Sau khi tôi sinh con, tôi nhận ra mình chỉ là một công cụ để thỏa mãn chồng
Tôi cảm thấy cực kỳ ức chế vì chồng không hiểu cho tôi mà chỉ tập trung vào việc thỏa mãn bản thân.
(Ảnh minh hoạ).
Tôi 27 tuổi, tôi kết hôn đã 2 năm, hiện đang là mẹ bỉm sữa của một bé gái 5 tháng tuổi. Do cơ địa tôi ít sữa nên con tôi phải ăn sữa ngoài, quá trình nuôi bộ khá vất vả. Thỉnh thoảng, mẹ tôi và mẹ chồng vẫn qua giúp tôi chăm con, dọn dẹp việc nhà.
Chồng tôi kém tôi 2 tuổi, tuy còn trẻ nhưng anh có năng lực khá tốt hiện đang làm quản lý của một hệ thống siêu thị điện thoại với mức lương khá cao. Chúng tôi cùng làm việc với nhau rồi dần dần nảy sinh tình cảm. Trước khi cưới nhau, bạn bè tôi cũng can ngăn rằng chồng tôi còn trẻ tuổi, tính cách còn rất trẻ con, chưa sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân. Nhưng có lẽ vì quá yêu sự trẻ trung, vui tính của anh, tôi đã gật đầu đồng ý trước lời cầu hôn của anh.
Cuộc sống vợ chồng son của chúng tôi khá hạnh phúc. Tôi khá đảm đang nên sau giờ làm, tôi thường dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nấu những món ăn nóng hổi và giặt giũ quần áo cho chồng. Chồng tôi khi về chỉ ăn cơm, tắm giặt rồi đi ngủ còn tất cả những chuyện còn lại thì tôi lo. Chuyện vợ chồng tôi cũng rất nồng nhiệt, hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng chồng luôn yêu tôi, hiểu cho tôi nhưng tất cả đã thay đổi kể từ sau khi tôi sinh con.
Sau khi con gái tôi chào đời, chồng tôi hóa ra chỉ là một cậu con lớn không hơn không kém. Hết tháng ở cữ, mẹ chồng tôi về quê để vợ chồng tôi tự thân vận động. Chồng tôi vẫn giữ thói quen như trước, chỉ đi làm, tối về ăn cơm rồi đi ngủ mà không hề hỏi han đến vợ, con. Khi tôi đưa con cho chồng bế để nấu cơm, dọn dẹp thì chỉ được mươi phút, chồng lại gọi tôi vì con ị, tè, khóc. Khi tôi bảo chồng hãy tự tay thay bỉm, rửa ráy cho con thì anh ấy bảo: “Chưa làm bao giờ nên ngại”.
Video đang HOT
Một mình tôi ở nhà tất bật với những bỉm sữa, giặt giũ, dọn dẹp và trăm thứ việc không tên, tôi trầm cảm và ức chế vô cùng. Chồng tôi không những không hiểu cho lại tị nạnh với con, nói rằng tôi từ ngày có con chỉ biết quan tâm đến con mà không hề quan tâm gì đến anh ấy nữa. Tôi thật “cạn lời” khi nghe chồng giận dỗi kiểu: “Em giờ có con rồi chẳng quan tâm đến anh nữa. Quần áo mấy hôm nay chẳng thấy em là cho anh. Anh cũng bị đau họng cả tuần rồi mà em cũng không mua thuốc cho anh như trước. Lọ dầu gội của anh đã hết, em cũng không mua cho anh”.
Công việc nhà và việc chăm con ban ngày đã kinh khủng, đêm xuống chồng tôi lại còn kinh khủng hơn. Mặc cho tôi từ chối hay kêu mệt như thế nào, cứ nhìn thấy tôi lúc nào là anh đòi hỏi lúc ấy làm tôi phát sợ.
