Sau ly hôn, một lần đến thăm con tôi choáng váng khi nhìn thấy vợ nhà, sốc hơn nữa là câu nói này của con
Tôi không thể nói gì thêm, vì vợ cũ nói quá đúng rồi. Tôi chưa từng là người bố có trách nhiệm với con, thì con cũng chẳng cần phải nhớ tới người bố này.
Tôi và vợ lỡ có con trước khi cưới, trong khi mẹ tôi vốn đã không thích cô ấy. Khi về ở chúng, cả hai tranh cãi ngày một gay gắt tới mức không thể cứu vãn.
Sau khi ly hôn vợ, tôi nhanh chóng tái hôn. Người vợ sau này do mẹ tôi chọn lựa cẩn thận. Cô ấy được mẹ tôi yêu quý nên chúng tôi sống với nhau cũng nhẹ nhàng, bình yên.
Về phần vợ cũ và con trai, tôi hầu như không còn liên lạc từ ngày ly hôn. Nguyên nhân là vì vợ cũ dẫn con về quê sống với ông bà ngoại, tôi lại quá bận rộn với công việc. Thêm nữa, từ ngày ly hôn chồng, vợ cũ đổi hết số điện thoại, tài khoản facebook, như muốn cắt đứt hết với tôi.
Đến gần đây, trong một lần công tác về quê vợ cũ, tôi quyết định sang thăm cô ấy và con. Nhiều năm không đến thăm một lần, tôi cũng thấy có lỗi. Vừa hay tôi vừa được thưởng một khoản, mẹ và vợ tôi vẫn chưa biết nên tôi quyết định đưa cho vợ cũ.
Video đang HOT
Khi nhìn thấy vợ cũ, tôi choáng váng vài phút. Vợ cũ trông trẻ ra vài tuổi, nhìn chẳng khác gì thời tôi và cô ấy mới quen biết nhau. Thấy dáng vẻ nhẹ nhàng, thoải mái của cô ấy, tôi hiểu thời gian qua cô ấy sống vui vẻ.
Khi thấy tôi đến thăm, vợ cũng tỏ vẻ không ngờ, sau đó tôi thấy con trai chạy ra ôm lấy cô ấy. Tôi vừa nhìn qua liền biết đó là con của mình. Tôi định tiến lại bế con thì nghe một câu nói của thằng bé:
“Mẹ ơi người lạ vào nhà mình”.
Vợ cũ bình thản nhìn khuôn mặt tối sầm chết lặng của tôi. Cô ấy nói nhỏ với con gì đó rồi thằng bé chạy ra sân chơi. Vợ cũ nói với tôi vì nhiều năm tôi không đến thăm nên con cũng không nhớ mặt bố. Sau đó, cô ấy còn nói thẳng:
“Anh vốn từ bỏ quyền làm cha, chẳng có trách nhiệm với con thì cũng đừng để nó phải trông ngóng anh. Sau này khi con lớn, em sẽ nói với con sau”.
Tôi không thể nói gì thêm, vì vợ cũ nói quá đúng rồi. Tôi chưa từng là người bố có trách nhiệm với con, thì con cũng chẳng cần phải nhớ tới người bố này. Nhưng khi thấy dáng vẻ giống mình như dúc, lại không nhận mình làm bố của con, trong lòng tôi thật sự khổ sở. Tôi hối hận vì ngày xưa chỉ nghe theo lời mẹ mà bỏ vợ con. Sau khi ly hôn, tôi cũng vì sợ mẹ không vui mà không dám đến thăm con. Tôi để máu mủ của mình sống cảnh chẳng biết mình có bố.
Vợ cũ kiên quyết nói không cần tôi phải chu cấp hay đến thăm. Cô ấy còn nói không muốn mẹ tôi tới làm lớn chuyện, cô ấy chỉ muốn sống yên vui với con. Tôi trở về trong tâm trạng suy sụp, thất vọng về bản thân. Tôi đã suy nghĩ nhiều đêm. Tôi có nên cho con những gì con cần, mặc kệ mẹ và vợ can ngăn? Dù sao thằng bé cũng nên biết nó có bố, được hưởng những gì một đứa trẻ cần.
Bạn thân vừa sinh con, tôi vội đến thăm ngay, nào ngờ mới vào giữa sân nhà đã choáng váng vì thấy thứ này
Thời gian gần đây, chồng tôi thường xuyên phải đi công tác. Anh nói với tôi có một công trình ở tỉnh khác đang thi công, anh không thể thường xuyên ở nhà.
