Sau hai tháng yêu say đắm, em nói chia tay vì không hợp nhau
Tình yêu “sét đánh” ấy đã khiến chúng tôi “quấn” lấy nhau chỉ sau một ngày quen biết.
Chúng tôi thành người dưng sau hơn 2 tháng “cảm nắng” nhau (Ảnh minh họa)
Tình yêu của chúng tôi “thần tốc” đến mức mới quen một ngày đã yêu, không những thế cả hai còn xác định đưa nhau về giới thiệu, hẹn ngày cưới. Nhưng không ngờ, sau 2 tháng bên nhau, chúng tôi nhận ra đó là một sai lầm.
Tôi và em quen nhau trong một chuyến đi chơi xa vào những ngày cuối năm, cùng bạn bè. Hôm đó, tôi được phân công làm “xế” của em trên cung đường phượt. Ngồi sau xe tôi, em không nói gì nhiều, chỉ nhớ rằng, có lúc vì lạnh quá, em ôm chầm lấy tôi, sau đó ngủ thiếp đi.
Quả thực, em là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn và dễ mến. Chuyến đi hôm đó vất vả, mưa rừng, gió lạnh khiến chúng tôi nắm chặt tay nhau quyết tâm vượt qua tất cả.
Vượt lên đỉnh con dốc cao, thiên nhiên hùng vĩ khiến tôi có cảm giác đang chạm tay tới mây, bỗng dưng… có một “luồng điện” chớp qua tôi, bàn tay em chạm vào bàn tay tôi và chúng tôi đã trúng phải tình yêu “sét đánh”.
Nhóm bạn đi cùng đều tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tại sao hai người xa lạ, mới gặp có một ngày mà lại tình cảm, tạo dáng chụp ảnh giống như đôi yêu nhau lâu lắm rồi”.
Bỏ qua những ánh mắt dò xét ấy, chúng tôi vẫn tiếp tục quan tâm nhau. Giữa chúng tôi không còn khoảng cách, thay vào đó là nụ cười hạnh phúc, rạng rỡ khi được ở bên nhau.
Video đang HOT
Trở về nhà, tôi tự hào tuyên bố mình đã tìm được người con gái của cuộc đời. Bạn bè tôi tròn mắt ngạc nhiên, ai cũng nói tôi đừng quá vội vàng, bởi có thể đó chỉ là “cảm nắng”. Nhưng bỏ ngoài tai những lời phân tích, khuyên ngăn, ngày nào tôi và em cũng gặp nhau, dành cho nhau lời yêu thương, ngọt ngào.
Em là người lãng mạn, thích được nhắn tin, nói chuyện hàng ngày. Ban đầu, tôi còn đủ sức để chiều theo những sở thích của em. Nhưng chỉ sau 2 tháng yêu say đắm, tôi nhận ra dường như em không phải là mẫu người lý tưởng. Chúng tôi bắt đầu có những cãi vã, bất đồng. Em đòi đi chơi xa, tôi từ chối vì quá bận. Em đòi mỗi ngày phải tặng cho em một món quà, nhưng tôi không đủ kinh tế để đáp ứng yêu cầu đó,…
Chuyện tình “thần tốc” của tôi kéo dài được hơn 2 tháng em chủ động nói: “Em muốn dừng lại”. Giờ đây, tôi rất hoang mang, bởi sau chia tay, em rất vui vẻ, còn tôi thấy trống rỗng vô cùng. Phải chăng tôi đã quá ngốc khi tin rằng tình yêu của em dành cho tôi là thật lòng?
Theo NĐT
Mới cưới hai tháng mà đêm nào tôi cũng khóc ướt gối
Nhưng nếu tôi về, cả nhà sẽ bị dìm chết trong bãi nước bọt của xóm làng.
Vì nhà nghèo nên ngay từ khi đi học, tôi đã có quan niệm: Lấy chồng không sợ khổ, chỉ sợ nghèo. Chính vì vậy, những người tôi quen đều là người giàu có, đã có nhà, có xe để sau này tôi khỏi phải khổ như mẹ mình.
Nói chung, tôi cũng thuộc dạng có nhan sắc. Tôi lại biết cách chăm sóc bản thân và khiến mình nổi bật nên càng được nhiều người theo đuổi. Lựa chọn mãi, tôi gật đầu chấp nhận làm vợ anh, một anh chàng thiếu gia có nhà mặt phố, bố làm to ở thủ đô Hà Nội.
Ngày đó, anh không chỉ giàu có mà còn chiều chuộng tôi vô đối. Tôi thích túi xách hàng hiệu nào, anh cũng không ngần ngại chi tiền mua. Sinh nhật 23 tuổi của tôi, anh bao luôn một chuyến du lịch Nhật Bản để tôi hài lòng. Đi với anh, tôi cảm thấy mình được hòa nhập vào giới thượng lưu. Nhưng chưa một lần nào tôi tự hỏi, tiền anh ở đâu mà có.
Đám cưới của chúng tôi nhanh chóng diễn ra chỉ sau vài tháng yêu nhau. Đến bây giờ, tôi cũng không biết giữa chúng tôi có tình yêu không? Hay chỉ là một bên cần tiền, một bên cần vợ đẹp, chân dài làm mẫu. Ngày cưới, dân làng thôn tôi choáng ngợp bởi dàn siêu xe đón dâu. Còn bạn bè chồng tôi lại trầm trồ trước vẻ đẹp của tôi. Tôi thấy hãnh diện bởi những điều quá hoàn hảo đó.
