Sau câu nói của bác sĩ, tôi mới biết sự thật về lý do vợ sinh non 1 tháng
Còn lo lắng em sinh non một tháng sẽ không tốt cho sức khỏe của em và cả của con, nên tôi vã chạy đi tìm bác sĩ. Nhưng câu trả lời của bác sĩ khiến tôi thực sự sốc nặng.
Tôi yêu em bằng một thứ tình yêu mà đám bạn tôi vẫn gọi là mù quáng. Đơn giản vì trong tình yêu này, tôi là kẻ đơn phương. Em không hề yêu tôi, em chỉ một lòng coi tôi là người bạn thân thiết. Em cũng biết chuyện tôi yêu em. Dù đã nhiều lần em khuyên tôi nên quên em đi nhưng không hiểu sao tôi lại không thể làm được điều đó. Đã cố gắng đến với nhiều cuộc tình mới nhưng vẫn không một ai có thể khiến tôi quên đi được hình bóng của em. Tôi đã nói với em, bất cứ khi nào, tôi đều sắn sàng đón nhận em. Ai nói tôi dại mặc tôi, tôi chỉ biết, đời này tôi sẽ không lấy ai ngoài em.
Rồi tôi hay tin em tự tử. Tin nghe như sấm động giữa trời quang. Gã đàn ông mà em hết lòng yêu thương đã phụ bạc em để chạy theo cuộc tình giàu có. Tới thăm em, nhìn em héo hắt mà tim tôi như có hàng ngàn mũi dao cứa. Đưa đôi mắt u buồn nhìn tôi, em nói:
- Lời hứa của anh vẫn còn hiệu lực chứ? – giọng em nghẹn ngào
- Tất nhiên là còn chứ, nó có gia trị vô thời hạn mà em. – tôi trả lời mà trong lòng có chút hồi hộp
- Vậy thì lấy em đi, em đồng ý làm vợ anh đấy!
Câu nói của em đã mang đến cho tôi niềm vui quá đỗi lớn lao. Trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ tới duy nhất giây phút hạnh phúc được cùng em tiến vào lễ đường mà không để ý tới bất kì điều gì khác nữa.
Video đang HOT
1 tháng sau, sức khỏe của em bình phục hoàn toàn, chúng tôi tiến hành lễ cưới. Nhìn tôi rạng rỡ trong bộ đồ chú rể, mà mấy cậu bạn của tôi chỉ biết ngậm ngùi cười, chúng không biết nên vui hay nên buồn cho tôi nữa. Với bản thân tôi, lấy được em làm vợ thì tôi đã quá mãn nguyện rồi.
Với bản thân tôi, lấy được em làm vợ thì tôi đã quá mãn nguyện rồi. (Ảnh minh họa)
Em thực sự là người vợ quá lý tưởng. Cũng đi làm như tôi nhưng công việc trong nhà em đều lo rất chu toàn. Bố mẹ tôi ban đầu còn không bằng lòng với em nhưng sống cùng em một thời gian, ông bà cũng bị sự dịu dàng, chu đáo, ân cần của em làm mủi lòng. Một thời gian sau, em báo tin mình đã có thai khiến cả gia đình tôi như vỡ òa trong hạnh phúc. Cuối cùng thì tình yêu của tôi và em cũng đơm hoa rồi.
Thời gian em mang thai, tôi đã hủy một số công việc để ở nhà với em nhiều hơn. Tôi chỉ không hiểu sao cứ mỗi lần nhận sự quan tâm, chăm sóc của tôi em lại nói câu cảm ơn và xin lỗi. Tôi không thích cảm giác xa lạ như vậy nên đã nhắc nhở em. Có lần tôi còn thấy em lén lau nước mắt, gặng hỏi thì em nói do đang trong thời gian bầu bí, tâm trạng không ổn định nên dễ bị xúc động. Tôi lại khuyên em ít suy nghĩ đi, tập trung cho sức khỏe của cả hai mẹ con.
Em mang bầu đến tháng thứ 8 thì xảy ra chuyện. Nhận được tin báo mà tôi hốt hoảng lao nhanh vào viện. Tới nơi thì em đã sinh mẹ tròn con vuông. Còn lo lắng em sinh non một tháng sẽ không tốt cho sức khỏe của em và cả của con, nên tôi vã chạy đi tìm bác sĩ. Nhưng câu trả lời của bác sĩ khiến tôi thực sự sốc nặng. Em không hề sinh non, em sinh đủ tháng. Bác sĩ thì làm sao có thể nhầm được. Tôi thì lại càng không thể, bởi từ ngày em báo tin mang thai, tôi đều nhẩm tính từng ngày kia mà.
