Sau cú điện thoại gọi nhầm đêm hôm ấy tôi đã mất vợ mãi mãi
Con cái ở nhà chị gái, đêm đó Hiền không ăn uống gì. Tâm trạng đâu mà nuốt nổi cơm nữa. Cô lên phòng tắm rửa rồi ngồi vào bàn viết viết, 11 giờ Tuấn về. Anh giật mình khi thấy vợ ngồi trong bóng tối và rồi…
Tuấn và Hiền sống với nhau đến nay cũng đã được 7 năm rồi. Tình cảm vợ chồng khá tốt đẹp, vợ anh Tuấn là 1 người có hình thức ưa nhìn, hiền lành, ăn nói dịu dàng lại hết mực thương yêu chồng con. Dù biết với 1 người đàn có người vợ và 1 gia đình như thế là trọn vẹn rồi nhưng thực sự trong lòng Tuấn vẫn chưa nguôi ngoai tình cảm mà anh đã dành cho người tình cũ của mình đó là – Trang.
Bao năm nay anh vẫn ngóng tin xem Trang sống có hạnh phúc không? Mỗi lần lên mạng anh đều lén vào facebook cô ấy để xem hình. Tình cảm có lẽ là thứ khó điều khiển nhất, anh chẳng hiểu tại sao mình lại yêu người con gái đó nhiều đến vậy, dù chính cô ấy đã bỏ anh mà đi theo người khác.
Cú điện thoại nhầm đã phanh phui tất cả (Ảnh minh họa)
Rồi 1 ngày đẹp trời cô tình cũ gọi điện cho anh khóc lóc, ruột gan Tuấn cứ như đang nhấp nhổm. Nỗi nhớ công với sự lo lắng anh phi ngay đến gặp cô ấy. Trang cứ rúc vào ngực Tuấn mà khóc nức nở, từ đó có gì Trang cũng gọi anh ra để tâm sự . Cũng chính giây phút đó họ lén lút qua lại với nhau, còn Hiền – vợ Tuấn chẳng hay biết gì. Đêm đó Tuấn đi uống rượu cùng cơ quan, nửa đêm thấy điện thoại đổ chuông Hiền liên cầm máy:
- Alo.
- Em à?
Giọng Tuấn nhẹ nhàng đến lạ thường:
- Vâng em đây.
- Đêm nay anh không qua chỗ em được đâu, anh say quá rồi.
Video đang HOT
Tút tút tút…
Tuấn tắt máy, Hiền không hiểu chuyện gì, nhưng cô có linh cảm xấu sau cú điện thoại đó, hình như anh đã gọi nhầm. 12 giờ Tuấn về nhà chân nọ đá xọ lấy chân kia, nếu là bình thường Hiền sẽ dậy đỡ lấy chồng rồi thay quần áo cho anh nhưng đêm nay cô nằm im giả vờ như đã ngủ. Khi Tuấn đã say giấc nồng thì Hiền lén dậy kiểm tra điện thoại, ngoài 1 số lạ ra thì hầu hết là gọi cho cô và người ở cơ quan. Cô lưu lại số lại đó mai lên cơ quan mượn máy nhá vào thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói con gái. Lòng Hiền cứ như lửa đốt, hình như anh ấy đã có người khác. Cô chẳng tập trung nổi vào việc gì.
Hai hôm sau, cô quyết định theo dõi chồng và rồi cô như hóa đá tại chỗ khi thấy người chạy xe song song với chồng mình là cô tình cũ. Vì Tuấn báo với vợ tối nay đi liên hoan nhưng giờ đây cô đã biết anh liên hoan ở đâu và với ai.
Đi được 1 đoạn thì Trang rẽ vào 1 bãi đỗ xe gửi xe ở đó rồi leo lên xe Tuấn ngồi. Họ mua ít đồ ăn rồi rẽ vào nhà nghỉ. Hiền đứng đó nước mắt cứ thi nhau rơi, tay chân bủn rủn.
Cô mãi chỉ là người thứ 3 sao? (Ảnh minh họa)
Cô phi xe về nhà nằm xoài ra ghế, lâu lắm rồi cô mới thấy đau và tổn thương nhiều như vậy. Đau đến ngạt thở, Hiền khóc như chưa từng được khóc. Cô đã hết lòng vì anh nhưng anh vẫn phản bội lại cô. Ngày yêu nhau đã bao lần cô buồn vì anh vẫn quan tâm người cũ. Vậy mà giờ đây lấy nhau 7 năm rồi Tuấn vẫn qua lại với người kia.
