Sau bao chuyện xảy ra liệu tôi có thể tiếp tục sống với anh?
Một con người hiền lành, tử tế lại có thể vì tiền bạc mà đổ đốn. Sau bao chuyện xảy ra liệu rằng tôi còn có thể tiếp tục sống với anh không?
Lấy nhau được gần 2 năm thì chồng tôi sinh ra đổ đốn, rượu chè, cờ bạc, rồi cả chuyện chơi bời trai gái… những chuyện như thế này cả làng trên xóm dưới ai cũng rõ. Chỉ có tôi và đứa con hơn 8 tháng tuổi là phải cắn răng chịu đựng.
Hai năm trước anh là một người đàn ông tốt, chân chất, thật thà, yêu thương vợ, đối nội đối ngoại hiền hòa, được lòng được ý của bao người. Mặc dù cuộc sống của hai vợ chồng trẻ còn có rất nhiều khó khăn, tiền bạc thiếu thốn, lại thêm từ khi lấy chồng tôi thường xuyên đau ốm khiến anh thêm vất vả. Nhà chồng kinh tế khó khăn, eo hẹp, căn nhà nhỏ liêu xiêu ấy trước kia đã chật vì phải chứa đến 6-7 người, nay thêm con dâu về nữa cả nhà ái ngại. Vì thế hai vợ chồng tôi quyết định ra ngoài thuê ở.
Sau bao chuyện xảy ra liệu rằng tôi còn có thể tiếp tục sống với anh không? (Ảnh minh họa)
Cuộc sống tạm bợ bên ngoài khó lòng có thể thoải mái, sung sướng được. Thế nhưng vì tình yêu hai vợ chồng tôi cố gắng làm việc, dành dụm mong một ngày có thể xây được ngôi nhà to cho gia đình, không phải sống cảnh thuê trọ nữa. Với mức lương 6 triệu của cả hai vợ chồng thì có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện xây nhà. Nhiều lần chồng tôi bàn tính đến chuyện đi xa làm ăn để mong đổi đời. Nhưng vì mới cưới nên tôi không muốn sống xa chồng, thuận ý vợ anh đành ở nhà. Vài ba tháng anh lại gợi ý chuyện đi xa, anh nói anh có người bạn hiện đang làm ăn lớn ở mãi trong Nam, anh bạn ấy hứa sẽ giúp đỡ vợ chồng tôi nên muốn chồng tôi vào trong đó làm ăn. Thấy chồng thiết tha làm giàu, vả lại cuộc sống hiện tại khó khăn quá tôi đành lòng chấp nhận để chồng đi.
Những ngày đầu chồng mới đi tôi chuyển về sống với bố mẹ chồng, gia đình chồng tuy nghèo khó nhưng ai cũng hiền hậu, đối xử với con dâunhư con gái trong nhà. Thời gian đầu anh thường xuyên gọi điện về cho gia đình, tháng nào anh cũng gửi tiền về, có tháng anh gửi đến 20 – 30 triệu. Anh nói ở trong đó làm ăn dễ lắm, đợi 1 thời gian nữa anh sẽ đón cả gia đình vào đó. Thấy anh nói vậy tôi mừng cho anh lắm, số tiền anh gửi ra tôi không dám tiêu, tích cóp cũng đủ để xây được gian nhà rộng rãi cho gia đình.
Ngỡ tưởng cuộc sống cứ hạnh phúc, êm đềm như vậy mãi, nào ngờ công việc mà anh nói bạn anh giới thiệu, giúp đỡ chẳng tốt đẹp gì. Anh từ một con người tử tế sau nửa năm đã biến thành một gã chuyên đòi nợ thuê, nghiện cờ bạc, ham mê gái gú… Nếu không phải có đám người về tận nhà tôi phá, đòi nợ, đòi tìm anh thì có lẽ đến tận bây giờ tôi cũng không thể biết được người chồng tôi tự hào, yêu thương lại làm ra bao thứ chuyện như thế. Vậy mà sau những lần gọi điện thăm hỏi gia đình anh vẫn tỉnh bơ nói thương nhớ tôi, nói công việc bận rộn không thể về quê thăm gia đình, căn dặn tôi chăm sóc gia đình, chăm sóc bản thân… Tôi thương anh vất vả, nhưng đâu có ngờ ở phương trời đó anh lại sa đọa đến thế.
