Sau cú ngất xỉu của chồng, tôi nín thở rặn liền 1 hơi và… con chào đời
Cú ngất xỉu của chồng cũng khiến mình bật cười. Kết quả là ngay sau đó, mình nín thở rặn 1 hơi và… con chào đời liền sau đó.
Vợ chồng mình cưới nhau hơn 1 năm mới bầu bí nên anh chồng vui lắm. May mắn mình cũng có được ông chồng giống “chồng nhà người ta”. Vợ bầu bí thì chồng mở máy tính lên mạng học kiến thức chăm sóc bà mẹ mang thai. Đọc trên mạng thấy các mẹ chia sẻ nhiều quá, mỗi mẹ một kinh nghiệm chàng choáng luôn không biết là theo mẹ nào thì đúng.
Cuối cùng chàng đành bảo mình: “Thôi vợ ơi vợ thèm gì thì bảo chồng mua, vợ cần xoa bóp chỗ nào thì bảo chồng xoa bóp, và khi nào thấy cần tới bác sĩ thì bảo chồng đưa đi nhé. Chứ chồng không biết phải áp dụng kinh nghiệm nào là tốt nhất đâu”.
“Thôi vợ ơi vợ thèm gì thì bảo chồng mua, vợ cần xoa bóp chỗ nào thì bảo chồng xoa bóp, và khi nào thấy cần tới bác sĩ thì bảo chồng đưa đi nhé. Chứ chồng không biết phải áp dụng kinh nghiệm nào là tốt nhất đâu”. (Ảnh minh họa)
Nghe chồng nói mà mình không nín được cười, thương ông chồng ngố quá. Từ nhỏ đến giờ chồng mình có phải động chân động tay vào việc gì đâu toàn là mẹ và vợ phục vụ hết. Vậy mà giờ vợ có bầu, cũng đã ý thức được trách nhiệm của mình, thế là tốt lắm rồi. Nhưng để chắc ăn, mình cố gắng tự lo, chứ nhờ ông chồng công tử ấy có ngày chắc ăn cơm sống, cháo khê mất.
Thấy mình không nhờ vả gì cả, chàng biết vợ chưa tin tưởng ở khả năng của chàng. Cuối cùng chàng đã quyết định làm một việc chứng minh cho hình ảnh “người đàn ông mạnh mẽ, mẫu mực” khi quyết định đăng kí 1 phòng sinh dịch vụ tương đối tốt để có thể được ở bên chăm sóc vợ lúc lâm bồn… Mình đồng ý liền và còn bảo chồng nhớ phải quay lại khoảnh khắc con chào đời để làm kỷ niệm.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước và cũng đã đi học lớp tiền sản nhưng mình vẫn không tránh khỏi cảm giác bồn chồn lo lắng. Thỉnh thoảng mình lại tán gẫu với cô bạn thân: “Không biết thằng bé nhà tao có dễ ra không nữa, trong bụng thì nghịch lắm. Dạo ấy mày đau cả ngày mới sinh cơ á… Sợ thế…”
Chồng nghe thấy thế thì quả quyết với mình: “Vợ không phải lo quá thế đâu. Đau đớn chắc cũng chỉ như… muỗi đốt, kiến cắn thôi mà. Thằng con anh nó nghịch trong bụng thế thôi chứ nó thương mẹ nó lắm, không làm mẹ nó đau đâu!”.
Thấy anh chồng động viên thế thì mình cũng yên tâm lắm. Lúc bắt đầu thấy có một chút máu chảy ra mình dũng cảm xách làn vào viện cùng chồng.
Video đang HOT
Thế nhưng, những cơn đau đẻ thực sự không hề “muỗi” như chồng mình quả quyết. Mình cố gắng cắn chặt môi chịu đựng, không dám kêu la một lờ nào. Bởi vì mình sợ nếu lỡ có kêu rồi trong lúc không kiềm chế được lại cáu giận chửi chồng như nhiều chị em chia sẻ thì xấu hổ lắm.
Thế nhưng, những cơn đau đẻ thực sự không hề “muỗi” như chồng mình quả quyết. (Ảnh minh họa)
Mình kiên cường chịu đựng cơn đau đến vã mồ hôi để rặn đẻ, chồng cầm cái điện thoại giơ lên. Dù rất đau nhưng mình vẫn nhìn rõ cánh tay anh run lên bần bật. Lúc con sắp ra, cả phòng bỗng thấy 1 tiếng “bịch” rất to kèm theo là tiếng vật gì đó rơi xuống.
Ai nấy tròn mắt nhìn rồi bỗng… cười lăn. Hóa ra vì nhìn cảnh vợ đẻ “choáng” quá, chồng mình hoa mắt chóng mặt không đứng vững nổi đã té xỉu xuống sàn. Chiếc điện thoại trong tay anh rơi xuống pin và nắp điện thoại bắn mỗi nơi một thứ. Cú ngã của chồng cũng khiến mình bật cười nên cơ thể được thư giãn hẳn và hồi sức rất nhanh. Kết quả là ngay sau đó, mình nín thở rặn 1 hơi và… con chào đời liền sau đó.
