Sau 6 năm từ chối tôi, mẹ anh đòi quay lại nhận cháu
Anh kết hôn ba năm mà không có con. Bà còn bảo nếu tôi đồng ý thì anh sẽ ly hôn với vợ cũ ngay lập tức và tổ chức đám cưới cho tôi.
Tôi trở thành một bà mẹ đơn thân sau kết quả của một cuộc tình trái ngang. Sáu năm trước tôi lên thành phố học đại học thì gặp được anh. Anh cùng quê với tôi lại có nhiều tài như giỏi thể thao, ca hát hay và nói chuyện rất ngọt ngào. Khi ở bên anh, tôi luôn có cảm giác rất hạnh phúc và an toàn. Tôi đã say nắng anh từ lâu nên ngay khi được anh tỏ tình đã đồng ý ngay. Anh bảo tôi dọn qua ở cùng, có lẽ vì quá ngây thơ (đúng hơn vì tôi quá yêu anh) nên đã tin những lời trấn an rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng chúng tôi cũng đi quá giới hạn. Từ hôm đó trở đi tôi kiên quyết không để anh động tới mình nữa nhưng không ngờ một lần duy nhất đó tôi đã mang thai. Khoảng gần 3 tháng sau tôi mới phát hiện ra. Lúc đó, tôi rất hoang mang, không biết phải làm thế nào, sợ anh sẽ từ chối trách nhiệm và bỏ rơi tôi. Tôi lấy hết can đảm nói cho anh biết. Trái với những điều tôi suy nghĩ anh lại tỏ ra rất vui mừng, ôm tôi vào lòng và bảo sẽ chăm sóc cho tôi với con, rồi còn nói dẫn tôi về nhà ra mắt bố mẹ để cưới. Lúc này, tôi mừng thầm vì đã trao thân cho người đàn ông xứng đáng.
(Ảnh minh họa)
Về n hà anh , tôi thật sự sốc khi đứng trước một căn biệt thự khổng lồ xung quanh là tường rào cao. Lúc này tôi mới biết anh là con trai một gia đình giàu có ở vùng này. Anh bảo tôi đợi ở ngoài để thưa với mẹ trước rồi sẽ ra đón tôi. Thế nhưng tôi đợi gần một giờ đồng hồ mà không thấy anh trở ra. Ở bên trong, tôi nghe thấy tiếng đồ đạc bị ném xuống đất và tiếng la mắng khá to. Tôi biết có chuyện chẳng lành và chắc anh sẽ không trở ra nữa. Tôi buồn bã quay lưng bước đi thì một cô giúp việc chạy ra gọi vào. Tôi vừa bước vào trong nhà, mẹ anh từ trên gác bước xuống ngay lập tức quát mắng và sỉ nhục tôi bằng những lời lẽ khó nghe nhất. Tôi chưa hết sửng sốt thì bà cầm một sấp tiền lớn cột lại bằng dây thun ném thẳng vào mặt tôi rồi nói: “Cầm lấy và biến đi. Đừng bao giờ bước vào căn nhà này nữa”. Lúc bấy giờ tôi chỉ còn biết khóc trong tiếng nấc. Đôi mắt tôi nhòa đi vì những giọt nước mắt nhưng vẫn thấy anh đang đứng nép sau cánh cửa phòng. Người đàn ông luôn cho tôi cảm giác an toàn, tin tưởng, bây giờ trở thành một người bất lực. Tôi quay đầu bước đi trong ấm ức và tủi nhục. Lòng tự trọng của tôi bị chà đạp đến tận cùng.
Tôi vẫn quyết định không phá thai vì không muốn làm hại sinh linh vô tội. Tôi giữ kín mọi chuyện và chỉ cho bố mẹ biết. Mẹ đã khóc rất nhiều, bảo tôi về nhà để tiện chăm sóc, tôi không về vì sợ hàng xóm điều tiếng. Tôi phải nghỉ học để đi làm thêm dành tiền sinh con. Mỗi ngày tôi vừa phụ bán quần áo vừa ở nhà hàng. Khi sinh con, mẹ tôi cũng lên để chăm sóc. Một số bạn thân biết được hoàn cảnh nên cho tôi mượn tiền để mở cửa hàng riêng. Nhờ sự may mắn và tháo vát, cửa hàng của tôi buôn bán rất tốt nên không còn phải lo nhiều về mặt tài chính nữa.