Đi với anh, tôi cảm thấy mình được hòa nhập vào giới thượng lưu. (Ảnh minh họa)
Ngay khi cưới về, chúng tôi được bố mẹ anh mua cho một căn biệt thự tiện nghi ở trung tâm thủ đô. Không phải làm dâu bố mẹ chồng nhưng cuộc sống của tôi cũng chẳng dễ dàng gì. Hàng ngày, tôi phải đi làm ở công ty của bố chồng dưới sự quản lí của ông và nhân viên. Tôi biết, ông làm vậy để theo dõi sát sao tôi nhất có thể.
Còn chồng tôi thì chỉ biết ăn chơi, hưởng thụ. Sáng tôi đi làm rồi, anh ta vẫn còn ngủ. Chiều tôi đi làm về, anh ta đã đi chơi. Tối tôi đi ngủ rồi, anh ta mới về. Giữa chúng tôi chẳng có một chút hạnh phúc của các cặp vợ chồng son
Đến lúc này, tôi mới thèm cảm giác được chồng đưa đi chơi, được ôm chồng mỗi đêm. Mới cưới 2 tháng mà đêm nào tôi cũng khóc ướt gối vì cô đơn.
Một lần, tôi gọi điện cho chồng, bảo anh về sớm, tôi sẽ đợi. Đáp lại, anh ta gằn giọng bảo tôi cứ ngủ trước, anh ta đi chơi là quyền của anh ta, tôi không được can thiệp, rồi tắt máy. Tôi gọi lại thì thuê bao không liên lạc được. Đêm nào cũng ăn cơm một mình, xem ti vi một mình, lướt facebook một mình rồi ngủ, cuộc sống của tôi nhàm chán, vô vị đến mức nghẹt thở.
Từ ngày cưới, tôi cũng chưa về nhà thăm mẹ lần nào. Tôi không muốn mẹ biết tôi sống không hạnh phúc, vì đây là quyết định của tôi. Nhớ con, mẹ tôi lò dò từ quê lên thăm tôi, và đau đớn nhận được sự sỉ nhục từ chàng rể giàu có của bà.
Hôm đó biết tin mẹ lên, tôi bảo chồng thu xếp đón mẹ, bởi tôi còn đi làm. Anh ta chẳng nói gì, chỉ tắt máy. Tôi cũng yên tâm, cho rằng chồng không đến nỗi tệ với cả mẹ vợ.
Nào ngờ, chiều tôi đi làm về, mẹ tôi ngồi thu lu ngay trước cổng, không ai mở cửa. Nhìn mẹ khắc khổ ngồi cạnh căn nhà rộng lớn, nước mắt tôi chực trào ra.
Tôi mở cửa cho bà vào, hỏi ra mới biết bà lên từ 9 giờ sáng nhưng chồng tôi không đón. Sợ phiền tôi trong giờ làm nên khi tôi gọi điện hỏi, bà nói dối đã vào nhà rồi. Bà còn hỏi chồng tôi đâu?
Dẫn mẹ đi rửa mặt mà nước mắt tôi cứ thế chảy ra. Tôi hận anh ta, người tôi gọi là chồng.
Tối đó, anh ta về với vẻ mặt say xỉn. Thấy mẹ tôi, anh ta cũng chẳng chào mà đi thẳng vào nhà tắm. Mẹ tôi nhìn theo, tôi vội nói đỡ cho chồng, nhưng trong lòng chỉ muốn mắng anh ta cho hả dạ.
Mới cưới 2 tháng mà đêm nào tôi cũng khóc ướt gối vì cô đơn. (Ảnh minh họa)
Đêm, khi mẹ đã ngủ, vợ chồng tôi xảy ra trận cãi nhau đầu tiên từ ngày cưới đến giờ. Tôi hỏi sao anh ta không chào mẹ tôi, thì anh ta đáp lại một cách trân tráo: "Mẹ cô chứ mẹ tôi mà tôi chào?" Tôi sững người: "Mẹ tôi không phải mẹ anh sao? Vậy anh cưới tôi làm gì? Tôi là cái gì của anh?".
Anh ta sẵng giọng: "Chẳng phải cái cô cần cũng chỉ là tiền của tôi thôi sao? Cô từng bô bô kể với bạn bè cô rằng tôi là người giàu nhất trong số những người theo đuổi cô còn gì? Tôi nói cho cô biết, đây là nhà tôi, tôi muốn chào ai tôi chào, không thì thôi. Tôi không đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà là may rồi?"
Tôi sốc đến mức chẳng nói được câu nào nữa. Không ngờ, những câu nói trước đây của tôi với bạn bè, anh ta đều biết được.
Bất ngờ hơn, mẹ tôi vì không ngủ được nên đã nghe hết những lời to tiếng của chúng tôi. Ngay hôm sau, mẹ nhất quyết bảo tôi dọn đồ về nhà. Nhưng tôi sao làm vậy được? Nếu tôi về, cả nhà sẽ bị dìm chết trong bãi nước bọt của xóm làng.
Nhìn mẹ khóc vì đau khổ và thương con, tim tôi thắt lại. Tôi ân hận quá. Giá mà tôi đừng ham giàu, có lẽ tôi đã không làm khổ mẹ mình thế này. Giờ tôi có nên theo ý mẹ, dọn về nhà cũ không?
Theo PNVN
Vợ cấm vận 2 tháng, vẫn chưa muốn dừng lại Lấy lý do con nhỏ, mệt mỏi, hai tháng nay vợ không cho tôi động vào người. Tôi cảm giác cô ấy không còn yêu tôi nữa... Tôi chưa bao giờ tâm sự chuyện của mình lên báo, dù rằng thi thoảng cũng đọc những mẩu chuyện tâm sự của mọi người để hiểu biết hơn về cuộc sống hôn nhân, gia đình....