Sau lần đi khám về, tôi sợ đi lấy chồng
Theo yêu cầu của tôi, trước khi kết hôn cả hai chúng tôi đều phải đi khám sức khỏe. Thế nhưng sau lần đi khám về, tự nhiên tôi sợ lấy anh, dù anh chẳng có bệnh tật gì.
ảnh minh họa
Chúng tôi quen nhau được 2 năm khi cả hai đang làm luận văn tốt nghiệp thạc sỹ. Anh là người chuyên tâm phấn đấu nên gần 30 t.uổi mới bắt đầu yêu. Với anh, tôi là mối tình đầu.
Anh chăm sóc tôi rất nhiệt tình. Những ngày tôi đi học, anh đều dặn dò tôi phải mang theo quần áo ấp. Đôi khi thời tiết ở Hà Nội thay đổi bất chợt, anh thậm chí còn đưa theo áo khoác đề phòng hôm tôi quên. Vốn không phải là người khéo ăn khéo nói, nhưng những hành động chăm sóc kín đáo của anh khiến tôi cực kỳ hạnh phúc.
Sau khi tốt nghiệp thạc sỹ, tôi tiếp tục về quê làm việc. Dù cách Hà Nội 50km nhưng cuối tuần nào anh cũng tranh thủ về quê thăm tôi. Bố mẹ cả hai bên biết chúng tôi yêu nhau, nhưng do cách trở như vậy nên cũng phản đối. Bố mẹ tôi bảo dù gì thì công việc ở quê tôi cũng đã ổn định rồi. Giờ học xong thì cơ hội thăng tiến cũng khá hơn. Nếu lấy nhau ra Hà Nội lại phải bươn chải từ đầu.
Thế nhưng những lần cuối tuần, thấy anh cặm cụi phi xe về quê thăm tôi như vậy, bố mẹ tôi cũng xiêu lòng. Yêu nhau 2 năm cũng đã mấy lần chúng tôi chia tay nhau vì thấy cuộc sống chung gặp khó khăn do công việc trắc trở. Thế nhưng chỉ được 2 tuần là tự động chúng tôi lại tìm về với nhau do không tránh khỏi nhớ nhung. Sau mỗi lần như vậy, chúng tôi càng yêu nhau hơn.
Sau 2 năm, bố mẹ tôi thấy t.uổi tôi cũng đã qua 27 rồi, không còn nhiều thời gian để suy tính và yêu đương như ngày còn trẻ nên yêu cầu chúng tôi phải kết hôn. Nếu muốn về quê thì bố sẽ xin việc cho anh, còn nếu lên Hà Nội thì cả hai tự thu xếp lấy. Tôi quyết tâm cùng anh lên Hà Nội vì n hà anh chỉ có mỗi mình anh là con trai. Chị gái anh theo chân chồng vào Đà Nẵng rồi.
Video đang HOT
Trước khi cưới, theo yêu cầu của tôi, cả hai chúng tôi đều phải đi khám sức khỏe . Thế nhưng sau lần đi khám về, tự nhiên tôi sợ lấy anh, dù anh chẳng có bệnh tật gì.
Khi khám sức khỏe và tham vấn t.iền hôn nhân, chị bạn là bác sĩ thấy nhóm m.áu của ông xã tương lai của tôi là nhóm m.áu B thì cứ tủm tỉm cười. Chờ anh đi khuất tôi gặng hỏi mãi chị ấy mới bảo: “Cô phải vất vả giữ chồng lắm đây. Cái nhóm m.áu này nó là khiếp lắm đấy!”.
Lúc đó thấy có nhiều người chờ đợi nên tôi không tiện hỏi thêm nhưng về nhà tìm hiểu và xâu chuỗi mọi việc thì thấy không phải chị nói đùa. Anh vốn có dáng người cao ráo, mặt mũi sáng sủa, dù tính tình hơi trầm nhưng tôi biết có nhiều người con gái đeo đuổi anh.
Trong hai năm yêu nhau, tôi cũng biết anh rất mạnh mẽ chuyện ấy. Dù chưa cưới nhưng cứ đòi hỏi suốt, tôi không thể không “cho” dù thâm tâm không muốn ăn cơm trước kẻng. Nhiều lúc tôi thấy anh tội nghiệp. Nhiều lúc tôi thấy anh quá khổ sở vì yêu tôi, lại phải chạy bao nhiêu quãng đường.
Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh sau này lấy nhau, nhỡ tôi không chiều anh được như anh mong muốn thì sao ? Lỡ anh đi công tác một mình thì như thế nào? Tôi thật sự rất lo, phải chi đừng khám, đừng tham vấn thì bây giờ có lẽ đang vui vẻ chuẩn bị đám cưới… Có chị nào có chồng nhóm m.áu B không cho tôi xin lời khuyên với! Chỉ còn 3 tuần nữa là đến ngày đám hỏi của tôi rồi mà tôi thấy phân vân vô cùng.
Theo blogtamsu
Vì người tình mà ba đ.ánh c.hửi em là đồ mất nết
Chẳng lẽ trên đời này lại có một người đàn ông sẵn sàng từ bỏ con cái ruột thịt của mình chỉ vì mê muội một người phụ nữ khác?
Em hiện là học sinh lớp 12. Nhưng hiện tại, em đang muốn nghỉ học để đi làm k.iếm t.iền giúp mẹ. Em mong mọi người đọc và chia sẻ, cho em lời khuyên em nên làm gì trong lúc này.
Ba mẹ em li hôn khi em đang học lớp 9. Mẹ em nói ba có người yêu khác nên mẹ không chấp nhận được. Lúc đó, em rất sốc và có suy nghĩ tiêu cực. Nhưng nhờ sự động viên của mọi người nên em vượt qua được và vẫn tốt nghiệp loại khá. Vì là con lớn nên em được tòa giao ở với ba.