Tuy nhiên, bây giờ khi con đã vào lớp một, thường xuyên hỏi: “Bố của con là ai? Tại sao con không có bố”. Lúc nào nó cũng buồn bã, bảo bạn bè trong lớp thường xuyên chọc nó là đứa con hoang. Nhiều khi con trai tôi còn bị ban giám hiệu nhắc nhở vì đánh nhau với bạn trong lớp. Con trai là niềm hy vọng duy nhất để tôi tiếp tục sống trên đời này. Hơn ai hết tôi rất muốn con mình có một người bố như bao đứa trẻ khác.
Chuyện tôi có nằm mơ cũng không thể ngờ tới là người đàn bà đã tàn nhẫn thóa mạ và đuổi tôi đi ngày ấy lại gặp tôi để nói chuyện. Bà bảo tôi có thể về ở chung với gia đình bà và sẽ được chu cấp toàn bộ, với điều kiện con tôi phải đổi họ theo họ bố. Tôi biết không phải tự nhiên bà ta quyết định như thế nên sau một hồi gặn hỏi thì tôi rõ, hóa ra sau khi chia tay tôi, anh bị tai nạn giao thông nên không thể sinh con được. Anh kết hôn ba năm mà không có con. Bà còn bảo nếu tôi đồng ý thì anh sẽ ly hôn với vợ cũ ngay lập tức và tổ chức đám cưới cho tôi. Lúc này, tôi mới nhận ra người đàn bà đang ngồi trước mình là con người sắt đá, nếu không muốn nói là máu lạnh. Tôi đã không quyết định ngay và bảo bà ta đi về trước.
Tôi suy nghĩ rất lâu; với điều kiện hiện tại tôi hoàn toàn không cần tiền, chỉ cần một người bố và một gia đình hạnh phúc cho con. Thế nhưng rõ ràng người đàn ông tôi từng yêu không thể làm được một người bố tốt, anh chỉ là con rối của mẹ. Tôi cũng không thể để con mình vào một ngôi nhà mà bên trong hoàn toàn không có tình người. Hơn nữa, tôi không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà khiến một cô gái khác (vợ hiện tại của anh) đau khổ. Nhưng tôi lại sợ nếu không đồng ý, bà sẽ tìm mọi cách để bắt con tôi đi hoặc giành quyền nuôi con. Cuộc sống đang ổn định của mẹ con tôi sẽ bị bà xáo trộn, con trai lại càng mất mát khi tôi nhận lời của bà. Xin hãy cho tôi những ý kiến.
Video đang HOT
Theo Vnexpress
Bí mật trong cuốn nhật ký vợ sắp cưới giấu dưới đáy hòm
Tôi choáng váng khi thấy trong cuốn sổ đó là nhật ký ghi lại mọi cảm xúc của cô ấy về mối tình đầu và cái thai cô ấy đã phải bỏ.
Chào các bạn, khi viết những dòng tâm sự này là lúc tôi vừa đưa ra quyết định đau xót nhất cuộc đời của mình.
Đó là phải hủy hôn lễ khi chỉ còn 1 tuần nữa là đến ngày cưới, khi mà tiệc đã đặt, ảnh cưới đã chụp và thiếp đã được trao cho hết khách mời.
Lúc này đây, tôi đang cảm thấy trong lòng trống rỗng và bế tắc thực sự.
Tôi biết quyết định này của tôi khiến bố mẹ tôi đau lòng, bố mẹ cô ấy và cả cô ấy cũng rất khổ tâm nhưng lòng tôi không cho phép mình làm khác được. Tôi cũng đau đớn lắm chứ.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình bốn đời làm nghề nông ở tỉnh miền núi nghèo.
Cả dòng họ chỉ có duy nhất tôi tốt nghiệp đại học và theo nghề lao động trí óc. Và cũng vì xuất phát từ vùng quê nghèo khó ấy nên tôi đã nỗ lực bằng mọi cách để lập nghiệp ở Hà Nội.
Có thể nói trong suốt thuở sinh viên tôi chỉ có một mong ước duy nhất là làm sao có được công việc tốt và mua được nhà Hà Nội.
Tôi luôn ước có một căn nhà để bố mẹ tôi và các em tôi có thể an tâm mỗi khi xuống thăm Thủ đô.
Và 7 năm sau khi ra trường, tôi đã thực hiện được ước nguyện của mình, tôi đã vay mượn và mua được một căn nhà tập thể cũ.