Thành thật mà nói, kể từ khi sinh con đến giờ, tôi chẳng còn chút ham muốn ái ân nào, mỗi lần làm chuyện ấy với chồng, tôi chẳng còn cảm giác như xưa. Bạn bè nghe chuyện rất cám cảnh đã tổng kết rằng chồng tôi chỉ biết: “Ăn, uống và đòi chuyện ấy”.
Thấy tôi hờ hững chẳng muốn gần chồng, chồng tôi sinh chán nản nói rằng sẽ ra ngoài tìm “thú vui khác”. Gần 1 tuần nay, chồng tôi sau giờ làm thường theo bạn bè lên bar, lên sàn để “quẩy” mặc cho tôi ôm con mỏi mòn chờ đợi. Tôi thấy chán nản và thất vọng quá, có phải tôi đã sai khi cưới một người chồng trẻ con, “ăn chưa no, lo chưa tới” này hay không?
Theo Dân Việt
Sốc ngay đêm tân hôn, tôi cạn lời trước lối sống của nhà chồng
Đêm tân hôn, vợ chồng tôi đã ở trong tư thế "trai trên gái dưới" thì em chồng mở cửa nhảy bụp vào yêu cầu "đếm phong bì". Và từ đó, cuộc sống của tôi mở ra một "chân trời mới" khiến tôi đi từ kinh ngạc đến ức chế...
Tôi yêu chồng lại không thể yêu nổi gia đình chồng (Ảnh minh hoạ)
Lúc người yêu đưa về ra mắt nhà chồng tương lai, tôi cũng hơi lợn gợn suy nghĩ vì mọi người cư xử khá tuỳ tiện, không hề giữ ý, nhà cửa cũng khá lôi thôi, lộn xộn. Tuy nhiên, Doanh - người yêu tôi khá yêu chiều tôi, anh ấy cũng là người khiến tôi rung động từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy, tôi gạt bỏ mọi ấn tượng xấu, vui vẻ về nhà chồng.
Tôi không thể chịu nổi mỗi khi mẹ chồng vào bếp (Ảnh minh hoạ)
Nhưng ngay đêm tân hôn tôi đã gặp sự cố nhớ đời. Sau khi thu dọn "chiến trường" bừa bộn sau đám cưới, hai vợ chồng rút về phòng để chuẩn bị cho "trận chiến" của mình lúc hơn 10h. Đương lúc "nước sôi lửa bỏng", chồng tôi đã như "đàn lên dây" còn tôi "nửa tỉnh nửa mê" thì bỗng nhiên cửa phòng bật mở.
Chồng tôi cuống cuồng leo từ trên người vợ xuồng, chùm chăn, còn cô em chồng vẫn đứng ngây thộn và hớn hở bảo: "Anh chị bóc phong bì mừng đi, em đếm với". Cũng nói qua là trong ngày cưới không hiểu sao khoá phòng bị hỏng nên vợ chồng tôi chủ quan chỉ khép chặt lại và chèn nhẹ bằng chiếc ghế đẩu. Không thể ngờ được cô em chồng đã 21 tuổi lại hồn nhiên đến vậy. Chồng tôi lớn tiếng mắng em chồng "vô duyên" thì cô em còn bĩu môi "khiếp, làm gì mà máu sớm thế" rồi bực bội đi ra, không buồn khép cửa.
Dù ngay hôm sau chồng tôi đi thay khoá cửa phòng thì tôi cũng không được yên thân. Tôi không ngờ được, cả nhà chồng đều coi phòng ngủ của vợ chồng tôi như nhà khách công cộng. Không chỉ mẹ chồng hàng đêm vào "tán chuyện" mà cô em chồng cũng thường xuyên đột nhập, lúc thì xịt tí nước hoa, khi thì bôi chút kem dưỡng da... Ngay cả bố chồng tôi cũng nhảy vào tìm chồng tôi bất cứ lúc nào mà không hề gõ cửa. Nhiều lúc bực bội tôi khoá cửa lại thì em chồng gào lên "ban ngày ban mặt làm cái gì khuất tất mà phải khoá cửa", mẹ chồng bảo "đề phòng trộm cắp trong nhà hay sao?".
