Sau khi trưởng thành, càng là những người vô dụng, càng thích lãng phí thời gian vào 3 chuyện này
Bạn có biết điểm khác nhau giữa một người thực sự trưởng thành và một người chỉ trưởng thành về mặt tuổi tác là gì không?
Trước khi trưởng thành, cuộc sống của chúng ta không hoàn toàn thuộc về mình mà thường nằm dưới sự sắp xếp của nhà trường và phụ huynh.
Sau khi lớn lên, chúng ta cuối cùng cũng có thể tự mình sắp xếp mọi chuyện và làm những gì chúng ta muốn. Và cái cách mà bạn sử dụng thời gian cho mình sẽ nói lên cuộc sống của chính bạn.
Càng là những người có lý tưởng, tham vọng và mong muốn thay đổi sẽ càng không bao giờ lãng phí thời gian vào những điều này.
1. Tin đồn
Các nghiên cứu tâm lý cho thấy thích đồn đoán là bản tính của con người. Ở một góc độ tích cực nào đó, tin đồn có thể giúp chúng ta thiết lập các mối quan hệ xã hội với người khác, giúp duy trì hay khiến cuộc nói chuyện trở nên thú vị hơn.
Nhưng, cùng với sự phát triển của Internet, tin đồn giờ đây đã trở thành một ngành công nghiệp, xung quanh ta, bất kể là ở đâu và khi nào cũng đều được vây quanh bởi các “tin đồn”, nào là minh tinh này hôm nay có phát ngôn gì gây tranh cãi; con trai nhà đó đi Tây kiếm được nhiều tiền lắm, sắp mua được cả biệt thự…
Chỉ những người thực sự nhàm chán, những người không có gì để làm, mới “rung động” bởi những tin đồn đó, lãng phí thời gian quý báu của chính họ.
Video đang HOT
2. Mơ mộng
Thế giới quá buồn tẻ và nhàm chán, vì vậy chúng ta cần một thế giới mơ mộng của riêng mình. Thế giới đó có thể là một trò chơi, một cuốn tiểu thuyết, một bộ phim hoạt hình… chúng mang lại cho chúng ta những trải nghiệm của một cuộc sống mới và khác biệt.
Nhưng, mơ mộng cuối cùng cũng chỉ là mơ mộng, chúng ta vẫn cần phải trở về với thực tế. Quá chìm đắm trong mơ mộng, ảo tưởng sẽ chỉ làm cho thực tế ngày càng tồi tệ hơn.
Những người thực sự trưởng thành là những người biết nhìn thẳng vào thực tế và nghĩ cách khắc phục chúng, khiến chúng trở nên lý tưởng đối với mình chứ không phải lao đầu vào những mơ mộng viển vông để trốn tránh thực tại và an ủi bản thân.
3. Quan tâm đến cách nhìn của người khác
Có câu chuyện mang tên “Cha con cưỡi lừa” như sau: hai cha con dắt một con lừa nhỏ vào thị trấn để đi họp chợ, đi được nửa đường, có một vài người cười vào mặt họ, nói: “Thật ngốc, có lừa mà không biết đường cưỡi”. Người cha thấy cũng có lý, liền nói con trai ngồi lên lừa.
Một lúc sau lại có người nói với họ: “Con trai gì đâu mà không hiếu thảo, mình thì ngồi còn để cha dắt lừa”, người con trai thấy vậy liền xuống lừa và bảo cha lên cưỡi để mình dắt. Nhưng sau một lúc sau lại có người nói “Cha gì mà nhẫn tâm, nhìn con trai dắt lừa mệt như vậy mà cũng để được”.
Khi đọc xong câu chuyện này, chúng ta có lẽ đều sẽ cười haha, nhưng trên thực tế, hầu hết chúng ta đều giống với hai cha con ở trong truyện, luôn nghĩ đến suy nghĩ của người khác mà đánh mất chính kiến của bản thân, lãng phí thời gian quý báu của chính mình.
Những người chịu là người tầm thường không nhiều bởi rất nhiều người trong số họ đều có những ước mơ và lý tưởng cho riêng mình, nhưng nếu muốn hiện thực hóa được lý tưởng và ước mơ đó, thì đừng lãng phí thời gian vào 3 chuyện trên.
Theo guu.vn
"1 tháng chị kiếm được bao nhiêu tiền mà đòi chồng yêu thương, nể trọng?"
Nhưng không chỉ khó chịu, anh không còn tôn trọng chị như trước nữa. Anh bây giờ giống như coi chị là chỉ là người hầu trong nhà, giống như ô sin người ta thuê về vậy.
Dạo này ra đường, chị được hỏi nhiều nhất là câu: "Dạo này đã đi làm lại ở đâu chưa??". Chị nghĩ người ta vô duyên thật, rõ ràng biết chị vẫn đang ở nhà chăm con nhỏ mà lại hỏi những cái câu thừa thãi như thế. Ban đầu thì chị còn trả lời, lấy tính chất vui vẻ, chứ còn về sau, chị thẳng thừng: "Con em vẫn còn nhỏ lắm, em đang ở nhà trông con, chồng nuôi thôi chứ không đi làm". Và sau câu nói đó thì chị em cũng không còn nhìn mặt nhau nữa luôn.
