Sau khi tôi kết hôn, người dì nuôi dưỡng tôi hơn 20 năm đột ngột t.ự t.ử
Cưới xong được 3 hôm, tôi và chồng về nhà thăm dì, nhưng thấy chú mắt đỏ hoe ngồi ở vỉa hè, tôi chạy vội lại hỏi: “Chú làm sao thế ạ?”
Còn nhớ, lúc tôi lên 6 bố nhảy cầu t.ự v.ẫn. Đến giờ tôi vẫn không biết lý do vì sao ông làm thế. Tồi tệ hơn là chỉ mấy ngày sau, mẹ tôi cũng c.hết đ.uối. Kể từ đó tôi chính thức trở thành trẻ mồ côi..
Thấy tôi đáng thương, dì út nhận nuôi và coi tôi như con đẻ. Tôi đi theo dì khiến dì thêm gánh nặng nên đến năm 32 t.uổi dì vẫn ở vậy nuôi cháu.
Năm tôi 14 t.uổi, dì đã 33, cuối cùng bà cũng chịu đi lấy chồng. Chồng của dì tuy là 1 người què chân nhưng tính tình lại rất tốt và yêu thương dì thật lòng. Vì thế tôi cũng thấy mừng cho dì.
1 thời gian sau, dì sinh được 1 đứa con trai. Tôi xem thằng bé như chính em ruột mình. Nhưng cũng từ đó, gia đình đã nghèo càng khổ hơn, tôi nghĩ thấy thương chú dì với em nên đã bỏ học đi làm.
Làm được 1 năm số t.iền tôi tiết kiệm được liền đưa cho dì để mua 1 chiếc xe lấy cái đi lại , mặc dù chiếc xe rất rẻ nhưng cũng khiến cả nhà đều hạnh phúc.
Bẵng đi 1 thời gian, có lần dì cầm tay tôi nói:
-Cháu cũng đã đến t.uổi lập gia đình rồi, dì sẽ kiếm cho cháu 1 mối thật tốt.
Tôi cười trừ:
-Cháu vẫn còn trẻ mà, dì vội gì chứ?
Dì tôi bỗng nhiên căng thẳng hơn:
Video đang HOT
- Trẻ trung gì nữa, cháu giờ công việc cũng ổn định rồi, cần 1 tấm chồng nữa là có thể yên bề gia thất, có thế dì mới bớt lo được.
Tôi ôm eo dì và cười nói:
-Dì không phải lo cho cháu như thế đâu. Cháu..đã làm khổ dì nhiều quá rồi.
(ảnh minh họa)
Dì út chỉ cúi mặt rưng rưng nước mắt.
Nhưng không ngờ dì nói là làm. Hôm sau đã dẫn về 1 anh cho tôi xem mặt. Anh ta trông sáng sủa đẹp trai, lại làm chủ 1 xưởng mộc, điều kiện khá tốt. Thế là, chỉ mấy tháng sau chúng tôi đã tổ chức đám cưới.
Cưới xong được 3 hôm, tôi và chồng về nhà thăm dì, nhưng thấy chú mắt đỏ hoe ngồi ở vỉa hè, tôi chạy vội lại hỏi:
-Chú làm sao thế ạ?
Chú tôi òa khóc nói:
-Dì cháu..dì cháu đã t.ự t.ử rồi. Vì cháu vừa cưới nên chú chưa kịp báo.
Tin đó khiến tôi ngã quỵ vào người chồng . Lúc đó, chú cầm 1 cuốn sổ dúi vào tay tôi:
-Của dì để lại cho cháu, là nhật ký của bà ấy, nhưng bà ấy nói chỉ có cháu mới được đọc, những người khác đều không được đụng đến.
Tôi mở cuốn nhật ký và c.hết điếng khi đọc được nội dung trong đó. Đó là sự thật về cái c.hết của bố mẹ tôi.
Cuốn sổ đó, mở đầu bằng 1 câu mà bao năm qua dì không nói ra được “Dì xin lỗi cháu gái”.
