Sau một lần chia tay
Sau một lần chia tay, mình cảm giác mình lớn hơn rất nhiều, không còn suy nghĩ trẻ con, không còn những suy nghĩ quá lãng mạn, phi lý nữa.
Thấm thoắt vậy mà cũng gần một năm rồi đấy, kể từ ngày mình và anh chia tay nhau, chỉ đơn giản mà lại là thật. Nhanh, gọn, bất ngờ đến khó hiểu mà cũng vô cùng dễ hiểu.
Thật sự đến bây giờ, dù lí do để chia tay thì nhiều nhưng mình vẫn không biết lí do thực sự của nó là gì. Nhiều lí do chính đáng quá ư? Hay tại mình không chấp nhận những lí do đó? Mình cũng không biết nữa…
Cuộc sống quả là liều thuốc tuyệt vời cho những vết thương. Thực sự bây giờ nhìn lại mình thật không thể hiểu tại sao những ngày mình lang thang, vật vờ với những suy nghĩ buồn chán, có thể vừa đi vừa khóc, lại không dám khóc to để nuốt nước mắt vào trong lòng. Đó sẽ là những ngày tháng mà không bao giờ mình quên… Và cũng chỉ có những người đã từng chia tay mới biết được cái cảm giác ấy. Cuối cùng, mình cũng có ngày hôm nay… có thể lại lấy lại được nhưng đam mê của bản thân và còn thấy mình sống tốt hơn rất nhiều so với ngày trước.
Video đang HOT
Đó sẽ là những ngày tháng mà không bao giờ mình quên… (Ảnh minh họa)
Sau một lần chia tay, mình cảm giác mình lớn hơn rất nhiều, không còn suy nghĩ trẻ con, không còn những suy nghĩ quá lãng mạn, phi lý nữa. Giờ đây mình chín chắn hơn rất nhiều, bớt ương bướng, chọn cho mình cách suy nghĩ lạc quan hơn, cách thể hiện suy nghĩ rõ ràng hơn… Nếu nói cảm ơn vì chia tay thì không biết có đúng không nhưng với mình thì mình thực sự, mình cám ơn điều đó.
Không biết nghe những dòng này có một ai đó chạnh lòng hay suy nghĩ không nhưng với mình, nói ra được mình cảm thấy rất thoải mái. Với những ai đã, đang phải vì một lí do nào đó mà chia tay hãy cứ vui vẻ lên nhé vì một ngày nào đó,… bạn cũng sẽ như tôi bây giờ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sao quá xa nhau
Mới đây mà mình đã xa nhau hơn hai năm rồi anh nhỉ? Thời gian thấm thoát thoi đưa thật. Trong hai năm đó, em đã cố gắng rất nhiều để chúng mình gần nhau hơn trong khi mỗi đứa ở một phương và em biết rằng anh cũng vậy.
Nhưng có lẽ nhịp sống đô thị hối hả cứ kéo chúng ta đi mãi và dần dần mình đã không còn quan tâm đến đối phương nhiều như lúc trước nữa. Cụ thể là những cánh thư, những cú điện thoại cho em và cho anh đã ngày càng thưa dần đi. Và bây giờ em tự hỏi với lòng mình là còn bao lâu nữa thì anh và em sẽ thực sự xa nhau mãi mãi đây?
Ngày ra đi, linh cảm đã cho em biết rằng em sẽ mất anh nhưng cái tính ương bướngtrẻ con và con tim nhỏ bé của em thì lại tranh cãi kịch liệt, rằng "Tình yêu có thể xoá tan sự xa cách về không gian". Và trong cái thời buổi thông tin hiện đại này thì chỉ cần ngồi trước máy vi tính là có thể gặp được nhau thôi.
Và bây giờ thì em biết mình đã lầm rồi anh ạ. Đôi khi nhớ anh đến quay quắt, muốn được có anh kề bên nhưng làm sao mà gặp được anh đây?
Em đã tìm quên anh trong hàng đống công việc chồng chất và hình như giờ đây em bắt đầu thực sự quên anh. Không hiểu đó là do em cố gượng hay là sự thực đây. Nhưng có một điều rất thực là không hiểu từ lúc nào, mỗi khi em buồn, em đã không còn thói quen viết thư cho anh nữa rồi.
Và dường như anh cũng đã ít nói cho em nghe về những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống của anh như anh vẫn hay làm ngày nào. Liệu đó có phải là dấu hiệu của sự chia tay? Em cũng không thể trả lời câu hỏi này và đó cũng là một câu hỏi khó cho anh. Nhưng em cũng không mong điều đó sẽ xảy ra. Nó sẽ làm tan vỡ trái tim vốn dĩ rất yếu đuối nhưng lúc nào cũng tỏ ra kiên cường, mạnh mẽ của em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bàn tay ấm nào dành cho em Trời nóng, cái nóng oi bức khó chịu. Không thể cầm chân trong căn nhà ngột ngạt vì nóng, em phóng xe ra đường ngắm phố phường về đêm. 22h, đường phố vẫn rộn người. Chắc mọi người cũng như em, không muốn chịu đựng cái nóng bức ở nhà. Trên chiếc cầu bêtông rộng mới xây, từng đôi, từng cặp nắm tay...