Sau khi cưới, tôi phát hiện bí mật khủng khiếp vợ cố che giấu
Tôi chỉ là người đàn ông bình thường, muốn có vợ, có con. Bí mật của vợ khiến tôi quá thất vọng. Tôi và vợ cưới nhau đã hơn một năm. Cuộc sống sau khi kết hôn về cơ bản rất tốt.
Vợ tôi là cô gái xinh đẹp, dịu dàng. Trong thời gian tôi theo đuổi, cô ấy đã nhiều lần từ chối tình cảm của tôi. Cô ấy nói không hào hứng với chuyện kết hôn, sau khi chứng kiến cuộc hôn nhân không hạnh phúc của bố mẹ.
Tôi mất rất nhiều thời gian mới chinh phục được, trao cho cô ấy niềm tin về tình yêu, hạnh phúc.
Có lần, cô ấy hỏi tôi: “Cưới nhau rồi, dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không rời xa em chứ?”.
Tôi dứt khoát trả lời: “Trừ khi em ngoại tình, còn lại không có chuyện gì nghiêm trọng đến mức phải rời xa nhau cả”. Tôi từng nghĩ đó chỉ là câu hỏi bình thường của cô gái có nhiều lo nghĩ.
Chúng tôi cưới nhau trong niềm hạnh phúc của hai nhà. Ngay sau khi cưới, biết mẹ tôi khó tính, tôi lập tức ra riêng để tránh mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu. Vợ tôi thuộc túyp phụ nữ của gia đình, đảm đang, ngoan hiền nên tôi càng yêu chiều hết mực.
Đầu óc tôi rối bời khi nghĩ đến việc lựa chọn giữa hôn nhân hiện tại và quyền làm cha của mình (Ảnh minh họa: Getty).
Chỉ có điều, cưới nhau đã hơn một năm, dù không dùng biện pháp phòng tránh, vợ tôi vẫn chưa mang thai.
Video đang HOT
Tôi có tham vấn vài người quen là bác sĩ. Họ nói, vợ chồng sống gần nhau hơn một năm chưa có con đã được coi là vô sinh. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến muộn con, phải thăm khám mới biết chính xác được.
Tôi thủ thỉ chuyện này với vợ, nhưng cô ấy không tỏ vẻ sốt sắng hay lo lắng. Vợ bảo: “Con cái là lộc trời cho, muốn vội cũng không được”.
Vợ nói cứ để mọi thứ tự nhiên, nếu sau 2 năm không có thai sẽ đi kiểm tra xem thế nào.
Tuy rất mong con, tôi không muốn gây áp lực lên vợ. Vả lại tôi nghe nói, nhiều cặp vợ chồng chẳng có vấn đề gì nhưng lấy nhau nhiều năm mới có con. Thôi thì cứ cố gắng chờ thêm thời gian nữa.
Nhiều khi nhìn bạn bè đi đâu có con bế, con bồng quấn quýt, nỗi thèm khát lại dâng lên trong tôi. Tôi thấy vợ tôi cũng buồn, hình như đã bắt đầu lo lắng.
Một tối, thấy điện thoại của vợ đang ở chế độ trò chuyện, tôi ghé mắt vào màn hình xem đó là ai. Nhưng nội dung trong đó khiến tôi như chết lặng.
Vợ tôi bị vô sinh. Cô ấy đã biết điều đó trước khi lấy chồng và cố tình giấu đi. Gần đây, thấy tôi sốt sắng chuyện sinh con nên lo lắng, nhắn tin nói chuyện với bạn là không biết nên làm thế nào.
Khi tôi ngẩng mặt lên, vợ đã đứng tần ngần ở cửa. Tôi còn chưa kịp nói gì đã nhận ra nước mắt rơi trên mặt cô ấy.
Vợ kể trước đây, cô ấy từng yêu một người, cả hai tính đến chuyện kết hôn. Mẹ anh ấy đề nghị đi khám tiền hôn nhân. Bạn trai là độc đinh trong dòng họ. Họ muốn đảm bảo con dâu có khả năng sinh nở bình thường.
Thật không may, kết quả là cô ấy không thể sinh con vì bị dị dạng tử cung. Cuộc tình cũng kết thúc ngay sau đó.
Cùng một lúc nhận hai cú sốc, cô ấy mất rất nhiều thời gian để lạc quan trở lại, đinh ninh không bao giờ lấy chồng. Bởi không có người đàn ông nào chấp nhận một người vợ không thể sinh con.
Khi gặp tôi, cô ấy mấy lần từ chối. Nhưng thấy tôi theo đuổi nhiệt tình, nỗi khát khao được làm cô dâu, làm vợ khiến cô ấy có quyết định ích kỷ.
Vợ nói đến đâu, tôi đau lòng đến đó. Tôi chỉ là người đàn ông bình thường, muốn có vợ, có con như bao người khác.
Tôi biết cô ấy có nỗi khổ. Nhưng sao cô ấy lại có thể giấu giếm tôi một chuyện lớn như thế?
