Sau này nếu có về chốn cũ mong anh cũng đừng nhớ đến em
Nếu một ngày nào đó anh bất chợt dừng lại giữa ngã tư đường em mong đó là vì anh dừng đèn đỏ chứ không phải bâng quơ nhớ về một chuyện cũ liên quan đến em.
Dù có trải qua bao nhiêu mối tình đi nữa thì mỗi người sẽ vẫn để lại cho chúng ta những ấn tượng riêng. Không thể nói quên là quên cũng không thể phũ phàng rũ bỏ tất cả vì điều đó đã làm nên con người hiện tại. Song, đừng để bản thân nhớ về một người nào đó khi đã bước cạnh trái tim khác vì ai trong chúng ta cũng cần một tình yêu thuộc về riêng mình.
Cơn mưa rào bỗng nhiên đổ ập xuống cô vội chạy vào hiên nhà bên đường để trú, một mình cô ngồi đó nhìn những giọt mưa tí tách rơi mà lòng chơi vơi. Đã lâu rồi cô chẳng có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ về mấy chuyện mưa nắng này. Chính xác hơn thì cô không muốn nghĩ đến vì đó chỉ toàn là kỉ niệm buồn không nên gợi nhớ lại.
Cô bất giác thở dài đưa tay ra hứng lấy giọt mưa bên hiên, đã từng có lúc dưới cơn mưa ấy hai con người cùng khóc với nhau và cũng dưới cơn mưa ấy cô chấp nhận buông tay anh để tâm hồn được thanh thản.
Rõ là nhìn thấy nhau đang đau nhưng vẫn cứ mặc kệ để mưa ướt đẫm và xoá nhoà đi dòng nước mắt. Trước đây chưa khi nào anh để cô bị ướt vậy mà ngày cuối cùng đó một bước anh cũng không dám tiến đến.
Có lẽ chính anh cũng biết câu chuyện của hai người nên kết thúc ở điểm đẹp nhất vì càng nói ra sẽ chỉ càng khiến nhau khổ tâm. Anh đã yêu người khác ngoài cô vậy nên nếu cô giữ anh lại cũng chỉ là thân xác anh mà thôi.
“Anh nhớ phải hạnh phúc cho nốt đoạn đường dang dở của chúng ta nhé”, màn mưa trắng xoá ấy hoà lẫn những tiếng nhỏ to của cô. Còn anh chỉ biết im lặng nhìn theo bóng dáng người con gái ấy, anh biết cô là người cương quyết nếu cô đã chọn buông tay thì không ai có thể thay đổi.
Video đang HOT
Nhưng cái ngày khiến cô đau đớn đến xé lòng lại không phải ngày đó, mà chính là ngày cô nhìn thấy anh hôn người con gái khác rồi ở trước mắt cô âu yếm ngọt ngào với cô gái ấy. Cô lặng lẽ đóng cánh cửa lại nước mắt rơi xuống nhưng không có một lời oán trách nào.
Cô nhìn ra nụ cười hạnh phúc của anh khi ôm người đó trong tay, cô thấy bóng hình mình đâu đó trong cái ôm siết chặt anh dành cho người ấy. Cô gạt nước mắt đứng dậy và bước tiếp như chưa từng đau khổ, vì chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì có gì mà mình phải băn khoăn.
Anh đến tìm cô mà không ngờ cô đã biết chuyện, một lời chia tay được nói ra cho dù anh níu kéo nhưng cô lại không bận tâm. Anh rơi nước mắt khi cơn mưa bất ngờ đổ ập xuống còn cô lại chỉ biết đứng đó nhìn anh như hai người xa lạ.
Trên môi cô vẫn nở nụ cười cô nói rằng mình đã có người khác và không muốn lừa dối anh. Nhưng anh đâu biết cô làm vậy chỉ để anh thoải mái hơn khi đi cạnh người khác, như vậy ít nhất anh sẽ không mang theo cảm giác tội lỗi vì đã quên mất lời hứa yêu cô trọn đời trọn kiếp.
Ngoài trời đã ngớt mưa, cô giật mình trở về với thực tại, có lẽ từ nay cô sẽ không trú mưa nữa vì cô không muốn nhớ những chuyện đã qua. Và cô mong sau này nếu anh có về chốn cũ cũng đừng nhớ đến một người là cô.
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
Những điều ta tiếc nuối sẽ chỉ đến một lần!
Khoảnh khắc chúng ta vội vàng nói câu yêu, khoảnh khắc chần chừ mãi mới buông ra được lời chia tay có lẽ đều khiến mọi con tim thắt lại.
Thì cuộc đời là vậy nếu như không có điều gì khiến người ta tiếc nuối thì có lẽ chẳng ai biết trân trọng hiện tại và tương lai. Cũng như có những mối tình biết là sâu sắc đấy nhưng chẳng đủ bao dung, lại có những mối tình biết là khắc cốt ghi tâm nhưng chỉ cần lùi bước tất cả sẽ lại bình yên như lúc ban đầu.