Con cái ở nhà chị gái, đêm đó Hiền không ăn uống gì. Tâm trạng đâu mà nuốt nổi cơm nữa. Cô lên phòng tắm rửa rồi ngồi vào bàn, 11 giờ Tuấn về. Anh giật mình khi thấy vợ ngồi trong bóng tối:
- Sao em còn chưa đi ngủ?
- Anh mệt không?
- À… không, anh uống có mấy chén rượu thôi không sao cả? Em đi ngủ đi không mệt.
Hiền lướt qua người chồng:
- Anh uống rượu à? Sao em không ngửi thấy mùi?
Tuấn chột dạ:
- Chắc do anh ăn nhiều nên nó dã rượu rồi.
- Vậy à! Chứ không phải anh ăn và liên hoan luôn trong khách sạn X với em Trang – tình cũ sao?
Tuấn cứng lưỡi. Hiền nói tiếp:
- Em có quà cho anh ở bàn đấy. Em qua phòng con ngủ, anh cứ ngủ lại đây đi.
Nói rồi Hiền bỏ đi, Tuấn tiến lại bàn run run khi thấy tờ giấy ly hôn ấy. Anh biết mình có tình cảm với Trang nhưng chưa 1 lần anh nghĩ sẽ có ngày anh đ.ánh mất vợ. Với Trang anh chỉ là tạm bợ, còn với vợ anh thì anh là cả niềm tin, sự sống và tất cả những gì cô có. Quan trọng hơn anh là bố của hai đứa con mà cô đã mang nặng đẻ đau. Nhưng giờ đây nhìn khuôn mặt bình thản lạnh lùng đó, Tuấn mới thực sự thấm thía rằng chính anh đã đ.ánh mất tất cả.
Tuấn hoang mang sợ hãi tột độ, còn Hiền thì đau đớn quá không còn khóc nổi nữa. Cô không muốn là bình phong là kẻ thứ 3 mãi nữa. Vậy đấy, chỉ vì 1 cú điện thoại nhầm mà tất cả đã vỡ lở, tất cả đã tan tành. Người đàn ông ngoại tình đó có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của vợ mình, và giờ đây khi mất cô ấy mãi mãi, có lẽ anh ta mới thảng thốt giật mình hối hận… Nhưng còn ích gì nữa: “Có không giữ mất đừng tìm” câu nói này chưa bao giờ là sai cả.
Theo Một Thế Giới
Cú điện thoại gọi nhầm và cái thai trong bụng cô bạn thân
Chị cầm máy alo trong cơn ngái ngủ nhưng phải đến vài phút sau đầu giây bên kia mới lên tiếng: "Anh say quá, anh đến chỗ em nhé. Chúng ta sẽ nói chuyện về cái thai Ngân nhé". Tay chị bủn rủn, chiếc điện thoại rơi thõng xuống nền nhà.
3 năm về trước chị đã từng vô cùng hạnh phúc với anh trong căn nhà đó. Họ đã từng là 1 cặp vợ chồng được bao người ghen tỵ. Chị mãn nguyện với những gì mình có, chị yêu anh, tình yêu đó vẫn luôn nguyên vẹn từ khi yêu cho đến lúc cưới.
Chị là người hiền lành nên được rất nhiều người yêu quí. Trong đám bạn chị thân nhất với Ngân. Họ chơi thân từ bé vậy nên khi chị kết hôn, con cái đề huề rồi họ vẫn là những người bạn tri kỷ. Họ cứ sống vô tư như thế cho đến một ngày chị nhận được cú điện thoại của anh, nhưng là một cú điện thoại nhầm...
Hôm đó anh nói anh đi công tác 3 ngày, chị chuẩn bị quần áo cho anh rồi ôm anh 1 cái thật chặt trước khi anh đi. Anh chị vẫn thường làm thế mỗi sáng trước lúc ra khỏi nhà. Tối đó chị qua đắp chăn cho con rồi về phòng nằm ngủ, nằm được tầm nửa tiếng thì tiếng chuông điện thọai đổ... là anh gọi về.
Chị cầm máy alo trong cơn ngái ngủ nhưng phải đến vài phút sau đầu giây bên kia mới lên tiếng: "Anh say quá, anh đến chỗ em nhé. Chúng ta sẽ nói chuyện về cái thai Ngân nhé". Tay chị bủn rủn, chiếc điện thoại rơi thõng xuống nền nhà. Chưa bao giờ chị run rẩy sợ hãi như hôm đó, chị phải làm gì bây giờ, cái thai ư? Lẽ nào anh với Ngân đang lén lút qua lại với nhau, anh đang đi công tác cơ mà? Chị khóc chẳng bật thành tiếng được, nỗi sợ hãi đau đớn bao trùm chị.