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, có lỗi của chồng khi về nhà, tôi chỉ thấy xót cho chồng, luôn cổ vũ anh hết mình.
Tôi lấy chồng đã 7 năm, có hai con gái xinh xắn. Tôi và chồng sống ở thành phố, thường về quê thăm bố mẹ hai bên khi có thời gian rảnh. Quả thật cuộc sống hôn nhân của tôi khá êm đềm. Dù nhiều người cho rằng tôi nên thấy lo lắng khi sinh con gái, nhưng tôi vẫn thấy ổn. Vì chồng tôi rất yêu hai con, anh lúc nào cũng chiều chuộng vợ. Tôi nghĩ đàn ông không phải ai cũng muốn có con trai, tư tưởng đó quá cổ hủ rồi.
Tôi làm kế toán, chồng tôi làm xây dựng. So với tôi, chồng thường xuyên đi công tác hơn. Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, anh sẽ dành cho tôi và con, vì thế tôi cũng không nỡ trách móc anh. Huống hồ, đàn ông càng kiếm nhiều tiền thì vợ phải chấp nhận anh ấy bận rộn.
Thời gian gần đây, chồng tôi thường xuyên phải đi công tác. Anh nói với tôi có một công trình ở tỉnh khác đang thi công, anh không thể thường xuyên ở nhà.
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, có lỗi của chồng khi về nhà, tôi chỉ thấy xót cho chồng, luôn cổ vũ anh hết mình.
Cuối tuần vừa rồi, cô bạn thân của tôi sinh con. Ngày trước tôi nghe Phượng nói có quen một người nhưng chẳng nghe tin cưới xin gì, bất ngờ thấy cô ấy cập nhật một tấm hình đứa trẻ mới sinh bị che mặt. Từng là bạn thân nhiều năm, tôi quyết định về quê thăm cô ấy. Tiện thể tôi về thăm bố mẹ, vì cô ấy cùng quê với tôi.
Lúc đi, tôi không liên lạc với Phượng, cũng không nhắn tin cho chồng biết. Tôi dẫn hai con về nhà ngoại rồi tranh thủ sang thăm bạn thân. Vừa bước tới cửa nhà của Phượng, tôi chết lặng khi thấy cảnh tượng trước mắt. Phượng đang bế đứa trẻ mới sinh, đứng cạnh bên là chồng của tôi. Hai người gần gũi với nhau như cặp vợ chồng mới có con nhỏ. Tôi còn nghe chồng nói:
"Thằng bé có cái mũi giống anh, còn cặp mắt thì giống em, trộm vía con trai của anh đẹp trai thế!".
Người tôi vô thức phát run vì tức giận. Hóa ra chồng nói dối đi công tác, giả vờ khổ cực với tôi là để về chăm nhân tình sinh con sao? Còn cô bạn thân kia lại lén lút cướp chồng của tôi. Tôi biết cả ba người chúng tôi từng lớn lên cùng nhau, nhưng vì sao hai người họ có thể phản bội, tổn thương tôi như thế?
Khi hai người đó cùng lúc nhìn thấy tôi, tôi đã cố đè nén cảm xúc muốn chạy đến đánh họ. Tôi quay lưng đi, chạy về nhà bố mẹ đẻ, suốt cả tuần sau vẫn không muốn về nhà. Chồng tôi chỉ nhắn một tin xin lỗi, anh xin tôi thông cảm cho tôi vì anh thật sự muốn có con trai.
Tôi quá thất vọng và đau khổ, tôi nên làm gì đây, chẳng lẽ ly hôn chồng sao?
Mẹ tôi được biếu 8 triệu/tháng nhưng vẫn đòi đi làm giúp việc cho nhà hàng xóm, biết mức lương bà nhận được mà tôi choáng Tôi mong mẹ sẽ sống thoải mái thế mà mẹ cứ thích tự làm khổ bản thân. Mẹ tôi là mẹ đơn thân, một mình nuôi nấng tôi trưởng thành. Hồi nhỏ đi học, tôi thường bị bạn bè bắt nạt vì không có bố, mỗi lần như thế, tôi đều khóc, hỏi mẹ: "Bố con đâu?". Mẹ tôi chỉ thở dài, buồn...