Hóa ra, năm đó cả mẹ và dì đều yêu thầm bố, nhưng sau đó bố lại cưới mẹ. Từ đó mẹ và dì trở mặt với nhau. Năm tôi lên 6, dì đã âm thầm qua lại với bố như nhân tình và còn mang thai đứa con của ông ấy.
Sau đó, dì út đã ép bố l.y h.ôn mẹ. Trong lúc quẫn trí, bố tôi nghĩ không thông nên đã nhảy cầu t.ự t.ử. Còn mẹ tôi, khi biết tất cả mọi việc cũng xấu hổ n.hục n.hã mà quyết định đầm mình xuống sông. Nhưng trước khi c.hết, bà đã dặn dò dì nhất định phải nuôi tôi khôn lớn thành người. Dì út lúc ấy cũng có ý định tử vẫn nhưng còn trách nhiệm phải nuôi dưỡng tôi nên bà đã không làm vậy mà cố gắng sống đến bây giờ.
Đến bây giờ tôi đã có gia đình rồi, dì mới yên tâm ra đi. Tôi đọc từng dòng chữ của dì mà nước mắt như mưa. Lời dì dặn tôi chăm sóc chú và em tôi nhất định sẽ làm và câu chuyện này cũng sẽ là bí mật giữa 2 dì cháu. Thế nhưng, những điều dì đã gây ra cho gia đình tôi, tôi không thể tha thứ. Cứ nghĩ vì dì mà bố mẹ tôi đau khổ, t.ự t.ử, tôi lại nổi giận. Cũng từ ngày đó, tôi không đến thăm mộ dì. Trong lòng tôi bây giờ rối như tơ vò, tôi không biết có nên tha thứ cho người dì đã mất hay không?!
Phúc Yến / Theo Thể thao Xã hội
Phút vùng dậy khôn ngoan của người phụ nữ nhẫn nhục suốt 20 năm
20 năm bị chồng đ.ánh đ.ập, gò bó cuối cùng chị Phương cũng nghĩ được cách trị chồng. Chị nói, "Biết trước sẽ sướng thế này thì mình phải đòi l.y h.ôn từ 20 năm trước".
Kể về câu chuyện của bản thân mình chị Phương cố gạt đi những giọt nước mắt, cố giấu đi nét mặt đau khổ khi nghĩ đến quãng thời gian phải cố gắng chịu đựng sống với người chồng vừa vũ phu vừa gia trưởng.
Chị Phương và chồng cùng là giáo viên trường tiểu học, hai vợ chồng cùng công tác một trường, kết hôn hơn 20 năm, đã có 2 mặt con, trai gái đủ cả. Nếu chỉ biết đến đó thì ai cũng nghĩ gia đình chị hạnh phúc lắm. Nhưng chẳng ai có thể ngờ nổi chị Phương phải sống khổ sở suốt 20 năm trời để cố im cửa nhà, giữ danh tiếng cho gia đình, con cái.
Chồng chị là người đàn ông gia trưởng, ở trường vui vẻ với học sinh bao nhiêu thì ở nhà lại xét nét, ác khẩu với vợ con bấy nhiêu. Đời thủa nhà ai, đều là những nhà trí thức mà tư tưởng của chồng chị Phương lại cũ rích, lạc hậu đến thế. Hễ vợ đi làm về chỉ muộn 5 phút thôi cũng đủ để "lĩnh án" đứng chờ ngoài cửa đến cả tiếng.
Ảnh minh họa.
Anh Hoài chồng chị Phương có thói quen về nhà là đóng sập cửa, vì thế mà việc vợ hay các con về nhà muộn đều phải đứng ngoài cổng hết. Bởi anh "chu đáo" đến nỗi lịch công tác, giờ giấc làm việc, thời khóa biểu của con cái anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nếu có việc đợt xuất thì vợ con anh phải báo với anh, được sự đồng ý của anh thì mới được về trễ, còn không thì đừng có mơ đến chuyện la cà, ghé các shop nọ, quán kia, hay đàn đúm bạn bè...