Thế là mọi sự chuẩn bị của chồng mình đều không thực hiện được. Không ghi lại được cảnh sinh con. Khi mình và con được đưa ra ngoài thì chồng cũng đã tỉnh lại nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ. Nhìn thấy mình anh gãi đầu gãi tai rối rít xin lỗi. Mình nhìn mà thương lắm.
Mình không còn ý định trêu chồng nữa mà bảo anh lo pha sữa cho con. Lúc mệt mình đưa con cho chồng bế, còn mình nằm xuống nghỉ. Lần này mình sẽ để anh chồng thực hành cho quen, sau này con khóc con quấy đêm còn biết đường dỗ dành con giúp vợ. Chứ con khóc nhiều mà choáng rồi ngất như hôm vợ đẻ thì mình làm sao mà vừa dỗ con vừa hồi sức cho chồng được.
Theo Blogtamsu
Kết thúc cổ tích cho người đàn ông quay về sau 22 năm đánh vợ theo nhân tình
Tôi nghìn năm cũng không thể quên được ngày hôm ấy, bố tôi túm tóc mẹ tôi đập đầu bà vào tường, máu chảy lênh láng. Tôi như phát điên, lao vào bố đánh đập bênh vực mẹ cho đến khi bị ông đánh ngất xỉu.
Tôi từng có những ngày tuổi thơ sống trong êm đềm. Bố là người có chức tước ở nơi làm việc, vì vậy nhà tôi có thể nói của ngon vật lạ, không thiếu thứ gì. Nhưng sau đó, tôi bắt đầu phải chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau. Lúc đầu, cả hai còn cố kín tiếng, không để 2 anh em biết. Dần dần, những cuộc cãi vã càng to dần, ngay cả hàng xóm cũng biết chuyện. Mỗi lần thấy họ to tiếng, tôi lại sợ hãi trốn vào phòng, trùm kín trong chăn.
Tôi đã có tuổi thơ hạnh phúc cho đến khi bố bỏ mặc tất cả theo nhân tình.
Nhiều lần bố mẹ cãi nhau, mẹ không còn tâm trí làm cơm, lại cho anh em tôi tiền ra quán ăn phở. Từ đó, mỗi buổi chiều tôi và em gái ra hàng ăn, hàng xóm lại biết gia đình có chuyện.
Nghe người này người kia nói, tôi biết nguyên nhân là do bố tôi có vợ bé bên ngoài. Dần dần, từ người đàn ông hiền lành, vì người phụ nữ kia ông sẵn sàng đánh đập mẹ tôi. Lúc đầu chỉ là cái tát, rồi tới thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Hàng xóm ban đầu sang can ngăn, khuyên giải nhưng rồi mãi cũng không làm được gì.
Cho đến ngày tôi về nhà và chứng kiến cảnh tượng rợn người tưởng chỉ có trong phim. Khi bố tôi túm tóc mẹ đập vào tường, khiến máu loang lổ. Tôi lúc đó đã như phát điên, xông vào đánh đập ông để bảo vệ mẹ, cuối cùng bị đánh đến bất tỉnh.
Sau sự việc này, mẹ tôi đồng ý ly hôn, sau bao nhiêu tháng ngày bà cố nín nhịn vì nghĩ cho anh em tôi. Nếu ở chung mái nhà, bà sợ ông sẽ không chỉ đánh đập mẹ mà còn hành hạ chúng tôi. Sau khi ly hôn, bố tôi mang theo gần hết tài sản, bỏ đi cùng nhân tình.
Lúc ấy, việc ly hôn còn là một điều đáng chê trách, không chỉ mẹ, ngay cả khi 2 anh em tôi ra đường cũng liên tục bị người đời chỉ trỏ, dèm pha. Mẹ tôi quá đau buồn mà phát bệnh, thần kinh không còn tỉnh táo, khiến đơn vị phải cho nghỉ ốm, đồng lương chỉ còn ba cọc ba đồng.
Những đồng tiền của gia đình hết dần, mẹ ốm yếu, thần kinh không bình thường, em gái nhỏ dại, tôi tự thấy mình phải có trách nhiệm gánh vác gia đình. Vì vậy, tôi thường xuyên đi sớm về muộn, kiếm việc làm thêm. Nhưng mẹ không hiểu chuyện, còn trách mắng tôi ham chơi, không lo nghĩ cho gia đình.
Khốn khó mấy ba mẹ con tôi cũng sống được đến ngày tôi tốt nghiệp trung học. Không có cửa nào cho tôi học đại học, vì có thi đỗ cũng không có tiền, tôi cố gắng tìm việc làm để mong có cuộc sống dư giả hơn cho mẹ và em. Cũng may cơ quan nơi mẹ làm việc giúp đỡ, đặc cách cho tôi vào làm dù không có bằng đại học, nhưng vẫn bắt tôi phải thi đạt đầu vào. Tôi vượt qua kỳ thi, trở thành giáo viên thể dục của trường.