Nhiều lúc nghĩ chị thấy cái xã hội này thật là buồn cười. Tại sao người phụ nữ lại phải gánh vác trên mình quá nhiều công việc như vậy. Thiên chức làm mẹ còn chưa đủ vất vả hay sao. Nhất là khi con chị lười ăn, mải nghịch, thi thoảng lại còn hay ốm vặt nữa. Chị không nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thì để con chị mãi bệnh tật, không lớn lên được à. Ai làm mẹ rồi mới có thể hiểu được chị. Mà ai phải chăm sóc những đứa con khó nuôi như chị mới càng hiểu chị hơn.
Thật ra thì chị không đi làm thì kinh tế trong nhà một mình anh cũng có thể gánh vác được tất cả. Bởi vì chị có một người chồng giỏi giang, tài ba mà. Chị tự hào hơn hết là vì anh thương yêu chị, một lòng lo lắng cho mẹ con chị. Chính anh cũng đã bảo với chị rằng chị không cần phải đi làm, cứ ở nhà chăm con, chăm sóc gia đình, cơm nước, chuyện ấy giờ chị đi làm thì ai làm. Mà nghĩ cho cùng thì mình chăm sóc chồng con mình vẫn chẳng hơn là để người khác chăm sóc hay sao chứ.
(Ảnh minh họa)
Chị cũng chẳng phải dạng người vô dụng, không có công việc. Trước khi sinh con chị cũng đã từng đi làm đấy thôi. Chẳng qua có con rồi thì mới nghỉ chăm con thôi. Đúng là người đời lắm chuyện. Nhưng mọi chuyện cũng chẳng đơn giản như chị nghĩ...
Dạo gần đây anh khác lạ. Tiền bạc ngày xưa anh đưa cho chị thì chẳng bao giờ tính toán, bây giờ thì cần lên cân xuống. Không những thế anh còn thường xuyên cáu gắt và nổi nóng với chị nữa chứ. Vẫn là những món anh thích mà anh lại không thèm ăn, lại còn mắng chị lãng phí, không chịu tiết kiệm. Rằng thì anh đi làm vất vả, kiếm được đồng tiền khó khăn lắm, chị ở nhà thì nên biết tiết kiệm. Ban đầu chị còn nghĩ chắc do dạo này công việc của anh gặp nhiều khó khăn, bất ổn nên tính tình của anh mới nóng nảy như vậy. Làm vợ, chị nhịn anh một chút cũng có sao đâu.
Nhưng không chỉ khó chịu, anh không còn tôn trọng chị như trước nữa. Anh bây giờ giống như coi chị là chỉ là người hầu trong nhà, giống như ô sin người ta thuê về vậy. Anh mặc sức sai bảo, đồ đạc anh vứt lung tung và còn nói dọn dẹp đó chính là trách nhiệm của chị. Chị không còn thấy ở anh sự quan tâm, yêu thương, nể trọng nữa. tệ hơn...
Người ta đồn đến tai chị rằng anh có bồ. Thật sự cái lúc nghe tin anh có bồ, chị không dám tin vào những gì mình được nghe thấy. Nhưng không có lửa thì làm sao mà có khói cho được. Chị bám theo anh rồi cuối cùng cũng thắt tim lại khi thấy anh ôm hôn một người con gái khác. Anh đã ngoại tình, thật sự ngoại tình. Chị không làm ầm ĩ mọi chuyện lên vì sợ xấu chàng hổ ai. Với lại chuyện này có lẽ nên để đàn bà giải quyết với nhau trước. Thế là chị quyết định đến gặp cô nhân tình của anh.
Quả thực cô ta mở cửa đón chị với thái độ rất niềm nở chứ không hề khó chịu. Nhìn cô ta, chị bỗng thấy xấu hổ quá. Cô ta xinh đẹp, duyên dáng, quyến rũ, thần thái cũng không phải kẻ vô học. Chị cố giữ bình tĩnh khuyên cô ta nên từ bỏ chồng chị để anh quay về với gia đình, chỉ chuyên tâm yêu thương mẹ con chị, nể trọng chị như ngày xưa. Ai ngờ cô ta nhìn chị lại cười khẩy:
- Chị nghĩ rằng nguyên nhân là từ tôi mà ra ư?? Tôi hỏi chị nhé. 1 tháng chị kiếm được bao nhiêu tiền mà đòi chồng yêu thương, nể trọng??
Câu hỏi của cô ta khiến cho chị bị cứng họng. 1 tháng, chị đâu có kiếm ra được đồng nào. Nói cách khác đi chính là chị đang ăn bám chồng đấy thôi.
- Chị nên nhớ, phụ nữ nếu như không độc lập tự chủ thì sẽ không bao giờ mong có được sự nể trọng từ đàn ông. Bởi vì họ nghĩ, nếu chị đã dựa dẫm vào họ thì đừng bao giờ mong họ tôn trọng mình.
Chị trở về nhà. Cứ nghĩ mãi. Con chị cũng đã lớn, có lẽ sự bao bọc, nâng niu quá của chị cũng không tốt cho con. Chị sẽ gửi con, chị sẽ đi làm lại. Còn nếu anh không thay đổi, mọi chuyện chị sẽ tự có cách giải quyết của riêng mình.
Tố Quyên
Theo kenhsao.net
6 điều tối kỵ mà người đến tuổi trung niên không nên làm Đây được xem là bức thư mà một người trung niên viết cho chính mình, tuy đơn giản nhưng hàm ý thâm sâu thấm thía từng câu từng chữ. Dù là đàn ông hay phụ nữ, 20, 30 hay 50 tuổi bạn nhất định phải thuộc lòng bài viết này. Bởi lẽ, nó không chỉ có ích cho tương lai mà còn giúp...