Sau 6 tháng cưới chồng trẻ, tôi bật khóc “vỡ mộng” vì điều này
Cuộc sống hôn nhân đang trôi qua trong sự nhạt nhẽo nhưng tôi phải “ cắn răng chịu đựng”, không dám kêu ca.
Tôi và chồng vừa cưới nhau được 6 tháng. Tình yêu lệch tuổi của chúng tôi vốn đã trải qua nhiều “sóng gió”, nhưng khi thành vợ chồng vẫn chưa thể có được hạnh phúc trọn vẹn.
Tôi năm nay 29 tuổi, chồng kém 4 tuổi. Ở cái tuổi này, tôi cần tổ ấm hạnh phúc và ổn định, còn chồng dường như vẫn quá trẻ con.
Tôi và anh ấy quen nhau sau một lần va quệt xe trên đường. Anh đi thiếu quan sát nên tông phải xe máy khiến tôi ngã ra đường, cần nhập viện.
Anh và gia đình hết sức quan tâm. Chúng tôi xin số điện thoại của nhau để duy trì liên lạc, nhằm giải quyết hậu quả của vụ việc.
Từ mấy câu nói bâng quơ, anh và tôi có tình cảm với nhau từ lúc nào không hay. Chồng tôi tính hơi trẻ con nhưng đổi lại đẹp trai, khéo ăn nói.
Khoảng cách tuổi tác là rào cản lớn nhất, dù chúng tôi chẳng hề suy nghĩ. Sau khi ra mắt, hai bên gia đình đều không đồng ý. Nhà trai nói tôi lớn hơn anh nhiều tuổi, khó hòa hợp trong cuộc sống. Còn bố mẹ tôi lắc đầu vì sợ tôi khổ khi lấy người chồng ở tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới”.
Ban đầu, sự phản đối của hai gia đình căng thẳng đến mức chúng tôi không dám về nhà nhau, yêu trong âm thầm. Tôi dường như bị sự hấp dẫn, hồn nhiên của anh chàng trẻ tuổi “hớp hồn” nên bỏ ngoài tai lời khuyên của mọi người để chạy theo tiếng gọi con tim.
Chồng thờ ơ với tổ ấm mới xây dựng khiến tôi không khỏi buồn lòng (Ảnh minh họa: Videvo).
Trong quá trình yêu đương, tôi nhận thấy bạn trai đúng chất anh chàng mới lớn, chưa chú tâm vào việc làm ăn, còn mải chơi, thích tụ tập bạn bè và khá “nghiện” chơi điện tử.
Tôi hiểu ở tuổi 25, hầu hết anh chàng nào cũng vậy nên không quá lo lắng. Trước khi cưới nhau, chồng tôi hứa sẽ thay đổi hoàn toàn.
Tôi “tạm ứng niềm tin” để anh trưởng thành hơn. Anh bảo, lúc có gia đình, trách nhiệm nặng nề hơn, tự nhiên sẽ bỏ đi những thói quen cũ, chăm lo cho vợ con.
Tin anh sẽ làm được như lời anh nói, chúng tôi quyết định đăng ký kết hôn và ấn định ngày cưới. Nhìn thấy sự quyết tâm của hai đứa, gia đình gật đầu đồng ý theo kiểu chiều lòng, vì cấm đoán cũng chẳng ngăn được chúng tôi.
Video đang HOT
Sau ngày cưới, tôi và anh ở riêng trong căn nhà do bố mẹ chồng mua. Anh là con trai một nên bố mẹ không tiếc tiền, miễn không theo bạn bè, sa đà vào tệ nạn. Từ ngày có tôi, bố mẹ chồng cũng phần nào yên tâm hơn.
Kết hôn xong, anh vẫn chứng nào tật nấy, thích giao du với bạn bè nhiều hơn là ở nhà với vợ. Đến bữa, cơm canh đã nấu nướng xong xuôi, không hiếm những lần tôi chỉ ăn một mình.
Có những hôm, anh mải chơi điện tử với bạn bè đến nửa đêm, tôi nhắn tin năm lần bảy lượt mới chịu về đi ngủ.
Vào dịp cuối tuần, số ngày ở nhà của anh đếm trên đầu ngón tay. Thấy bạn nhắn tin rủ rê, anh vội đi ngay. Nhiều đêm tôi cứ chờ đợi rồi bật khóc ướt đẫm gối trong nỗi cô đơn.
Khi về nhà, anh tỏ ra cau có, phàn nàn, thậm chí buông lời: “Biết cưới vợ gò bò thế này, lẽ ra chưa kết hôn”.