Quay về phòng hậu sinh, tôi thầm mong cái điều mà tôi đang nghĩ trong đầu không phải là sự thật. (Ảnh minh họa)
Quá khứ ùa về, tôi chợt nhớ ra trước ngày em báo tin có thai 1 tháng, em đã có một buổi tối về rất muộn, và khi tôi gặng hỏi thì em nói em đi liên hoan công ty nên về muộn. Lúc ấy tôi cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng sự việc đang xảy ra trước mắt, tôi có muốn không nghĩ cũng không được. Quay về phòng hậu sinh, tôi thầm mong cái điều mà tôi đang nghĩ trong đầu không phải là sự thật. Nhưng đáng tiếc, vừa thấy tôi bước vào, em đã thú nhận với tôi tất cả. Thì ra đúng như tôi nghĩ, tối đó em đã đi gặp lại người yêu cũ, anh ta khóc lóc, buồn khổ, kỉ niệm xưa cũ ùa về, không kiềm chế được, em đã ngã vào lòng anh ta và đứa con này, không phải của tôi. Em đã muốn thú nhận với tôi tất cả nhưng lại không đủ can đảm. Em không cầu xin tôi tha thứ, em nói, tội lỗi này, em sẽ gánh chịu.
Bước ra khỏi phòng hậu sinh mà tâm trạng tôi tồi tệ khủng khiếp. Tôi phải làm gì bây giờ. Tình yêu của tôi khi mới bắt đầu có phải đã sai rồi không? Nhưng tôi thật lòng cần em, yêu em. Tôi có nên chấp nhận đứa con này để níu giữ hạnh phúc với em không đây?
Theo Một Thế Giới
Sốc vì vợ sinh non nhưng con vẫn... đủ tháng
Từ ngày gặp cho đến ngày cưới cô ấy chưa đầy 6 tháng rưỡi, vậy mà giờ vợ tôi đã sinh con...
Xấu chàng thì hổ ai, nhưng cực chẳng đã giấu mãi trong lòng tôi cũng không chịu nổi. Bố mẹ tôi làm nông nghiệp bình thường, nhà cũng chỉ đủ ăn. 20 tuổi, bố mẹ dồn dạy tiền cho tôi đi xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc. 3 năm bên xứ người, tôi tập trung làm nụng, hàng tháng ngoài chi tiêu cũng gửi được ít tiền về quê cho bố mẹ. Tôi vẫn xác định là sẽ cưới một cô dâu Việt nên khi sang đây chỉ chú ý làm ăn, còn chuyện yêu đương gạt sang một bên.
Trời không phụ lòng người, sau 3 năm đi xuất khẩu lao động tôi cũng có chút ít vốn liếng mang về. Tôi xây lại căn nhà khang trang hơn, mở một cửa hàng nhỏ chuyên sửa xe máy để tiếp tục làm ăn nuôi bố mẹ già. Rồi tôi cũng tính đến chuyện lấy vợ , sinh con để an cư, lạc nghiệp, tính chuyện lâu dài cho mình.
Qua một vài mối giới thiệu, tôi quen một cô gái kém tôi 2 tuổi ở xã trên. Nhìn cô ấy hiền lành, tháo vát nên tôi có cảm tình. Chúng tôi tìm hiểu và đi đến hôn nhân. Tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống của mình như thế cũng là viên mãn, vậy mà có một chuyện xảy ra đã khiến cả gia đình tôi náo loạn.
Người ở quê vốn nhát, trong khoảng thời gian hai vợ chồng quen biết nhau cũng chỉ vài tháng nhưng chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn của cái nắm tay hay nụ hôn. Vậy mà từ ngày cưới cho đến khi sinh vợ tôi sinh con chỉ chưa đầy 6 tháng rưỡi.
Ban đầu, tôi nghĩ là vợ sinh non nên khi vợ vào phòng đẻ thì cả nhà lo lắng lắm. Cho đến khi tiếng oe oe của trẻ con cất lên, cô y tá mang con ra, tôi sợ sệt hỏi: Con em sinh non có làm sao không bác sĩ? Vợ em thế nào rồi ạ? Trái lại với tâm lí lo âu của tôi, vị bác sĩ quát ầm ĩ: Mẹ khỏe, con khỏe, đủ tháng, sinh non đâu mà cứ loạn hết cả lên.
Tim tôi đứng lại, rõ ràng tôi không nghe nhầm vì tôi còn hỏi lại: Con em đủ tháng hả bác sĩ? Và câu trả lời nhận lại là: đứa bé 3,4 cân; gần đủ 9 tháng 10 ngày còn hỏi cái gì?
Cả tôi, mẹ tôi, bố tôi đều đứng đó. Giờ thì cả vợ và đứa bé đều đã xuất viện về nhà nhưng không khí gia đình lúc nào cũng u ám. Vợ tôi khóc lóc, lủi thủi một mình với đứa con, bố mẹ tôi không ngó ngàng tới và nhất quyết là "phải trả đứa con dâu mất nết này về nơi sản xuất". Tôi thì như đứng giữa biển lửa, chẳng biết phải làm sao?
Theo Người đưa tin
Sự "trở mặt" của mẹ chồng làm tôi chết sững Nỗi đau quá lớn khiến tôi phờ phạc người đi chẳng thiết gì ăn uống. Những tưởng lúc này mẹ chồng sẽ là chỗ dựa cho mẹ con tôi thì bà lại quay sang chì chiết tôi. Có lẽ so với các chị em ở đây, tôi là một người phụ nữ bất hạnh và đau khổ nhất. Tôi phải chịu nỗi đau...