Sau 8 tháng chia tay, người yêu cũ bỗng nhắn tin, đọc xong tôi vừa khóc vừa cười
Hồi còn yêu anh, không dưới trăm lần tôi nghĩ tới dáng vẻ của chính mình khi mặc váy cưới nên tôi chủ động nhắn tin xin ứng tuyển làm mẫu cô dâu.
Ảnh minh họa
Tôi và anh yêu nhau 3 năm, chúng tôi quen nhau trong chuyến du lịch cùng bạn bè. Trong 3 năm đó, chúng tôi cùng đi học, cùng đi làm, cùng nhau thực tập, cùng nhau tốt nghiệp, làm mọi thứ cùng nhau. Bạn bè ai cũng ngưỡng mộ tình cảm chúng tôi dành cho nhau và luôn nhắc chúng tôi nên cưới sớm thôi. Tôi cũng nghĩ vậy vì tôi thấy tình cảm của hai đứa đã chín muồi, đủ để cả hai hiểu về nhau.
Ra trường được một năm tôi đề cập với anh chuyện cưới xin. Cả hai cùng thưa chuyện với gia đình, nhưng mà bố mẹ anh không đồng ý, vì nhà tôi cách nhà anh 600km và tôi là người theo đạo Công giáo. Bố mẹ tôi, bảo nếu anh chấp nhận theo đạo thì sẽ cho chúng tôi cưới nhau, nhưng anh nghe theo bố mẹ, bỏ mặc lời hứa sẽ theo đạo để được cưới tôi từ những ngày đầu mới quen. Tôi rất buồn nhưng cũng không trách anh.
Sau đó chúng tôi không nhắc lại chuyện cưới xin nữa, nhưng tình cảm cũng không còn như lúc trước nên đầu năm nay tôi quyết định chia tay và chuyển về quê sống. Mặc dù anh bảo còn yêu nhưng tôi biết, kết quả vẫn vậy, bố mẹ anh đã không thích tôi ngay lần đầu gặp mặt rồi.
Bởi hôm đó tôi còn chưa kịp làm gì, khi chỉ đang ngồi nói chuyện, hai bác biết bố mẹ tôi làm nông, trên tôi có 2 anh trai, dưới có 2 em gái thì hai bác đã viện cớ có việc quan trọng đi trước rồi. Vậy nên có tiếp tục thì mối quan hệ này cũng chẳng thể đi tới đâu, chỉ làm lãng phí thời gian của nhau thôi.
Video đang HOT
Còn tôi, tôi chưa bao giờ xấu hổ vì bố mẹ là nông dân và nhà tôi đông con cả. Bố mẹ tuy vất vả nhưng vẫn nuôi chúng tôi nên người, anh trai tôi tuy không học đại học nhưng bây giờ người thì có công ty, người thì có xưởng sản xuất riêng. Bản thân tôi khi đó cũng đang làm quản lý cửa hàng cho một hệ thống lớn, lương còn cao hơn cả bạn trai tôi.
Mới đó mà chúng tôi đã chia tay được 8 tháng và tôi vẫn chưa thể nào quên được anh. Lật giở những tấm hình cũ, những tin nhắn cũ, tôi vẫn không thể nào kìm được nước mắt. Ngồi lướt facebook, tôi vô tình nhìn thấy một studio đang tuyển mẫu cô dâu mặc váy cưới. Hồi còn yêu anh, không dưới trăm lần tôi nghĩ tới dáng vẻ của chính mình khi mặc váy cưới nên tôi chủ động nhắn tin xin ứng tuyển làm mẫu.
Thấy ảnh xinh nên tôi đăng vu vơ lên mạng xã hội. Có người khen tôi xinh, có người lại nghĩ tôi sắp lên xe hoa nên chúc mừng, một vài người bạn thân chung giữa tôi và anh lại nhắn tin trách móc tôi sao mới chia tay chưa bao lâu đã vội lấy chồng. Tôi kệ, chẳng buồn giải thích.
Tối hôm qua, người yêu cũ thấy ảnh tôi mặc váy cưới nên vội vàng vào nhắn tin khen tôi xinh, nhưng anh cũng hiểu lầm mà trách móc tôi.
- Em mặc váy cưới xinh lắm, nhưng nhìn hình này anh rất buồn. Sao em vội yêu người khác, em bạc bẽo với anh vậy? Chẳng nhẽ em quên anh rồi sao? Tình cảm 3 năm của chúng mình dễ xoá nhoà thế ư?
Đọc dòng tin anh gửi tôi đau lòng bật khóc, nhưng cũng thấy thật buồn cười. Cách đây 3 tháng, bạn bè kể cho tôi rằng anh có người yêu mới rồi. Mẹ anh còn đăng lên facebook hình chụp chung với cô gái ấy nữa, điều này chứng tỏ cô ấy được mẹ anh nhận làm con dâu rồi.
Tò mò vào tìm hiểu thì tôi mới biết, cô gái ấy cũng theo đạo Công giáo như tôi, nhà cách nhà anh 400km, bố mẹ làm kinh doanh. Thực sự khi biết chuyện tôi đã rất hụt hẫng, vậy là chẳng có cái lý do nhà cách nhau xa hay do tôi theo đạo Công giáo nào ở đây cả. Chắc như tôi đoán, bố mẹ anh phản đối tôi chỉ vì tôi xuất thân con nhà nông thôi.
Lúc biết chuyện tôi muốn hỏi anh xem những gì tôi thấy có phải là thật không. Nhưng rồi tôi chẳng làm gì cả, lặng lẽ khóc một đêm rồi thôi. Giờ anh đã có người yêu mới, còn công khai như vậy mà anh lại quay sang trách móc tôi thế đó. Trong lòng không khỏi dội lên nỗi chua xót khó tả. Tôi nên trả lời tin nhắn của anh thế nào bây giờ nhỉ?