20 năm sống chung với chồng chị t.ủi n.hục vô cùng, đến về nhà mẹ đẻ chị cũng phải bẽn lẽn, chờ có dịp, vui lòng chồng. Đứa con gái đầu của anh chị cũng phải sống khổ sở với người cha gia trưởng như anh Hoài. Cho đến ngày con bé lên thành phố học đại học thì mới thoát được cảnh gò bó của gia đình. Chỉ có cậu con trai thứ 2 năm này cũng 16 t.uổi là vẫn phải cam chịu số phận như mẹ.
Chị Phương nghẹn ngào kể thêm, khi biết con trai có người yêu, anh Hoài không nghĩ trước nghĩ sau, không giữ thể diện cho con cái mà thẳng tay tát con trước mặt bạn gái, về đến nhà còn đ.ánh c.on thừa sống thiếu c.hết. Con trai 16 t.uổi đủ lớn để cảm thấy xấu hổ, vậy mà một người cha - một người làm nhà giáo lại dạy dỗ con theo cách đó khó lòng mà khiến con cái phục. Qua lần đó, cậu con trai học hành sa sút, tính cách trở nên lầm lì, ít giao tiếp với bạn bè, và cũng không bao giờ gần gũi bỗ, không bao giờ chia sẻ tâm sự với cha mẹ.
Khi đó chị Phương lo con trai sẽ bị trầm cảm nên cũng không ít lần chị tỉ tê khuyên chồng nên thay tính đổi nết, vậy mà chồng chị không nghe, còn đ.ánh chị thâm tím mặt mày. Vì không chịu được cảnh sống khổ sở như vậy, chị phương quyết không giữ thể diện, không sợ dư luận đàm tiếu một mực đòi li hôn.
Đây là lần đầu tiên sau 20 năm nhẫn nhục chịu đựng chị Phương mới có can đảm đưa ra tờ đơn li hôn. Ban đầu anh Hoài còn nghi ngờ, nghĩ là chị dọa dẫm. Thế nhưng sau đêm cãi nhau đó chị Phương đưa cậu con trai lớn về nhà ngoại ở. Gần 1 tuần anh Hoài không thấy chịu về nhà, đến trường thì hay tin chị Phương xin nghỉ phép, lúc ấy anh Hoài mới tin chắc lá đơn li hôn đó là thật. Lần đầu tiên anh sợ mất vợ, anh về nhà ngoại đón vợ con nhưng gia đình chị không đồng ý, bản thân chị cũng không đồng ý.
Anh Hoài năm lần bảy lượt chờ đợi, túc trực trước cửa nhà vợ để xin được đón về nhưng lần này chị Phương không dễ nhượng bộ. Cho đến khi anh Hoài đồng ý ký vào cam kết, không đ.ánh v.ợ, không gia trưởng, không gò bó con cái,... buộc anh phải thay tính đổi nết thì chị Phương mới chịu về nhà.
Hơn 1 năm kể từ đó đến nay chị Phương mới thực sự được sống an nhàn, đến tiếng thở cũng dễ chịu hơn. Căn nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười của ba mẹ con, việc chị đi làm về có chậm trễ đến 30 phút hay cả tiếng cũng không còn sợ nữa. Anh Hoài, vì sợ mất vợ nên từ đó cũng im bặt, không dám hăm dọa vợ con.
Thế nhưng đến khi câu chuyện chị Phương kể gần kết thúc, giọng nói chị tươi hơn hẳn, có lẽ vì hiện tại chị Phương đang hạnh phúc. Chị cười lớn: "Biết mọi chuyện tốt thế này mình đòi li hôn sớm hơn. Hóa ra đàn ông cứng rắn đến mấy thì nếu còn yêu vợ đều sợ vợ bỏ hết...".
Theo PNVN
Mẹ chồng đột ngột tới chơi, hạ màn kịch “vợ hiền dâu đảm” Bấy lâu nay tôi vẫn tự hào mình là người túc trí đa mưu. Không ngờ, có ngày tôi lại ê chề vì bị mẹ chồng "hạ gục". Ngày đầu tiên tôi về làm dâu, mẹ chồng đã gọi tôi vào "dằn mặt": " Bao năm mẹ đi làm dâu, chưa phút giây nào mẹ nghĩ cho bản thân mình. Mẹ toàn tâm...