Tôi sợ nhất là lối sống tuỳ tiện, lôi thôi, luộm thuộm, thậm chí ở bẩn của mẹ chồng. Khi về làm dâu tôi thường xuống bếp nấu ăn vì rất sợ cảnh mẹ chồng nấu ăn. Rau bà chỉ rửa 1 lần, sạch cát là được, thịt cũng rửa qua rồi thái miếng to tướng, cho mắm muối rồi đun sôi một lúc là bắc ra ăn. Cá kho cũng trắng trợt, tanh nồng vì bà không thích mùi giềng.
Nhưng khi tôi nấu ăn mà mỗi lần mẹ chồng tôi lượn lờ bên cạnh cũng rất khiếp hãi. Bà thường sục đũa vào các món tôi đang đun trong bếp, bỏ ngay vào miệng, nhưng khi thấy nó chưa chín lại nhè ra và quẳng luôn vào trong nồi. Khi tôi sững sờ bảo: "Sao mẹ làm thế, bẩn lắm" thì mẹ chồng tôi lại nhè miệng bảo tôi "ghét bỏ mẹ chồng bẩn thỉu", rằng bà "không bị Sida đâu mà khinh thị".
Còn bố chồng tôi thường xuyên đi đất chạy khắp vườn rồi lại chạy vào trong nhà gạch bóng loáng tôi vừa lau. Khi ăn cơm, ông cũng chỉ "ba xoa hai đập" rồi leo lên phản ngồi, có khi bàn chân đen kịt để sát vào mâm cơm khiến tôi muốn oẹ.
Chồng tôi cũng thương tôi, thường xuyên chia sẻ việc nhà với vợ. Nhưng nếu mẹ chồng tôi bắt gặp là mắng mỏ "làm dâu lười chảy thay, có cái sân cũng không quét được, đàn ông quét sân hèn người, hàng xóm chê cười". Chồng mình nói "vợ con đi làm về mệt mỏi" thì bà lại giãy đành đạch "lấy vợ quên mẹ, cãi mẹ", rồi thì bảo chồng tôi trách móc mẹ bóc lột vợ. Sau này chồng tôi muốn giúp việc nhà đều phải lén lút lúc mẹ đi vắng hoặc sáng sớm.
Tôi thực sự mệt mỏi lắm, chồng tôi cũng thương tôi. Nhưng chồng tôi vừa ngỏ ý muốn ở riêng là mẹ chồng tôi khóc lóc bảo "lấy vợ cho con trai chưa được hưởng phúc đã bất hạnh, con dâu vừa phục vụ bố mẹ chồng vài bữa đã dở quẻ", còn bố chồng quát tháo vợ chồng tôi "bất hiếu, mất dạy, vừa mới đủ lông đủ cánh là đã vô ơn". Mẹ chồng tôi nói nếu chồng tôi ra ở riêng bà sẽ chết cho mà xem.
Tôi không thể nhịn được nữa mà cũng không thể yêu cầu chồng bỏ bố mẹ. Chẳng nhẽ tôi phải ly hôn khi hai vợ chồng vẫn rất yêu nhau sao?
Theo Dân Trí
Tôi ngoại tình vì vợ quá sung mãn trên giường Tôi không thoải mái khi bên vợ, lúc nào tôi cũng thấy mình non nớt và bị động. ảnh minh họa Vợ chồngtôi yêu nhau hơn 1 năm mới kết hôn. Trước khi lấy nhau, hai đứa cũng đã "ăn cơm trước kẻng", nhưng thú thực hồi đó một tháng độ 1 - 2 lần nên tôi thấy rất tuyệt vời, hai đứa...