Sau khi bố chồng qua đời, tôi đón mẹ chồng lên sống cùng: Đúng 1 tháng sau, phải vội đưa bà về quê
Dù cố gắng làm đủ mọi cách song chúng tôi không thể giữ bà ở lại.
Sau 4 năm yêu nhau, vợ chồng tôi đi đến hôn nhân. So với bên chồng, điều kiện kinh tế của gia đình tôi khá hơn. Bố mẹ tôi đều là giảng viên đại học. Lại chỉ có mình tôi, ông bà rất yêu chiều con gái.
Gia đình chồng tôi khó khăn hơn một chút. Anh ấy sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn. Điều kiện kinh tế khá eo hẹp. Tuy nhiên, chồng tôi lại rất thông minh và có chí hướng thoát nghèo. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy được mời vào công ty của nước ngoài với mức lương tương đối tốt.
Khi còn yêu nhau, tôi không quan tâm nhiều đến hoàn cảnh gia đình anh. Bố mẹ tôi cũng khá hài lòng về con rể và chấp thuận cho cuộc hôn nhân này được diễn ra.
Để con gái không phải vất vả, bố mẹ tôi tặng luôn cho con gái 1 căn hộ ở thành phố làm của hồi môn. Việc này giúp chúng tôi giảm tải áp lực rất lớn.
Sống ở thành phố, trong khi bố mẹ chồng vẫn ở quê nhà, đều đặn 1 tháng/lần, vợ chồng tôi lại lái xe về quê thăm nhà. Ở thời điểm đó, bố chồng tôi bị tai biến nhẹ. May bà vẫn khoẻ mạnh nên vẫn có thể chăm sóc ông.
Cho đến đầu năm nay, sau một thời gian chống chọi với bệnh tật, bố chồng tôi qua đời. Sau khi tổ chức xong tang lễ, vợ chồng tôi đề xuất đưa mẹ lên thành phố sống cùng. Bởi bà không còn khoẻ mạnh như trước. Việc để mẹ sống một mình ở quê không có con cháu kế bên quả thật chúng tôi hoàn toàn không yên tâm.
Video đang HOT
Ban đầu, bà không đồng tình với đề xuất này. Mẹ chồng tôi lo ngại việc 2 thế hệ sống cùng nhà dễ xảy ra những mâu thuẫn không đáng có. Từ chuyện nhỏ đó có thể làm mất đi tình cảm gia đình vốn vẫn bền chặt. Tuy nhiên, sau nhiều lần thuyết phục, bà cũng đồng ý lên thành phố sống cùng các con.
Vợ chồng tôi hiểu ở thành phố này chúng tôi là người thân duy nhất của bà. Nên cả hai đều cố gắng sắp xếp thời gian để về nhà ăn cơm, trò chuyện tâm sự với mẹ nhiều hơn để bà không có cảm giác cô đơn.
Ảnh minh họa
Tôi còn cẩn thận đưa mẹ đi chào những người hàng xóm cùng tầng, nhằm tạo mối quan hệ. Chúng tôi cũng đưa bà đến khu chợ, công viên gần nhà để mẹ nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở thành phố này.
Dù cố gắng hết sức, song dường như mẹ chồng tôi vẫn muốn trở về căn nhà ở quê. Tối hôm đó, sau đúng 1 tháng dọn lên thành phố, bà gọi vợ chồng tôi ra phòng khách để nói chuyện.
“Mẹ đã cố gắng thích nghi nhưng có lẽ ở đây không phù hợp. Hàng ngày, các con đi làm, mẹ chỉ biết quanh quẩn ở nhà hết xem TV lại dọn dẹp nhà cửa. Hàng xóm xung quanh đóng cửa kín mít nên mẹ cũng ngại làm phiền họ. Cuộc sống như vậy khiến mẹ mệt hơn ở quê. Có lẽ, mẹ sẽ về nhà”, bà ngậm ngùi chia sẻ.
Khi nghe những lời nói này, chồng tôi vội vàng gặng hỏi liệu con cháu có làm gì sai khiến bà không hài lòng không. Song mẹ gạt đi và chỉ khẳng định rằng muốn về quê.
Hiểu mong muốn của mẹ, ngay sáng hôm sau, chúng tôi đưa bà trở về nhà. Ngay khi vừa đến cổng, tôi thấy nét mặt của mẹ rạng rỡ trở lại. Gặp lại những người hàng xóm thân quen của mình, bà lại vui tươi như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ thích cuộc sống ở nơi có có những người hàng xóm hiền lành chất phác này. Các con cứ trở về thành phố để tiếp tục công việc. Ở đây nếu có việc gì mẹ có mọi người hỗ trợ. Các con cứ yên tâm”, mẹ nói.