Video đang HOT
Sau khi sự thật được phơi bày tôi không thể bình tĩnh được, tôi yêu cầu anh về quê để nói rõ vấn đề. Mãi đến 3 ngày sau anh mới về, suốt nhiều ngày trời chúng tôi sống trong cãi vã, anh nhất quyết phủ nhận tất cả những điều không tốt về mình, nhưng cũng không chịu ở lại quê nhà làm ăn, nhất định đòi vào trong đó cho bằng được. Khi tôi đòi ly hôn anh mới hứa sẽ ở lại quê làm ăn, nhưng dường như máu cờ bạc, gái gú đã ăn sâu trong anh nên quãng thời gian anh ở nhà cả làng trên xóm dưới đều biết được con người anh bây giờ.
Thậm chí đến bản thân tôi cũng không thể chịu nổi một người chồng như anh. Anh đi biền biệt tối ngày, về đến nhà là chửi vợ con, đập phá đủ thứ. Anh nói tôi kìm hãm sự phát triển của anh, giữ chân anh, cướp đi quyền tự do của anh. Ngày ngày anh chìm trong rượu chè. Những lúc như thế tôi chỉ biết ẵm con vào lòng mà khóc.
Một con người hiền lành, tử tế lại có thể vì tiền bạc mà đổ đốn, quãng thời gian 2 năm đi làm ăn xa đã cướp đi chồng tôi. Sau bao chuyện xảy ra liệu rằng tôi còn có thể tiếp tục sống với anh không?
HTheo Giadinhvietnam
"Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm?"
Mẹ nói cha: "Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ ông mất. Cái áo tang của anh còn phẳng như lúc tôi đưa cho thì giờ anh đòi đi đâu, đi làm gì?".
Đọc bài viết của chủ topic mà tôi xót xa thay cho cái văn minh thực dụng bây giờ. Gia đình tôi cũng gần giống như anh vậy, chỉ có đôi chút khác biệt.
Tôi được sinh ra trong một gia đình nói giàu có thì không nhưng cũng có chút của ăn của để. Nhà tôi có hai anh em, tôi là con cả và một em gái nữa.
Ngày tôi còn bé cha mẹ tôi thường hay đi làm cả ngày nên không thể chăm con từng li từng tí. Ngay khi vào lớp một, tôi được ba mẹ gửi cho ông bà ngoại nuôi. Có lẽ vì thế mà tình cảm của tôi dành cho ông bà ngoại sâu sắc hơn hẳn bên nhà nội.
Sống được với ông bà ngoại vài tháng thì ông ngoại mất. Nhà chỉ còn mỗi bà ngoại chăm lo cho tôi từng miếng cơm, giấc ngủ, soạn cho cả cuốn tập để mai vào lớp không thiếu này quên nọ. Ở được vài năm thì ba mẹ đón tôi về vì đã có thời gian rảnh hơn mà chăm con. Thế nhưng mỗi cuối tuần tôi đều được mẹ chở về thăm ngoại.
Mẹ tôi nói cha: "Ngày mẹ vợ ông mất, ông có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ ông mất.." (Ảnh minh họa)
Chỉ cách đây vài tháng, ngoại tôi mất. Tôi đau xót rất nhiều. Tuy là con trai nhưng nỗi mất mát quá lớn khiến tôi như chững lại. Tôi khóc nhiều, buồn cũng nhiều, cũng đau đớn khôn tả. Thế nhưng điều tôi đau hơn chính là cha mình - Người luôn thương yêu, lo lắng và thậm chí ngay cả bây giờ khi tôi đi làm rồi, có lương nhưng ông vẫn hay hỏi còn tiền không nếu hết ông sẽ cho thêm.
Cha tôi cũng sinh ra trong một gia đình đông anh em. Nhưng ông không được ông bà nội cưng chiều lo lắng như những anh em khác trong nhà. Tôi biết vì thế mà cha luôn yêu thương và lo lắng cho anh em chúng tôi đều nhau và công bằng nhất có thể.
Gia đình bên nội giàu có hơn, nên mỗi người con trong nhà đều có một căn nhà riêng. Bà nội ở với chú út và vì không thương yêu cha tôi như những chú bác khác nên đối với chúng tôi cũng rất nhạt. Đối với cha, ông luôn vì thế mà gần như sống đơn độc trong gia đình bên nội. Đối với ông dường như chỉ có gia đình chúng tôi là gia đình duy nhất. Cái suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu ông như thế.