Tôi có công ăn việc làm ổn định, đồng lương tuy không nhiều nhưng so với những ngày khốn khó trước đây, cũng có thể nói là có của ăn của để. Cuộc sống cứ thế trôi qua, cũng đến tuổi phải lập gia đình. Nhưng gia cảnh khiến không một ai muốn cho tôi cưới con gái họ. Vì họ cho rằng, tôi cũng sẽ tồi tệ giống như bố mình. Người đàn ông đã bỏ gia đình bao năm qua, vẫn đủ sức gây cản trở đến hạnh phúc, cuộc sống của chúng tôi. Tôi đã đánh mất mối tình đầu của mình cũng bởi ông bố bội bạc ấy.
Mãi rồi tôi cũng được giới thiệu cho một cô gái thuộc dạng gái ế trong làng, tính khí thất thường. Nhưng tôi nghĩ rằng, mình không lấy người như vậy thì cũng không ai lấy mình. Vả lại chuyện gì cô ta làm tôi cũng có thể cho qua được, miễn cô ấy biết chăm sóc và chịu đựng được mẹ tôi.
Cuộc sống cứ thế bình bình trôi qua, không có gì vượt trội, nhưng cũng không có gì đáng chê trách. Cứ nghĩ lại những ngày tháng đau khổ trước đây, tôi tự thấy mình đã quá hạnh phúc.
Mọi chuyện đang yên ổn, bỗng từ đâu, người đã từng là bố của tôi quay lại. Ông nay trông đã già yếu, tóc bạc phơ. Ông tới xin lỗi mẹ tôi, cho biết người đàn bà kia đã lợi dụng ông, mang hết số tiền của ông theo người khác. Bao năm qua ông đã muốn quay lại nhưng không đủ can đảm để xin mọi người tha thứ. Tôi vẫn một mực muốn chối bỏ tất cả. Những tháng ngày đáng căm hận ấy, ông ta đã ở đâu? Tôi không có cha. Cha tôi đã chết từ cái ngày ấy.
Mẹ tôi phát ốm sau khi cha quay lại, liên tục khuyên nhủ tôi hãy tha thứ cho ông. Ông đã biết lỗi rồi, dù gì tôi cũng là cốt nhục tình thân. Hãy cho ông ý cơ hội quay lại.
Trong khi tôi vẫn chưa biết phải làm như thế nào, vợ tôi lại nổi cơn điên, dọa dẫm nếu đón bố về cô ta sẽ là người bỏ đi. Thật ra tôi mới là người hận ông nhất, tôi không muốn nhìn lại khuôn mặt ấy một phút một giây nào, nói chi ở trong nhà của mình. Nhưng nói ngược lại, nhìn người đàn ông vốn là cha mình tuổi già sức yếu, bước xiêu xiêu vẹo vẹo một mình, sống tạm bợ đâu đó, liệu lương tâm tôi có chấp nhận được, còn cả mẹ tôi nữa.
Khi tôi chưa quyết định thì bố tôi bất ngờ gửi thư để ngoài cửa, cho biết đáng ra không nên làm phiền chúng tôi ngay từ đầu, ông sẽ về quê sinh sống, mong tôi chăm sóc mẹ cẩn thận.
Tôi cũng không muốn nghĩ thêm gì đến chuyện này, cho tới khi người nhà ở quê gọi điện lên thông báo bố tôi đang ốm nặng ở quê. Nghe thế, tôi lo lắng, cuống cuồng về chăm sóc ông.
Sau đó, tôi tìm thuê một căn nhà nhỏ cho ông ở khu vực gần nhà tôi, tự tay sắm sửa đồ đạc trong nhà. Em gái thấy tôi đã có thái độ khác với bố không khỏi vui mừng, nhưng nó cũng mặc nhiên không muốn gặp lại bố, chỉ đề nghị góp tiền sắm sửa cho ông.
Mẹ tôi ít bệnh hơn từ khi bố quay trở lại.
Mẹ tôi bắt đầu năng qua lại thăm bố. Có những khi tôi thấy hai người ngồi trước sân, không nói năng gì. Có lần, bố ngồi lặng lẽ chải tóc cho mẹ. Lòng tôi như dịu lại. Tôi có lại cảm giác của người vừa được có bố vừa được có mẹ đã thiếu vắng bao nhiêu năm qua.
Theo Emdep
'Cô muốn làm vợ thì im lặng để tôi cặp bồ' "Ra khỏi nhà thì thôi, về đến nhà là anh ta đánh tôi vô tội vạ. Nhiều khi, chẳng vì lý do gì, anh ta cũng cho tôi "ăn đòn". Có lần, nghe tiếng con khóc nhiều khiến hắn tỉnh giấc. không nói không rằng, hắn lao vào giường túm tóc tôi lôi xuống đất, đấm, đạp không thương tiếc", chị Nguyễn Thị...