Cô xoá hết những tấm ảnh của hai người rồi chặn số anh lại cô nghĩ thà một lần đau đớn còn hơn cứ để mọi chuyện day dứt mãi không thôi. Ai cũng muốn được hạnh phúc vậy nên cô không thể vì mình mà bất chấp chẳng cần biết đến ngày mai.
Hà Nội những ngày cuối năm bỗng dưng khiến lòng người trùng xuống, giữa quán cà phê có hai cô gái đang gạt nước mắt nhìn nhau. Cô chẳng ngờ mình lại trở thành nhân vật trong câu chuyện tình bi thương, để đến cuối cùng tất cả đều phải buông tay như vậy.
Chị ta hỏi cô vì sao lúc đầu hai người biết không thể đến được với nhau mà vẫn cố bất chấp, và lúc này khi yêu nhau đậm sâu thì lại tìm cách để chạy trốn? Cô tháo chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay cái rồi lồng vào ngón áp út nói: "Chị thấy không dù em có cố thế nào cũng không thể vừa nổi chiếc nhẫn vào ngón tay khác. Cũng như chị và anh ấy vốn dĩ đã dành cho nhau nên em không muốn tiếp tục xen vào nữa".
Người con gái đối diện không thể giấu được nỗi buồn trong đôi mắt, giọng chị ta nhàn nhạt như không quan tâm đến lời cô: "Giờ anh ấy về bên chị nhưng lại luôn nhớ đến em, quả thật để bắt đầu lại rất khó. Chị chỉ muốn biết lí do gì mà hai người không thể bước tiếp".
Cô im lặng không trả lời có lẽ cô nên giữ lại điều đau đớn đó cho riêng mình trước sự bao dung của người phụ nữ này. Cô gật đầu chào rồi xin phép đứng dậy trước, cô để lại cho chị ta chiếc nhẫn vì nó không hề thuộc về cô.
Cô đang mải suy nghĩ liền đâm vào người đi trước, cô vội vàng xin lỗi giây phút hai ánh mắt chạm nhau cô thấy người này rất giống ai đó mà không thể nhận ra. Cả đoạn đường về nhà anh ta liền đi theo cô.
Những ngày sau đó người ấy vẫn lặng lẽ đứng chờ dưới cửa, bỗng dưng cô tò mò không hiểu người đó muốn gì. Hôm ấy, trời lại đổ cơn mưa tầm tã cô đắn đo một lúc rồi cầm ô xuống đưa cho anh ta. Cô vừa quay đi thì giọng nói ấm áp ấy vang lên: "Anh có thể theo đuổi em được không?".
Cô mỉm cười rồi đi thẳng mà không để lại câu trả lời nào, khoảnh khắc đó đã được thời gian ghi lại nó đẹp đến nỗi sau này cô chẳng muốn mất đi. Suốt một năm trời anh theo đuổi cô mặc cho cô có lạnh nhạt từ chối, cuối cùng anh cũng nhận được sự đồng ý, cô chính thức cho phép anh được đi bên cạnh mình.
Anh là người đàn ông nhẹ nhàng và luôn thấu hiểu, anh ân cần đến nỗi cô có thể thấy mình được chiều mà sinh hư. Anh nói muốn đưa cô về ra mắt gia đình vào dịp chị gái anh làm đám cưới, cô không nói ra nhưng trong lòng vui mừng vì cũng đến ngày mình tìm được hạnh phúc.
Cô chọn chiếc váy trắng thướt tha, mái tóc buông xoã và gương mặt không trang điểm cầu kì. Cô muốn tạo ấn tượng tốt với gia đình anh hơn nữa hôm nay còn là ngày quan trọng nên cô không thể nổi bật hơn cô dâu.
Anh nắm chặt bàn tay cô dẫn vào sảnh lớn, mọi thứ lẽ ra đã hoàn hảo nếu như người đang bước vào lễ đường kia không phải người mà hơn một năm trước đã ngồi khóc cùng cô, mọi thứ đã trọn vẹn nếu như người đi cạnh chị ta không phải là người cũ mà cô đã từng điên cuồng yêu say đắm.
Cô giật tay mình ra khỏi tay anh rồi bỏ chạy, bây giờ cô mới biết đôi mắt anh hoá ra giống đôi mắt của người con gái ấy. Cô dừng lại nhìn anh một lần cuối sau đó nép mình vào bức tường trốn anh. Đôi mắt cô nhoà đi trái tim cô quặn thắt giờ cô có tiếc nuối cũng quá muộn mất rồi.
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
Lời chia tay đau lòng nhất chính là sự im lặng Có một kẻ vừa rời đi trong lặng thinh, còn người ở lại ôm giữ trái tim vỡ tan với mảnh tình găm sâu. Kỳ thực làm gì có ai không đau khi vẫn còn yêu mà phải buông tay, thế nhưng trên đời này có những chuyện chỉ chân thành thôi cũng chẳng thay đổi được kết cục. Làm gì có ai...