Sau khi mẹ tôi mất, bố nhất quyết đòi vào viện dưỡng lão
Mẹ tôi đột ngột qua đời, khiến bố tôi vô cùng buồn bã. Anh cả tôi ngỏ ý đón ông về nhà để chăm sóc, nhưng bố tôi nhất quyết đòi vào viện dưỡng lão.
Bố mẹ tôi lấy nhau được gần 50 năm, có với nhau 2 mặt con. Từ nhỏ đến lớn, gia đình chúng tôi luôn yên ấm, thuận hòa. Hai anh em tôi đều đã dựng vợ, gả chồng, ra sống riêng. Bố mẹ tôi sống trong căn nhà hai tầng nho nhỏ, ngày thường chỉ có hai ông bà tự chăm sóc nhau. Các anh chị em tôi chỉ thỉnh thoảng về thăm bố mẹ được dịp cuối tuần.
Bố mẹ chúng tôi yêu thương nhau vô cùng. Lúc nào, chúng tôi cũng thấy hai ông bà nấu ăn cho nhau, cùng nhau đi tập thể dục trong khu công viên gần nhà. Mẹ tôi cũng có giọng hát rất hay, bà thường hát cho ông, hát cho con cháu nghe khiến cuộc sống lúc nào cũng vui vẻ.
Tháng trước, mẹ tôi đột ngột qua đời. Bố tôi trở nên buồn bã, trầm lặng hẳn, cũng không nói chuyện với ai nữa, dù ông vốn là người thích nói, thích cười. Sau khi lo ma chay xong, anh cả tôi dự định đón ông về sống chung, vừa để chăm sóc cho ông, vừa để ông nguôi ngoai nỗi nhớ bà. Còn căn nhà ông đang ở thì sẽ bán đi, gửi tiết kiệm cho ông dưỡng già. Thế nhưng, khi anh tôi nói với ông dự định này, bố tôi lại gạt đi, bày tỏ ý định sẽ bán nhà để vào viện dưỡng lão sống. Bố tôi bảo vào đó sẽ có bạn bè cùng tuổi vui vầy, chứ ở với con cháu, ngày thường đều phải đi làm, đi học hết, ông cũng sẽ lủi thủi một mình.
Video đang HOT
Sau khi mẹ tôi mất, bố nhất quyết đòi vào viện dưỡng lão (ảnh minh họa)
Hai anh em tôi vô cùng băn khoăn trước mong muốn của ông, vì chúng tôi lo ở trong viện dưỡng lão toàn người lạ, sẽ không chăm sóc bố tôi chu đáo. Hơn nữa, anh em tôi đều có nhà riêng, lại để bố đi viên dưỡng lão, người ngoài nhìn vào sẽ nói lời không hay. Theo mọi người, chúng tôi có nên thuận theo mong muốn của bố không?
Vừa thoát khỏi thần chết, chị dâu đã kêu gào thảm thiết đòi ly hôn với chồng và cầu xin mẹ tôi giúp giải thoát
Chị dâu bị tai nạn giao thông, vừa tỉnh lại sau cơn mê 2 ngày, chị đã gào khóc đòi ly hôn...
Dù là em ruột nhưng tôi buộc lòng phải thừa nhận những khuyết điểm đáng lo ngại trong tính cách của Khang (anh trai tôi).
Hồi trẻ anh thì ăn chơi vô độ, hút thuốc lá, uống rượu, đánh nhau, cờ bạc, gái gú... không việc gì anh chưa từng làm. Rồi trong tiếng khóc lóc ỉ ôi suốt ngày than thở của mẹ tôi, anh cũng quay về con đường nghiêm chỉnh. Anh đi làm lái xe, học nghề thợ cơ khí... giờ thì mở một cửa hàng bán thiết bị vệ sinh và gạch ốp lát.
Ở tuổi 35, anh trai tôi bước vào hôn nhân. Chị Vân (chị dâu tôi) là một người phụ nữ theo đúng chuẩn truyền thống, chị kém anh 2 tuổi, dáng người cao nhưng gầy, khuôn mặt cũng không xinh đẹp nhưng tiếp xúc lâu sẽ thấy chị rất duyên. Chị rất đảm đang, đối nhân xử thế chu đáo, nấu ăn ngon, tính toán giỏi, chẳng thế mà từ khi lấy vợ, cửa hàng của anh tôi cứ to dần và giờ thì lớn nhất thị trấn.