Hơn 12 giờ đêm chị phi xe đến nhà Ngân, từ xa chị nhìn thấy đèn tầng 2 vẫn sáng, dường như trong ngôi nhà kia có hai người đang cãi nhau. Chị ngậm ngùi quay xe về, đêm đó chị ngồi dưới sàn nhà cả đêm ngắm nghía đứa con trai bé bỏng của chị đang ngủ.
Ngày mai là cả sóng gió đang chờ, hôm đó chị kiệt sức không đi làm nổi. Chị đề nghị nói chuyện với anh. Khi nhận được điện thoại của vợ, gọi về nhà vào hôm sau. Anh hốt hoảng, nhưng vẫn bảo: "Em đùa anh hả vợ, anh đang đi công tác mà sao về nhà được". Nhưng chị không cười, chị chỉ nói: "Anh làm gì em biết rõ, vậy nên đừng nói dối em nữa, về nhà đi mình nói chuyện". Anh sợ hãi lục lại cuộc gọi điện thoại và như vỡ lẽ.
Nhưng lời nói tiếp theo của anh khiến chị ù đi, thì ra đúng là hai người họ lén lút qua lại với nhau thật. Nếu không có cú điện thoại nhầm đó thì họ còn định giấu chị đến bao giờ. Họ phản bội chị 1 cách trắng trợn, chị căm thù sự phản bội nhưng chị lại không nỡ bắt Ngân bỏ đi đứa con của mình vì dù sao nó cũng vô tội.
Ngân quì xuống cầu xin chị tha thứ, chị nhìn cô ta với ánh mắt đầy căm hận rồi tặng cô ta hai cái bạt tai đau điếng. Gằn giọng nói: "Hai người đi đi, đừng vì lỗi lầm của mình mà hại c.hết đứa trẻ. Hãy cút cho khuất mắt tôi, đừng để tôi nhìn thấy các người 1 lần nào nữa". Chị hét lên khiến cả hai giật mình, họ lầm lũi kéo nhau ra khỏi nhà chị sau khi đã van xin hết lời.
Chị ngồi lại căn phòng đó nhìn vào bức ảnh của chị với anh, và cả Ngân nữa. Cười chua xót, chị khóc như một con mèo bị thương. Chị thấy đau, cô đơn và sợ hãi. Chị sợ đối mặt với giông bão ngoài kia, chị sợ đối mặt với cậu con trai bé bỏng của mình. Làm sao chị có thể tin được rằng mình bị chính người chồng và cô bạn thân nhất phản bội cơ chứ?
Chị ly hôn để đ.ứa b.é đó được ra đời, nhưng chị tin họ cũng chẳng sống hạnh phúc nổi. Cả thế giới quay lưng với họ, còn con chị nó còn quá ngây dại để hiểu mọi điều. Mỗi ngày chị chỉ biết ôm con gấp đôi, thương con gấp đôi, làm con vui gấp đôi... và cũng nói dối con nhiều gấp đôi. Cái gì chị cũng phải làm gấp đôi vì giờ đây chị vừa là cha vừa là mẹ của nó, còn việc chị phải nói dối gấp đôi là vì để khiến nó hạnh phúc chị chẳng thể nào nói thật về bố nó.
3 năm rồi, chị đã buông tay người đàn ông đó, người mà chị từng yêu hơn cả bản thân mình. 3 năm đó nỗi ân hận tội lỗi cũng đang gặm nhấm tâm hồn của hai con người còn lại. Anh không hạnh phúc như những lần vụng trộm, anh nhớ chị thương con. Còn Ngân, lòng tham đã khiến cô mờ mắt, thứ cô nhận được giờ đây không phải là sự chiến thắng vinh quang mà là... sự bố thí từ một người đàn bà bị phản bội.
Theo Một Thế Giới
Cú điện thoại nghiệt ngã của bố chồng 'Từ nay vợ chồng tao không coi mày là con dâu nữa, tao không có loại con dâu như mày. Tao cấm mày về nhà này' rồi bố chồng tôi tắt máy. Chào mọi người, đây là lần đầu tiên tôi viết tâm sự, hy vọng mọi người sẽ cảm thông, chia sẻ và cho tôi những lời khuyên chân thành nhất. Tôi...