Thà rằng cô ấy nói thật từ đầu, tôi sẽ suy nghĩ. Nếu tình yêu đủ lớn, tôi sẵn sàng chấp nhận khiếm khuyết ấy và có những kế hoạch rõ ràng sau kết hôn.
Đằng này, cô ấy giấu tôi, đặt tôi vào tình thế “đã rồi”. Hiện tại, tôi cảm thấy khó chấp nhận việc mình sẽ cả đời không có con. Nhưng bỏ vợ, lấy vợ khác để thực hiện quyền làm cha lại tàn nhẫn quá.
Đầu óc tôi thực sự rối bời, vừa thương, vừa giận vợ. Tôi yêu cô ấy, nhưng liệu hôn nhân không có con cái là sợi dây kết nối, liệu có bền vững mãi được không?
Đến nhà tôi chơi, chị chồng nhìn tấm rèm cửa rồi giận dỗi bỏ về
Tôi đã cố giải thích nhưng chị chồng vẫn không nghe mà còn cho rằng tôi "già mồm".
Ảnh minh họa
Vợ chồng tôi sống chung với bố mẹ chồng suốt 4 năm nay. Trong thời gian đó, tôi đã hết lòng báo hiếu, vun đắp gia đình, chưa từng gây mâu thuẫn, mất lòng với bất cứ ai. Bố mẹ chồng thương tôi lắm, thường bảo may mắn khi có một người con dâu tốt tính như tôi.
Chị chồng tôi tên Giang, đã lập gia đình nhưng không hạnh phúc và ly hôn. Chị ấy dắt con trai nhỏ về nhà đẻ. Năm đầu tiên, tôi cũng nghỉ làm vì trông con nên sẵn tiện trông nom giúp con trai chị mà không lấy tiền. Thỉnh thoảng chị mua quần áo cho con thì lại mua cho con tôi vài bộ.
3 tháng trước, vợ chồng tôi quyết định xây nhà ở riêng, nhường lại căn phòng đang ở cho chị chồng. Nhà chồng vốn chật chội, chỉ có 2 phòng ngủ mà bố mẹ chồng 1 phòng, vợ chồng tôi 1 phòng nên chẳng còn phòng nào trống nữa. Mẹ con chị Giang phải ngủ ở ngoài phòng khách, mùa nóng cháu bé cứ trăn trở không sao ngủ được nên rất tội nghiệp. Lúc tôi bàn chuyện xây nhà, ai cũng tán thành bởi căn nhà cũng sát vách tường rào của nhà bố mẹ chồng chứ không phải ở xa. Bố chồng còn cho chúng tôi 200 triệu, gọi là phụ xây nhà. Nhà sắp xong thì chị chồng mua cho chúng tôi một bộ rèm cửa, trị giá 500 nghìn.
Bộ rèm cửa giá rẻ nên khi bắt vào lại không tương xứng với ngôi nhà nên tôi bảo thợ chuyển xuống lắp ở nhà bếp. Còn nhà chính, tôi mua bộ rèm đắt tiền, sang trọng hơn. Không phải tôi chê bai, không tôn trọng tình cảm của chị chồng mà vì tôi không muốn bộ rèm phá hỏng thiết kế của cả căn nhà nên mới làm thế.
Chiều, chị chồng sang chơi nhưng vừa thấy bộ rèm cửa bị treo ở nhà bếp thì giận dỗi bỏ về. Tôi kéo chị lại, giải thích đủ cách từ màu sắc bộ rèm không hợp với màu tường, hay phá hỏng thiết kế... chị chồng vẫn bực tức. Chị ấy nói tôi ỷ giàu có nên coi thường chị dù chị đã bỏ công chọn lựa.
Tối, chị chồng khóc kể với bố mẹ chồng khiến họ kêu tôi sang, chỉ trích tôi này nọ. Ngay cả chồng cũng bảo tôi nên gọi thợ đến đưa bộ rèm chị chồng tặng vào cửa sổ chính trong nhà để không phải mâu thuẫn với gia đình chồng. Chồng tôi còn nói chị chồng đã cất công chọn lựa, đặt trọn tình cảm vào bộ rèm cửa để tặng tôi mà tôi lại đối xử với nó và với chị phũ phàng quá. Nhưng tôi không đồng ý bởi tôi đã làm thử và thấy bộ rèm ấy rất tệ, không thể dùng được. Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà chị chồng định bé xé ra to, định giận dỗi tôi mãi sao? Có cách nào để chị ấy nguôi giận không?
Sống ở đời phải hiểu "chỉ cần vừa đủ" mới dễ dàng hạnh phúc Đã biết không có cách nào vượt qua tất cả, thôi thì thuận theo tự nhiên, hoàn thiện chính mình và tận hưởng niềm vui. Trong cuộc đời của một người, rất nhiều chuyện không thể diễn ra toàn vẹn viên mãn, cũng không có sự tình hay con người nào thập toàn thập mỹ. Có nhiều chuyện phải học cách nhìn rộng...