Tôi nghĩ anh còn trẻ con nên không mấy để tâm những câu nói đó nhưng vẫn không khỏi chạnh lòng. Sau mỗi lần như vậy, thấy vợ giận dỗi, anh dùng khả năng ăn nói khéo léo để trấn an, hứa hẹn, nhưng chỉ được vài bữa lại “ngựa quen đường cũ”.
Thú thực, nếu ở hoàn cảnh như vậy, tôi nên kêu ca với gia đình hai bên để góp thêm tiếng nói, nhưng tôi chẳng dám mở lời. Tôi sợ bố mẹ chì chiết chuyện đã cảnh báo khi lấy người chồng chưa chín chắn trong suy nghĩ.
Mấy tháng nay, cuộc sống hôn nhân của tôi trôi qua trong sự nhạt nhẽo và vô vị. Tình yêu của anh dành cho tôi không phải là không có, nhưng thời gian anh dành cho bạn bè và những cuộc vui vẫn nhiều hơn.
Tôi thủ thỉ, phân tích cho anh, bây giờ cuộc sống hôn nhân đã khác với thời độc thân. Nếu không chịu chăm lo cho gia đình, rất khó có thể đi đường dài cùng nhau. Ngoài ra, vợ chồng cũng phải tính toán chi tiêu, làm ăn để có tiền sinh đẻ và nuôi con, không thể mãi trông chờ vào nhà nội.
Sau đó, tôi tiếp tục nghe những lời hứa quyết tâm thay đổi của chồng, đến nay chưa thấy kết quả. Anh còn tự tin khẳng định, chuyện kinh tế không phải lo, của cải của bố mẹ còn nhiều, sau này không ai ngoài hai vợ chồng được hưởng khối tài sản đó.
Với tôi, chuyện thừa hưởng tài sản là của tương lai, vợ chồng cưới nhau đâu phải vì chỉ sinh con đẻ cái, mà còn phải xây dựng cuộc sống trên nền tảng vững chắc của tình yêu, sự trách nhiệm.
Nếu chỉ nghĩ có của cải là đủ, liệu ai sẽ hạnh phúc mãi mãi với số tiền mình có mà chồng không chịu vun vén.
Tôi đang ở trong tình cảnh cắn răng chịu đựng cho qua ngày. Chuyện ly hôn chưa được nghĩ đến nhưng bất lực khi chồng không chịu thay đổi.
Nhìn các con viên mãn, tôi chợt nhận ra phụ nữ muốn hạnh phúc thì đừng làm "phụ kiện" của hôn nhân
Chỉ có người phụ nữ biết yêu bản thân mình mới có được hạnh phúc.
Ban đầu tôi nghĩ mình sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nhưng sau khi kết hôn rồi tôi mới nhận ra không phải vậy. Tôi và chồng đến với nhau bằng tình yêu chân thành, nhưng dù là tình cảm tốt đến mấy cũng không thắng nổi thực tế, thắng nổi cơm áo gạo tiền.
Mâu thuẫn tích tụ ngày một ngày, để rồi sau 20 năm bên nhau chúng tôi đã ly hôn trong êm đẹp. Sau đó cũng có nhiều người tán tỉnh nhưng tôi không muốn đi thêm bước nữa vì đã quá chán nản với cuộc sống hôn nhân rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua, hiện hai con đã lập gia đình và có tổ ấm hạnh phúc. Nhìn các con, tôi chợt nhận ra trước là mình đã sai và rút ra được vài bài học xương máu.
(Ảnh minh họa)
Thứ nhất: Phụ nữ đừng hi sinh tất cả cho đàn ông
Là phụ nữ nên học cách sống cho mình, đừng lúc nào cũng dồn hết tâm trí cho chồng. Bạn càng hi sinh thì anh ta sẽ càng ít trân trọng bạn, và sẽ có một ngày bạn trở nên lu mờ trong mắt chồng.
Chỉ có người phụ nữ biết yêu bản thân mình mới có được hạnh phúc. Bạn có thể không xinh xuất sắc nhưng nếu biết làm đẹp, biết cách khiến bản thân trở nên nổi bật trong mọi hoàn cảnh, có chất riêng thì chồng sẽ càng trân trọng bạn, chẳng thể rời mắt khỏi vợ được.
Ước gì tôi nhận ra điều này từ sớm chứ không phải để con gái giảng giải. Ngày trước tôi cứ làm quần quật như một cái máy, lúc nào cũng nghĩ rằng mấy cái việc nhà lặt vặt mình làm ù một tí là xong, chồng đi làm cả ngày về mệt rồi thì cứ để anh nghỉ mà quên mất rằng chính tôi cũng đi làm cả ngày như anh.
