Sau 5 năm bất ngờ gặp lại, cô nhận ra vẫn nhớ anh thật nhiều
Hân vào TP.HCM công tác lần này khá đột xuất, sếp yêu cầu cô “bay” vào ngay trong buổi trưa để chiều có thể gặp khách hàng thảo luận lần cuối bản hợp đồng truyền thông. Cô đã gặp lại anh trong chuyến công tác không định sẵn này giữa chốn Sài thành hoa lệ.
Hình ảnh minh họa
Hân và anh dễ đến 5 năm nay không gặp lại. Không gặp vì không thể gặp nhau, đơn giản chỉ vì cô không muốn. 5 năm, kể từ ngày anh hăm hở nói với cô khi ấy đang là sinh viên năm cuối, về dự định vào Nam lập nghiệp khi có một cơ hội lớn ở công ty dược phẩm, cô đã mơ hồ nghĩ đến sự chia xa. Anh ra trường trước cô 3 năm, học về marketing nên cơ hội việc làm không thiếu.
Thế nhưng anh muốn thử sức trong lĩnh vực dược phẩm bởi theo lời anh, đây là mảnh đất màu mỡ, dễ giúp anh thành công và kiếm nhiều tiền. “Em học báo chí, đi đâu làm cũng không lo thiếu việc. Anh vào trước tạo cơ sở rồi em vào sau cùng anh nhé, chúng ta sẽ lập nghiệp và sinh sống ở trong ấy!”. Lời anh nói, đối với Hân lúc đó, nghe sâu hun hút.
Và đúng là chia xa thật. Hân yêu Hà Nội và không dễ gì rời bỏ mảnh đất này. Với cái rét ngọt, với những con phố cổ ngoằn nghèo, với những người bạn mà cô kết thân từ năm tháng đại học đầy vất vả nhưng không ít niềm vui… “Em không thể rời Hà Nội được, tờ báo nơi em thực tập vừa mở đợt tuyển dụng mới, em muốn thử sức! Nếu anh đi, không còn cách nào khác là chúng mình phải chia xa”, Hân dứt khoát. Mọi thứ vỡ vụn, rất nhanh, ào ạt như một cơn mưa rào, cơn mưa của tuổi trẻ đầy khát khao, hoài bão, đầy những dự định của tương lai và cả dấu ấn của bản ngã.
Vì cái gọi là bản ngã ấy mà cô và anh chia tay. Ai cũng cố chấp với những dự định của mình và không ai chịu nhường ai. Chia tay khi vẫn còn yêu say đắm, đối với Hân mà nói, như một vết thương lớn trong trái tim. Còn với người đàn ông ấy, anh bảo là tình yêu của Hân không đủ mạnh để bước đi cùng anh và Hân không đủ niềm tin đặt nơi anh. Anh ra đi mang theo sự hoài nghi, hằn học ấy. Còn cô thì bị tổn thương nặng nề vì anh có suy nghĩ ích kỷ của riêng mình mà không nghĩ cho cô. Vì vậy, họ cắt đứt liên lạc.
Video đang HOT
Hân chỉ biết anh ở Sài Gòn. Vì vậy, mỗi lần có dịp vào đây, bất giác cô đều nghĩ đến anh. Thời gian qua lâu rồi, Hân bây giờ đã tách khỏi nghề báo, có vị trí khá ổn ở một công ty truyền thông. Giỏi giang, xinh đẹp nhưng vẫn chưa yêu ai kể từ khi chia tay anh. Lần này, vừa bước xuống sân bay, cô lại bâng quơ nghĩ về anh. Trái tim chợt thấy run nhẹ.
Chiều nay, sau buổi bàn bạc hợp đồng truyền thông với đối tác, nhìn đồng hồ đã thấy 6 giờ tối, được mời đi ăn nhưng nghĩ sao, Hân khéo léo từ chối. Cô bỗng thèm được ngồi một góc nào đó lặng lẽ giữa chốn Sài thành náo nức này, ngồi một mình, để nghĩ về anh. Hóa ra, cô vẫn nhớ anh thật nhiều, nhiều hơn cô tưởng. Hoặc giả là hình bóng người đàn ông ấy chưa lúc nào rời khỏi trái tim cô.
Chỉ là lúc này lúc kia, chuyện này chuyện kia khiến cô tạm kìm nén hình bóng đó mà thôi. Loay hoay kéo ghế ngồi, chuẩn bị cầm chai Tiger bạc lên nhấp một ngụm, Hân khựng lại. Trước mặt cô là anh, phong trần với áo sơ mi và jeans, tóc tai nghe chừng cũng không phải là chải chuốt lắm. Anh cũng uống beer một mình? Hay đang đợi ai? Cô liếc nhanh trên bàn tay trái của người đàn ông ấy. Bàn tay chưa đeo nhẫn.
Hân lúng túng quá, chưa biết tính thế nào! Không ngờ Sài Gòn rộng lớn thế mà cô vẫn có thể gặp được anh. Bối rối tìm cách để có thể lảng tránh anh thì có tiếng gõ cộp cộp trên chiếc bàn gỗ nơi cô ngồi. “Chào Hân!”. Là anh. Giọng trầm ấm và quen thuộc vô cùng. Cô ngước lên, lấy hết can đảm để nhìn anh. “Đã lâu không gặp, bất ngờ quá! Mình ngồi chung bàn nhé?”, giọng anh vẫn tỉnh rụi như vậy.