Đến lúc này, vợ chồng tôi hiểu ra: Không dễ dàng tách mẹ ra khỏi nếp sống với những người hàng xóm luôn coi nhau như người một nhà. Cuộc sống hối hả ở thành phố quả thật không thích hợp với mẹ. Về quê, mẹ có thể chăm sóc vườn cây của mình như một cách để tập thể dục hàng ngày, thỉnh thoảng trò chuyện, giao lưu với vài người hàng xóm thân thiết.
Để mẹ không thiếu tình thương của con cháu, đều đặn, hàng tuần gia đình tôi lại về quê ăn với bà bữa cơm. Vắng bóng người bạn đời, song giờ đây khi có mọi người gần gũi ở bên, mẹ chồng tôi lại vui trở lại. Bà không còn ủ dột như trước.
Khách đến nhà chơi, mẹ chồng đem bát cơm thiu ra khiến tôi tím mặt
Tôi bật khóc kể hết mọi chuyện cho chồng nghe. Nghe xong, anh cũng chỉ biết thở dài.
Đọc bài tâm sự "Vợ thường xuyên mặc váy, trang điểm rồi lang thang trong đêm khiến tôi bị mang tiếng", tôi như thấy bản thân mình trong đấy. Tôi cũng giống như bạn, đang phải chịu sự soi mói, chỉ trích từ người khác dù bản thân chẳng có lỗi lầm gì. Chỉ khác một điểm, bạn chịu đau khổ vì vợ, còn tôi chịu uất ức vì mẹ chồng.
Sau khi bố chồng qua đời, sức khỏe, tinh thần của mẹ chồng tôi sa sút nghiêm trọng. Thời gian đầu, bà không thiết ăn uống, thường đòi ra mộ bố mỗi tối. Vợ chồng tôi khuyên can mãi, bà mới chịu thôi.
Nhưng dạo gần đây, mẹ chồng tôi bắt đầu có những biểu hiện lạ, nghiêng về bệnh thần kinh. Bà hay nói lảm nhảm, rồi chuyện không nói có, chuyện có nói không khiến tôi đau nhức đầu óc.
Ăn cơm rồi thì bà lại nói chưa ăn, đòi ăn tiếp. Tôi pha sữa cho bà uống thì bà nói tôi cho bà uống nước vo gạo. Hay thậm chí, bà còn lấy quần áo bẩn trong sọt để mặc, trong khi quần áo sạch, tôi xếp gọn gàng để ngay trên giường thì bà đem bỏ thẳng vào máy giặt. Biết mẹ bị lẩn thẩn nên tôi cũng không hờn không trách, chỉ biết âm thầm dọn dẹp những gì mẹ bày ra. Chúng tôi cũng đưa mẹ đi khám, lấy thuốc uống mỗi ngày nhưng có lẽ nỗi đau mất chồng khiến bà suy sụp nhanh chóng quá.
Mấy ngày trước, có vài người họ hàng đến nhà chơi, hỏi thăm sức khỏe của mẹ chồng tôi. Bà bỗng xuống bếp, bưng lên bát cơm thiu rồi nói đó là cơm tôi chuẩn bị cho bà ăn. Rằng ngày nào tôi cũng cho bà ăn cơm thiu cơm nguội, rồi thì có hôm tôi chẳng cho bà ăn gì, bà đói đến hoa cả mắt. Tôi đứng bên cạnh, nghe mẹ chồng tố tội mình mà tím tái mặt mày. Đợi lúc tiễn họ về, tôi mới có cơ hội giải thích tất cả. Cũng may mọi người đêu hiểu nên cũng không trách gì. Thâm chí môt bác nói: "Nhìn mẹ cháu da dẻ hông hào là bác biêt bà ăn uông đây đủ, chỉ tôi cho các cháu thôi".
Mà đâu chỉ thế, mẹ chồng tôi còn sang nhà hàng xóm nói xấu con dâu. Vài người không hiểu lại trách tôi, rồi nói tôi ăn ở tê với mẹ chồng. Tôi khổ tâm hết sức. Kể cho chồng nghe thì anh cũng chỉ biết thở dài lắc đầu. Chồng bảo hay đưa mẹ vào viện tâm thần ở một thời gian nhưng tôi thây đê bà vào đó thì tôi bà quá. Giờ chẳng biết phải làm thế nào cho yên nữa?
Chồng cũ đến đón con gái đi chơi, lúc về con đưa chùm chìa khóa mà mắt tôi đỏ hoe Hai năm qua anh không đoái hoài, giờ lại tỏ vẻ ân cần khiến tôi khó lòng chấp nhận, nhưng vì con muốn gặp bố nên tôi đành đồng ý cho bố con đi chơi với nhau. Tôi đã ly hôn với chồng cũ được 2 năm, hiện đang sống cùng con gái. Còn về lý do hai vợ chồng ly hôn, thực...