Tôi hi sinh hết cho chồng, nhưng anh coi những điều đó là nghiễm nhiên, không hề trân trọng hay cảm kích tôi. Dần dần tôi cảm thấy chán nản, cảm thấy mình không được trân trọng và đây chính là sai lầm đầu tiên khiến cuộc hôn nhân của tôi tan vỡ.
(Ảnh minh họa)
Thứ hai: Hãy sinh con khi đã sẵn sàng
Nói thật, khi sinh con đầu lòng nhà tôi vẫn còn nợ nần, nhưng vì bị gia đình hai bên thúc ép quá nên hai đứa mới thả. Sinh con ra rồi tôi mới thấy thật sai lầm, tôi hối hận vì mình đã quá nóng vội, sinh con ra mà không cho con được cuộc sống đủ đầy. Đã vậy khi nhà có một đứa trẻ, gánh nặng kinh tế cũng tăng lên khiến vợ chồng tôi mệt mỏi vô cùng.
Có con là một điều tuyệt vời, nhưng đừng tùy tiện có con chỉ vì làm bố mẹ vui lòng, vì trách nhiệm với gia đình. Bạn chỉ nên sinh con khi bản thân đã sẵn sàng, nếu không cuộc sống về sau sẽ rất vất vả, vợ chồng dễ lục đục.
(Ảnh minh họa)
Thứ ba: Bạn càng giỏi, đàn ông càng tôn trọng bạn
Bạn càng nổi bật, đàn ông càng tôn trọng bạn, đây là một sự thật không thể phủ nhận. Trong thế giới tình cảm, sở dĩ đàn ông yêu bạn cũng chính bởi nét quyến rũ, chất riêng của chính bạn. Vì vậy phụ nữ đừng dại dột sống dựa vào đàn ông, trở thành "phụ kiện" của đàn ông.
Là một người phụ nữ thông minh thì phải học cách không ngừng hoàn thiện bản thân từ bên ngoài vào nội hàm bên trong. Bạn nên có công việc, sự nghiệp riêng và có những mối quan hệ xã hội riêng. Đừng vì bất cứ lời đường mật nào mà từ bỏ kẻo sau này phải hối hận.
Không lâu sau khi sinh con, chồng được thăng chức, anh đã nói tôi cứ ở nhà trông con, làm việc nhà, còn anh sẽ đi làm kinh tế. Ngẫm thu nhập của anh tốt hơn nên tôi không do dự gì mà đồng ý, nhưng rồi cái cảnh phải ngửa tay xin tiền chồng khiến tôi không thể chịu nổi.
Thời gian đầu anh vẫn vui vẻ đưa tiền, nhưng sau đó chồng sinh ra cáu kỉnh, chê tôi tiêu hoang, ăn bám. Cuộc sống những ngày đó quả thật không hề vui vẻ, hạnh phúc chút nào mà chỉ có sự tủi thân, nhục nhã mà thôi. Sau đó khi tôi đi làm trở lại, mối quan hệ giữa tôi và chồng mới dần dần được khắc phục.
(Ảnh minh họa)
Thứ tư: Hôn nhân chỉ là một "phụ kiện" của cuộc sống, đừng biến mình thành "phụ kiện" của hôn nhân
Hôn nhân có ý nghĩa gì đối với một người phụ nữ? Có lẽ mỗi người sẽ có một câu trả lời khác nhau cho câu hỏi này, nhưng tôi thấy hôn nhân chỉ là một "phụ kiện" của cuộc sống mà thôi, bởi rất nhiều người vẫn sống tốt mà không kết hôn.
Suy cho cùng hôn nhân không phải là tất cả của cuộc đời. Vì vậy đừng hi sinh tất cả những gì mình có, đừng trao cơ hội nếu nửa kia không còn xứng đáng, đừng tự đánh mất bản thân vì hôn nhân, bởi vì một khi bạn đánh mất chính mình, thì cuộc sống của bạn sẽ mất đi ý nghĩa. Phụ nữ không nên là phụ kiện của hôn nhân, chỉ khi bạn học cách yêu bản thân mình, mới có người đến yêu bạn.
Mùng 1 mua hoa ly để lên bàn thờ, mẹ chồng nhìn thấy đùng đùng nổi giận: Cô có thù gì với nhà này? Bị mẹ mắng sa sả vào mặt, tôi uất nghẹn bật khóc, vào phòng lấy túi xách rồi chào bà đi làm luôn. Tôi mới về làm dâu của mẹ được gần nửa năm, vì không có điều kiện ra riêng nên vợ chồng tôi đành phải sống chung với bố mẹ chồng. Mẹ chồng nổi tiếng khó tính một vùng nên không...