Choáng váng vì mẹ đẻ luôn tỏ thái độ này với chồng
Từ lúc tôi và chồng quen nhau, mẹ đẻ của tôi đã dành tình cảm đặc biệt với anh ấy.
Tôi với chồng yêu nhau hơn một năm thì làm đám cưới, từ lúc quen nhau, chồng tôi khi ấy không phải là mẫu đàn ông mà tôi quan tâm, chứ đừng nói đến chuyện yêu đương. Nhưng không hiểu sao, tôi cứ "đuổi khéo" anh ấy mỗi lúc đến chơi nhà thì mẹ tôi lại nhiệt tình, chào đón anh ấy. Có hôm còn giữ lại bằng được để ăn cơm cùng với gia đình tôi.
Ban đầu tôi cũng thấy khó chịu lắm, người đàn ông này hơn tôi tới tận 7 tuổi, lại không có điểm gì nổi bật về ngoại hình nữa. Sau rồi thấy quen, cũng không thấy ghét anh ấy nữa mà coi như là bạn bè thân thiết. Rõ ràng là tôi không thích, nhưng mẹ tôi lại cứ vun vào, đe nẹt, cảnh báo những chàng trai khác đến tán tỉnh tôi.
Mẹ tôi nói: "Mẹ thấy nó hiền lành, ngoan ngoãn, công ăn việc làm ổn định. Mưa gió cũng đến nhà chơi với con... Yêu được nó thì yêu luôn đi, kén chọn làm gì. Con mà không chấp nhận nó, mẹ cũng không đồng ý đứa khác đâu".
Vậy là tôi chưa ưng thì mẹ tôi đã ưng anh ấy rồi, đúng là "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", tôi và chồng yêu nhau trong sự vui mừng của mẹ tôi. Đúng là con rể do mẹ tôi chọn có khác, đi đâu bà cũng khoe, trong khi tôi thì lại thấy anh ấy chẳng có gì để mà khoe, ngoài cái chững chạc, kinh tế vững vàng.
(Ảnh minh họa)
Mẹ tôi quý trọng con rể tôi cũng lấy làm mừng, nhưng ngày càng thấy quá đà. Lúc tôi sinh con, mẹ đẻ có đến chăm cháu giúp tôi, ở chung một nhà mới thấy sự khó chịu với ưu ái của bà với con rể. Tôi nhờ anh ấy pha cho con bình sữa, giặt hộ cái khăn... mẹ tôi thấy thế là ra mắng luôn rồi tranh làm để con rể đỡ phải làm. Mỗi lần chồng tôi đi nhậu, mẹ tôi ở nhà đến bữa còn không muốn ăn, lo cho con rể bị say, bị mệt.
Tôi là con gái mà chẳng được chiều chuộng gì, có cái gì ngon là mẹ tôi để dành cho con rể, đến chơi nhà con gái mà đồ ăn mang sang thì toàn những loại con rể thích ăn. Chồng tôi bình thường lầm lì, cả ngày ít nói, vậy mà mỗi lần gặp mẹ vợ là nịnh nọt hết cỡ, tôi nghe mà chả thấy thật tâm tí nào. Mỗi lần hai vợ chồng giận nhau, cãi nhau là chồng tôi ra sức "mách lẻo" mẹ vợ, làm tôi bị mẹ mắng, giận không thèm tới chơi vì dám "bắt nạt" con rể bà.
Mẹ tôi cũng hay can thiệp vào chuyện của vợ chồng tôi, bênh con rể chằm chằm. Lúc nào cũng con rể đúng, con rể không sai, chỉ có tôi là quá đáng trong mắt mẹ tôi thôi. Những lần chồng tôi bận việc không sang nhà vợ ăn cơm được là những lần tôi khổ sở nhất. Mẹ tôi ra sức chất vấn: "Tại sao lại lại chỉ có mấy mẹ con sang thôi? Bố nó đâu? Chắc con lại làm gì có lỗi, nó giận không đi cùng chứ gì? Đàn bà con gái, sống mà quá đáng, nó bỏ đi với con khác thì đừng có mà hối hận".
Không ít lần tôi cảm thấy mệt mỏi, hai vợ chồng cãi nhau cũng chỉ vì mẹ đẻ của tôi chiều con rể một cách thái quá. Tôi cũng bất lực, muốn chồng sống có trách nhiệm hơn với gia đình, giảm ăn nhậu đi mà không được vì mẹ đẻ tôi luôn coi đó là "bình thường, đàn ông ai chẳng thế"... Những thói hư, tật xấu của chồng đều được mẹ tôi coi đó là "chuyện nhỏ", tôi phải chấp nhận.
Nhiều lúc tôi cảm thấy ghen tị với chồng. Tôi chỉ muốn gia đình yên bình, ai cũng được tôn trọng như nhau mà khó quá. Tôi phải làm gì để mẹ đẻ tôi bớt quan tâm, thần tượng hóa con rể một cách thái quá?
Nỗi bi ai cực lớn của phụ nữ trong một cuộc hôn nhân đến với nhau quá vội vàng! Đàn ông vô trách nhiệm, không muốn đóng góp, không có tinh thần bồi đắp cho tổ ấm thì làm sao giữ được hạnh phúc của mình. 01 Người ta nói rằng, ba yếu tố của một cuộc hôn nhân hạnh phúc là: Yêu nhau không rời xa, có đứa con kết tinh từ hạnh phúc và một ngôi nhà ấm áp. Trong...