với nhau một đứa con. Một lần đi uống rượu về, anh ta bị tai biến và liệt nửa người. Hai năm sau thì vợ anh ta bỏ đi, mang theo đứa con trai của họ. Đứa con trai sau đó rơi vào nghiện ngập và bỏ nhà đi bụi đời, rồi vào tù vì cướp một tiệm vàng.
Trong lúc đau đớn và thất bại hoàn toàn với cuộc đời mình, anh ta đã đi tìm mẹ con tôi. Cuối cùng anh ta đã được nhận con. Tôi đã quỳ xuống xin anh ta hãy rời bỏ mẹ con tôi, xin đừng phá nát hạnh phúc của gia đình tôi. Trước kia anh ta cương quyết chối từ con mình thế nào thì bây giờ anh ta cương quyết đòi lại con mình như thế.
Khi biết tôi cương quyết chối từ lời đề nghị của mình, anh ta đã tìm gặp chồng tôi và nói ra sự thật về con gái tôi. Một đêm, khi con gái tôi đã đi ngủ, chồng tôi đã mời tôi xuống bếp và nói chuyện với tôi. Tôi đã gục xuống sàn bếp và khóc không thành tiếng. Tôi xấu hổ với chồng tôi, tôi có tội với con gái tôi và với chồng tôi. Đêm đó, tôi đã kể toàn bộ sự thật cho chồng tôi nghe.
Cuối cùng tôi xin chồng cho tôi và con gái mình ra đi lặng lẽ và không bao giờ trở về thành phố nữa. Tôi xin để lại đứa con trai chung của chúng tôi và không dám mang theo bất cứ thứ gì ngoài vài bộ quần áo của tôi. Đêm đó, tôi mới biết một tháng qua chồng tôi nói đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh nhưng thực ra vẫn ở thành phố này. Chồng tôi muốn có thời gian để một mình suy nghĩ thật kỹ về chuyện của tôi.
Cuối cùng, chồng tôi nói tình yêu của anh ấy đối với con gái và tôi đã thắng nỗi đau đớn trong anh ấy. Do đó anh ấy đã nói chuyện với tôi một cách bình tĩnh như vậy. Nhưng điều quan trọng nhất với chồng tôi là anh ấy nghĩ đến cuộc sống của con gái tôi.
Anh ấy nói với tôi rằng nếu con gái tôi biết sự thật thì nó sẽ bị chấn thương tâm lý hết sức nặng nề và không thể hình dung được điều gì sẽ xảy ra với nó khi nó còn quá trẻ. Anh ấy nói những người lớn hãy nuốt nỗi đau đớn để mang đến hạnh phúc cho một đứa trẻ. Thế nhưng bố đẻ của con gái tôi cương quyết đòi gặp nó để nói ra sự thật. Tôi thực sự hoang mang và lo sợ. Tôi không biết phải làm gì.
Khi biết được tình cảm của tôi như thế, chồng tôi đã gặp bố đẻ của con gái tôi. Anh ta đã nổi khùng lên khi chồng tôi đề cập đến tương lai của con gái tôi. Anh ta nói rằng chồng tôi không có quyền gì với con gái tôi. Anh ta dọa sẽ tới cơ quan chồng tôi để nói cho mọi người là chồng tôi cướp con của anh ta.
Nhưng chồng tôi đã kiên nhẫn nói cho anh ta về những gì vô cùng tồi tề sẽ xảy ra với con gái tôi khi nó biết sự thật xấu hổ này. Chồng tôi nói với anh ta hãy để cho đến khi con gái trưởng thành thì chính chồng tôi sẽ nói cho nó biết sự thật. Chồng tôi cũng nói với tôi rằng cho dù bố đẻ của con gái tôi là người như thế nào thì anh ta cũng có quyền nhận con gái mình.
Sau nhiều cuộc gặp gỡ, chồng tôi đã đánh thức được chút lương tâm cuối cùng của anh ta và anh ta đồng ý để con gái tôi trưởng thành mới nói ra sự thật.
Câu chuyện xảy ra đã lâu. Bây giờ con gái tôi đã trưởng thành. Nó đã có gia đình riêng và một bé trai kháu khỉnh. Chồng tôi đã nói sự thật về bố đẻ của con gái tôi cho nó nghe. Tuy rằng con gái tôi đã lớn và là một phụ nữ sâu sắc nhưng nó đã mất một thời gian dài mới bình tĩnh lại được. Con gái tôi đã gặp bố đẻ của mình và nói lại tất cả những suy nghĩ của nó về anh ta.
Nó nói với bố đẻ rằng nó thường xuyên đến thăm anh ta nhưng nó không thể sống xa người bố nuôi của nó được. Bởi đó là người đã thực sự yêu thương nó hơn cả ruột thịt, đó là người đã thực sự sống cho hạnh phúc của nó và nếu không có người đó thì cuộc đời của nó có thể đã rơi vào hận thù và tuyệt vọng.
Còn tôi vẫn không thể nào sống thanh thản trước chồng tôi và với chính lương tâm mình. Lúc nào tôi cũng thấy mình tội lỗi và là một kẻ lừa dối. Tôi không hiểu vì sao trời phật không trừng phạt tôi. Hay trời phật trừng phạt tôi bằng cách bắt tôi phải sống để chịu đựng sự giày vò, xấu hổ và mang ơn người khác cho đến khi chết? Nhưng có một điều mà mãi mãi tôi không giải thích nổi là, tại sao trên đời lại có những người sống bình dị nhưng lại có lòng nhân ái vô bờ như chồng tôi - lòng nhân ái của một vị thánh.
Theo 24h
Anh nhớ không ngày mưa Mưa cho chúng ta những khoảng lặng để nhìn và hiểu nhau hơn. Mùa hè nắng cháy da thịt thêm những cơn mưa bất chợt ầm ầm giông bão. Mưa dội sạch đi cái nắng nóng mệt mỏi trong em và anh, cho chúng ta những khoảng lặng để nhìn và hiểu nhau hơn vì thế em thích mưa. Anh biết điều đó...