Không ai biết, cũng có thể là Hân không biết, ánh mắt người đàn ông ấy nhìn Hân, như có lửa. Một ngọn lửa rất ấm! Đã lâu không gặp…
Nhật Lam
Theo phunuvietnam.vn
Miệt mài tỏa ấm trong chiếc chăn rách toạc
Thậm chí, có lần tôi bệnh nặng, không thể ủi đồ cho chồng, anh đã gọi điện "méc" anh trai: "Nó bỏ bê em, cả tháng nay không chịu ủi đồ, để em phải mặc quần áo nhăn đi làm".
Cuối tháng rồi, tôi tình cờ đọc được câu: "Đã khi nào bạn phân vân, liệu tử tế và hạnh phúc vẫn chung lộ trình"? Lại được nghe câu chuyện về một cô giúp việc trước tuần lễ nghỉ phép đã lồng sẵn bảy cái bịch vào thùng rác để ông chủ khỏi phải lúi húi thay túi sau mỗi lần đổ rác, tôi sụt sùi cảm kích nhưng lại bẽ bàng khi nghĩ đến mình ngày xưa.
Trước chuyến công tác dài ngày, tôi cũng thường tròng sẵn nhiều bịch ni lông vào thùng rác, nấu thức ăn trữ đầy tủ lạnh, ủi tất cả quần áo cho chồng... Nhưng chưa bao giờ anh ấy tỏ ra cảm kích hay ghi nhận tình cảm, công sức của tôi. Thậm chí, có lần tôi bệnh nặng, không thể ủi đồ cho chồng, anh đã gọi điện "méc" anh trai: "Nó bỏ bê em, cả tháng nay không chịu ủi đồ, để em phải mặc quần áo nhăn đi làm".
Tôi chia sẻ câu chuyện của mình cho bạn bè thân, những người mạnh mẽ thì cho rằng, những hành động tử tế, đáng quý ấy của tôi chả khác nào miệt mài tỏa ấm trong một chiếc chăn rách toạc, rằng việc tôi làm đã vô hình chung tạo ra một "thằng đàn ông" vô trách nhiệm chỉ biết giao phó toàn bộ việc nhà cho vợ. Những người hiền tính hơn thì cho rằng sẽ rất thú vị nếu được nhận sự chăm sóc nhưng kèm theo, người đàn ông phải cảm thấy xấu hổ khi rốt cuộc vợ cứ phải là người mẹ lớn trong đời mình mà bản thân không làm được gì cho vợ.
Tôi thấy rằng có những cái có vẻ đúng ở chỗ này mà chưa chắc đã đúng ở chỗ kia, mối quan hệ gia đình khác các mối quan hệ xã hội. Không phải vô cớ mà từ chuyện chị làm công tôi lại liên tưởng đến mình. Nếu những hành động vô điều kiện đó là của người làm công đối với ông chủ thì thật tốt, thể hiện đạo đức nghề nghiệp, sự chu đáo, tế nhị, đáng trân trọng. Từ đấy, mối quan hệ chủ - tớ có thể tiến lên một bước thành tình bạn. Còn trong mối quan hệ vợ chồng, tình yêu thương phải có sự trao đổi hai chiều. Người vợ chu toàn, ôm đồm hết mọi việc, đến mức làm "mất khả năng lao động của chồng" dường như là một người vợ ngốc. Tôi đã hy sinh và thật bất hạnh là không thể gặt hái được hạnh phúc.
Ngày còn trẻ tôi vẫn nghĩ "cuộc tình" của mình như của người đắp chăn và chiếc chăn bông. Người tỏa hơi ấm, chăn giữ lại để chúng tôi cùng sưởi nhau. Ai ngờ...
Nhận ra nguyên nhân bi kịch gia đình có phần đến từ chính mình, tôi trách bản thân đã quên mình vì chồng, càng củng cố vị thế gia trưởng của anh ấy, dần tạo ra một "sản phẩm" không thể chung sống được nữa. Tôi hiểu ra rằng hy sinh một chiều là bất hạnh chứ không phải đức hạnh.
Tôi trộm nghĩ, giá như trước kia mình thẳng thắn góp ý, điều chỉnh, xây dựng hay yêu cầu chồng biết nghĩ cho vợ, vun đắp cho gia đình. Mới hay, "đòi nhận" cũng là một đức tính cần có của người phụ nữ hiện đại.
Đã bao giờ bạn thấy mình "một chiều" chưa? Nếu vậy thì bạn nên đọc bài này của tôi.
Tháng 3, hoa bưởi, nhớ bà
Thuy miny
Theo tapchicongthuong.vn
Mẹ con mình sẽ đợi ba về Nhớ kiểm tra cửa trước khi lên giường, nhớ đeo vớ kẻo đêm lạnh chân, nhớ để bình nước ngay đầu giường phòng khi đêm khát, nhớ bật quạt chênh chếch đừng hướng thẳng vào người..., cô cắt ngang: "Em không thèm nhớ gì hết, chỉ nhớ anh". Thấy vali của chồng để sẵn phòng khách cô biết anh phải đi công tác...