Tôi có nên thuyết phục mẹ giúp chị dâu, hay cứ nhắm mắt trái lương tâm mà ép chị ở lại cứu vớt anh trai mình?
Toàn bộ gia đình ăn mừng cuộc hôn nhân may mắn này, nhìn thấy đó là một sự kết hợp hài hòa. Họ đã có với nhau một cô con gái. Khi anh trai tôi tiến gần đến tuổi 40 và vợ anh cũng không còn trẻ, gia đình chúng tôi cho rằng họ đang tận hưởng hạnh phúc gia đình - tài chính ổn định, con cháu đã có, và những lo âu dường như đã tan biến. Tuy nhiên, đã xảy ra một chuyện động trời: anh trai tôi đã bắt đầu một mối quan hệ tình ái, lén lút chuyển hướng tiền gia đình để duy trì mối quan hệ cấm kỵ của mình. Khó tin thay, anh ấy đã lén lút biến mất với tám cây vàng và hơn 500 triệu đồng đem cho chu cấp cho nhân tình. Đến khi chị Vân phát hiện, thì tiền vàng cũng không đòi lại được.
Chị Vân hớt hải gọi điện cho bố mẹ tôi kể lể rồi nhờ bố tôi đi đón cháu giúp còn chị đi tìm chồng đòi lại số tiền đó, vì đấy là tiền vài ngày nữa chị phải trả nợ người ta nên mới rút từ ngân hàng về.
Trên đường đi, chị bị tai nạn giao thông và được người đi đường đưa vào viện. Lúc tỉnh lại sau cơn hôn mê gần 2 ngày, ở cạnh chị chỉ có tôi và mẹ, chị gào khóc đòi ly hôn chồng. Chị nói không thể chịu đựng được nữa. Chị đã nhẫn nhịn suốt 3 năm qua vì con cái. Rồi chị kể, sau khi con bé ra đời, anh tôi ham mê cờ bạc, thường xuyên trộm tiền đi chơi. Khi trong nhà không có tiền, anh còn trộm cả đồ của cửa hàng đi bán với giá rẻ mạt cho các cửa hàng khác nhằm lấy tiền đi chơi khiến chị giận vô cùng. Thậm chí có lần anh bị bắt, chị phải đi bảo lãnh cho anh về.
Rồi anh tôi có nhân tình, chị biết song vẫn mặc kệ để giữ yên cửa nhà và cũng không muốn xấu mặt với hàng xóm, bạn làm ăn. Có lẽ thấy chị Vân nhẫn nhịn nên anh tôi càng được nước lấn tới, trước mặt vợ vẫn thản nhiên nhắn tin tình tứ gọi điện cho bồ.
Lần này anh trộm từng đó tiền đi thì chị hết chịu nổi rồi. Chị cầu xin tôi và mẹ giải thoát cho chị, đứng ra làm chứng để chị đơn phương ly hôn anh một cách nhanh nhất và có thể giữ lại phần lớn tài sản cho con gái.
Từ bệnh viện về, mẹ hỏi ý kiến tôi. Tôi thì cùng là phận gái nên rất thương chị dâu. Mẹ tôi cũng thương chị nhưng bà bảo giờ mà để chị đi thì anh tôi coi như hỏng hẳn. Huống chi chia tài sản thì anh tôi chẳng giữ được gì, chưa kể chuyện cháu gái theo mẹ thì rồi gia đình coi như mất cháu nội. Thế nên tôi hiểu ý mẹ là không muốn để anh chị ly hôn.
Tôi có nên thuyết phục mẹ giúp chị Vân, hay cứ nhắm mắt trái lương tâm mà ép chị ở lại cứu vớt anh trai mình? Mong mọi người ngoài cuộc cho tôi lời khuyên đúng đắn khách quan.
Mẹ tôi không dám đi chữa bệnh vì hoàn cảnh của gia đình Mẹ tôi bất ngờ đổ bệnh. Tuy nhiên, thấy hoàn cảnh gia đình khó khăn, mẹ tôi nhất quyết không chịu đi khám mặc cho anh em tôi khuyên bảo hết lời. Nhà tôi chỉ có hai anh em. Bố tôi mất sớm, chỉ có mẹ tôi thức khuya dạy sớm nuôi hai anh em trưởng thành. Tôi tuy là con gái, sau...