Ngày ngoại mất vì quá đau buồn nên tôi cứ thường hay rúc vào một góc gần quan tài mà khóc chẳng để ý gì xung quanh nên gần như chẳng biết gì. Mọi chuyện cứ thế qua đi và sẽ là không có gì nếu như sau ngày hôm ấy cha tôi không làm lớn chuyện.
Sau đám tang ngoại được chôn trong một nghĩa trang công giáo trên tỉnh Đồng Nai. Mộ xây xong, nhà ngoại họp mặt đi xuống dưới để xin lễ, đọc kinh. Cha tôi là người thích đi đây đi đó nên muốn đi theo mẹ. Tối hôm ấy cả gia đình chúng tôi ngồi đó, mẹ thẳng thừng nói không còn chỗ. Tôi không hiểu tại sao mẹ nói thế khi ít ngày trước tôi biết được rằng mọi người sẽ đi xe máy và mẹ đi chung với cậu Tân - con nuôi của ông bà ngoại.
Tại sao mẹ không đi với cha tôi? Tại sao mẹ không muốn cha tôi đi? Mọi câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu tôi. Cha tôi vì giận nên làm lớn chuyện nói này nọ và rồi họ cãi nhau. Và sau đó là cái sự thật mà tôi không biết cũng chẳng muốn biết và hy vọng đừng bao giờ biết đã được tiết lộ.
Mẹ tôi nói cha tôi: "Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ anh mất. Mấy ngày sau người ta hỏi tôi, anh ở đâu, tôi đã chẳng biết phải trả lời sao. Cái áo tang của anh còn phẳng như lúc tôi đưa cho thì giờ anh đòi đi đâu, đi làm gì?". Nghe mẹ nói vậy, tôi như chết sững. Mọi thứ về cha khiến tôi thất vọng.
Thế nhưng dường như với cha tôi thế vẫn còn chưa đủ. Cha tôi nói rằng: "Nhà ngoại có lo cho nhà này được cái gì đâu mà bắt tôi phải túc trực ở đó mấy ngày? Tôi còn phải đi làm chứ có rảnh đâu mà cứ ở đó?". Tôi chỉ biết cười, cười cái sự chua xót ở đời.
Ừ thì nhà ngoại khó khăn hơn nên khi chia nhà, mẹ tôi không lấy phần. Ừ thì nhà nội cho gia đình tôi hẳn một miếng đất để xây nhà nhưng chỉ vì lí do như thế mà cha đã vội phủi băng đi cái trách nhiệm của một người con rể. Cha đã quên ai chăm lo cho con cha thuở bé khi mà cha nói không có thời gian thì gửi qua bên ngoại đi.
Khi mà mỗi lần tổ chức tiệc tùng bên ngoại, bà ngoại đều nhắc: "Tụi bay không kêu thằng Thịnh à?". Khi cha chưa tới, mỗi khi cha nhậu say trên đó ngoại cũng đều nhắc: "Về sớm, ngủ đi, sáng mai còn đi làm". Vậy ra trong đầu cha chỉ có mỗi chuyện mẹ không thừa kế được gì từ nhà ngoại!!!
Tôi đau khôn xiết, thật sự chông chênh và mất đi niềm tin duy nhất về chỗ dựa của mình (Ảnh minh họa)
Tôi đau khôn xiết, thật sự chông chênh và mất đi niềm tin duy nhất về chỗ dựa của mình. Tôi đã muốn đứng thẳng lên nói với cha rằng: "Nếu cha làm thế, cha không sợ sau này con rể, con dâu của cha cũng đối xử với cha như thế sao?". Nhưng tôi không đủ can đảm và cũng không đủ sự mất dạy để nói với ông như thế.
Song có lẽ cũng từ đó trong tôi cha đã mất đi phần nào sự tin tưởng và quý trọng trong tôi. Có lẽ nó sẽ theo tôi suốt cuộc đời và đến lúc thành gia lập thất tôi cũng sẽ sợ, một nỗi sợ vô hình về một người tôi đang gọi là cha.
Theo VNE
Trói được tôi, vợ lén đi phá thai Cưới xong, tôi thắc mắc không hiểu sao bụng vợ không to lên, tôi muốn đưa vợ đi khám thì cô ấy nằng nặc không cho, muốn tài xế riêng đưa đi. Sau này mới vỡ lẽ là cô ấy đi phá. Người đàn ông dù thông minh nhất cũng có những quyết định sai lầm, đặc biệt trong hôn nhân, đó là...