Ngay sau khi mẹ em chuyển ra ngoài cùng em trai em được vài tháng thì ba ngang nhiên dẫn người tình về nhà, bắt em gọi là mẹ. Em không chịu và lớn tiếng cãi lại nên bị ba nạt nộ, còn sừng sộ đòi đ.ánh em nữa. Em tủi thân đến mức muốn bỏ nhà đi. Nhưng nếu đi thì em không biết mình sẽ đi đâu nên đành cố chịu.
Người tình của ba là một người phụ nữ trẻ và đẹp. Nhưng chị ta vô cùng lười biếng. Suốt ngày ở nhà chờ ba đem t.iền về nhưng chẳng động tay động chân vào việc gì. Em đi học 11h trưa về còn phải nấu ăn cho chị ta. Nhà cửa, giặt giũ cũng do em làm hết. Ban đầu em bỏ quần áo chị ta ra riêng, chỉ giặt quần áo của em và ba. Chẳng hiểu chị ta nói gì với ba mà tối đó, ba đ.ánh em rồi c.hửi em mất nết. Ba còn bắt em đem quần áo chị ta đi giặt ngay trong tối đó. Trong nước mắt, em còn nhìn thấy chị ta cười nham hiểm tỏ vẻ chiến thắng khi thấy em nhặt quần áo chị ta cho vào máy giặt.
Ngay sau khi mẹ em chuyển ra ngoài cùng em trai em được vài tháng thì ba ngang nhiên dẫn người tình về nhà, bắt em gọi là mẹ. (Ảnh minh họa).
Từ hôm đó, người tình của ba sai khiến em như thể em là ôsin trong nhà. Em nấu ăn không vừa miệng cũng bị chị ta chê bai. Em dọn nhà, chị ta lại bừa bộn ra lại rồi đổ tội cho em. Sống với ba và chị ta, em khóc rất nhiều.
Mẹ em nhiều lần đến thăm em nhưng đều bị chị ta đuổi ra ngoài, không cho vào nhà. Em nói lại với ba thì ba bảo chị ta làm vậy là đúng, ba với mẹ không còn tình nghĩa gì nữa rồi. Em nghe mà vẫn không thể tin được ba mình lại bạc tình bạc nghĩa đến như vậy. Sau đó mẹ không đến nhà thăm em nữa mà đến trường thăm. Em cũng không dám nói mình sống khổ vì sợ mẹ buồn và lo. Em thương mẹ và bắt đầu thấy hận ba và chị ta từ đó.
Em tìm đủ mọi cách để chống đối chị ta. Mỗi khi giặt quần áo, em thường lấy một ít thuốc tẩy bỏ vào để quần áo mất màu và hư dần dần. Nấu ăn thì em cho chị ta ăn một món nguyên cả tuần cho đến khi phát ngán mới thôi. Điện thoại chị ta mà rơi vào tay em sẽ thê thảm nhất có thể. Mặc chị ta kêu ca, em vẫn tìm mọi cách phá hủy mọi thứ của chị ta.
Với ba, em tìm cách xin t.iền ông thật nhiều. Khi thì em nói cần đóng t.iền học, khi thì nói cần t.iền đóng quỹ lớp... Mẹ em từ khi chuyển ra ngoài ở sống rất khổ cực. Số t.iền lấy được từ ba, em đem cho mẹ và em trai.
Ba em thấy vậy chẳng những không bênh con mà còn đ.ánh lại em. (Ảnh minh họa).
Đến khi vào cấp 3, em lấy lý do bận học thêm, bận ôn thi để thoát khỏi ba và chị ta. Nhưng đầu năm nay, em nghe tin mẹ bị tai nạn. Đến viện, thấy mẹ phải cưa mất một chân mà em khóc không thành tiếng. Em gọi điện xin ba đến thăm mẹ một lần nhưng ba vẫn không đến. Suốt cả tháng ở viện chỉ có em và em trai em thay nhau chăm mẹ.
Khi cạn t.iền, em chỉ còn nghĩ đến ba đầu tiên. Vậy mà khi em vừa mở miệng xin ba t.iền đóng viện phí cho mẹ, chị ta đã lớn tiếng mắng em bòn rút. Quá tức giận, em đã nhào đến tát chị ta một cái. Cũng vì chị ta mà gia đình em tan nát, mẹ và em trai em phải khổ sở.
Ba em thấy vậy chẳng những không bênh con mà còn đ.ánh lại em. Ông vừa đ.ánh vừa c.hửi rủa và đuổi em ra khỏi nhà. Em điếng người. Tối đó, em chính thức từ mặt cha. Em không cần một người cha vô trách nhiệm như vậy.
Nhưng hiện giờ em lại phải chạy đôn chạy đáo lo t.iền cho mẹ và em. Em khổ quá. Em trai em lại đang cần t.iền đóng t.iền học. Em phải làm gì bây giờ. Nếu cùng đường chắc em lại phải tìm đến ba. Nhưng như vậy em thấy nhục nhã quá!
Theo Doisongphapluat
Gặp lại tình cũ trong hoàn cảnh đau thương, tôi phát hiện sự thật kinh hoàng Tôi bối rối chẳng biết đối diện với thực tại ra sao. Dù quyết định của tôi thế nào cũng đủ làm cho một người phụ nữ và một đ.ứa t.rẻ đau khổ. Nên tôi chẳng đành lòng vì đó là những người yêu thương của tôi. Tôi năm nay 37 t.uổi, mới lập gia đình không lâu.Tôi và vợ là đồng nghiệp...