Lúc này, tôi cũng đã hơn 30 tuổi nên gia đình tôi luôn giục tôi lấy vợ cho yên bề gia thất.
Và qua một người bạn tôi đã gặp em, người cùng quê nhưng ít hơn tôi 8 tuổi. Em đã ra trường và cũng đang làm việc tại Hà Nội.
Em xinh xắn, ngoan ngoãn, nhanh nhẹn và cũng giống như tôi, em quyết tâm cao độ làm việc ở Thủ đô, không ăn diện, đua đòi ham chơi như nhiều cô gái trẻ khác.
Với một người như tôi, có được một người vợ như vậy còn gì mong ước hơn.
Ảnh minh họa
Vậy nên sau vài tháng hò hẹn, tôi đã mơ về một mái ấm hạnh phúc. Tuy vậy, cũng phải đến nửa năm sau đó, theo bố mẹ tôi mới có được ngày đẹp để chúng tôi tổ chức hôn lễ.
Tuy nhiên, trước khi cưới 1 tháng, tôi đề nghị cô ấy dọn về nhà tôi ở và từ đây một sự thật động trời của cô ấy đã bị lộ.
Hôm đó, một buổi tối, trong lúc cô ấy đi cắt tóc mà quên điện thoại ở nhà, bố mẹ cô ấy gọi điện xuống hỏi số chứng minh thư của cô ấy và tôi đã phải lục chiếc hòm của cô ấy để tìm.
Trong lúc tìm này, tôi đã nhìn thấy một cuốn sổ bìa đen được cô ấy xếp dưới đáy hòm.
Vô tình tôi nhìn thấy một phiếu siêu âm lấp ló kẹp trong cuốn sổ và tò mò tôi mở sổ ra, tôi đã như chết lặng khi thấy đó là một phiếu siêu âm thai mang tên cô ấy từ năm 2014, nghĩa là năm ấy cô ấy đang còn là sinh viên.
Tôi còn choáng váng hơn nữa khi thấy trong cuốn sổ đó là nhật ký ghi lại mọi cảm xúc của cô ấy về mối tình đầu và cái thai cô ấy đã phải bỏ.
Trong đó, cô ấy có nói rằng sở dĩ cô lưu lại phiếu siêu âm đó là nhằm để 'lưu lại ngày giỗ của con'.
Đọc những lời cô ấy viết mà tôi thấy bủn rủn chân tay. Trời ơi, vậy mà bao lâu nay cô ấy luôn bảo rằng tôi là mối tình đầu của cô ấy và rằng nụ hôn đầu dành cho người đàn ông của cô ấy chính là tôi.
Sao cô ấy có thể dối trá trắng trợn như vậy được cơ chứ? Hẳn nào trước nay cô ấy luôn giấu khư khư chìa khóa hòm và cất chiếc hòm này xuống tận gầm giường. Hôm nay, vì cô ấy sơ ý quên khóa hòm mà tôi mới biết đến sự thực này.
Đáng nói hơn nữa, sự việc rõ ràng là vậy mà khi tôi đem chuyện này ra nói với cô ấy, cô ấy đã từ chối thẳng thừng rằng, phiếu siêu âm đó là của cô bạn thân thời đại học của cô ấy và cuốn sổ nhật ký kia cũng là của người bạn trong khi nét chữ rành rành là của cô ấy.
Khi tôi hỏi cho gặp lại người bạn kia thì cô ấy tìm đủ mọi lý do thoái thác.
Tôi cũng hiểu rằng ai cũng có những phần quá khứ cần phải tôn trọng và rằng hiện thực mới là điều quan trọng nhưng tôi không sao thoát khỏi ý nghĩ: Cô ấy cả gan nói dối trắng trợn chuyện quá khứ như vậy hẳn cô ấy còn có thể qua mặt tôi nhiều chuyện nữa đây.
Và khi mà 2 vợ chồng đã không còn tin nhau thì sao có thể đi cùng nhau suốt cuộc đời được đây? Tôi quyết định như vậy có gì quá đáng không? Hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo Người Đưa tin
"Mẹ anh là lao công..!" Tôi gặng hỏi lý do vì sao chia tay? Em chỉ trả lời duy nhất 1 câu: "Mẹ anh là lao công". Tai tôi như ù đi... Vì lý do này khiến tôi không thể ngờ được. Thời gian gần đây, thấy mọi người bàn luận nhiều về chuyện lựa chọn trai giàu, trai nghèo để yêu, tôi xin kể câu chuyện có...