Sau 4 ngày về quê chăm mẹ bệnh nặng, anh trai gọi điện nói với vợ một câu, tôi vô tình nghe được mà choáng đến lặng người
Chiều nay, sau 4 ngày anh về quê, tôi bất ngờ nghe được cuộc điện thoại của anh với chị dâu trên thành phố. Hai người họ nói khá nhiều chuyện nhưng có 1 câu nói của anh khiến tôi bàng hoàng.
Mẹ tôi bị bệnh nan y đang trong giai đoạn nguy kịch, các bác sĩ cũng đã lắc đầu, thời gian còn lại của bà chỉ được tính bằng ngày. Đêm nay ngồi bên giường mẹ, nhớ lại chuyện lúc chiều nghe được cuộc nói chuyện của anh trai và chị dâu, tôi chỉ muốn gào thét vào mặt anh mà chất vấn. Nhưng cuối cùng tôi lại chẳng dám vì tôi muốn mẹ được bình yên trong những ngày cuối cùng này.
Nhà tôi có 2 anh em. Anh trai tôi học giỏi từ bé, sau đó thi đỗ đại học trên thành phố. Ra trường anh ở lại làm việc rồi lấy vợ sinh con, thoát ly vùng quê nghèo này của chúng tôi. Mẹ tôi tự hào về anh lắm dù cả năm vợ chồng anh chị chẳng về thăm mẹ được đôi lần.
Gần đây mẹ tôi đi khám mới phát hiện bà bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Tôi ân hận vô cùng vì không chăm lo tốt cho mẹ. Tôi lấy chồng ở làng bên, quay cuồng với con cái và mưu sinh thành ra có lúc vài tuần mới sang thăm bà được một lần. Một mình mẹ tôi trong căn nhà trống, bố tôi thì mất từ lâu.
Sau khi biết bà bệnh tật như vậy, tôi bàn bạc với chồng rồi mang theo đứa con nhỏ sang ở cùng chăm sóc mẹ. Anh trai tôi nghe tin có về được 1 ngày, đưa cho tôi ít tiền rồi lại lên thành phố. Anh bảo công việc đang bận bù đầu không thể bứt mình ra được.
Tôi muốn gào thét vào mặt anh mà chất vấn, rằng mẹ đã dành cho anh mọi thứ tốt đẹp nhất cơ mà… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tuần trước mẹ tôi được đưa từ bệnh viện về, bà đã nguy kịch lắm rồi. Tôi gọi cho anh, hỏi anh xem có thu xếp nghỉ được lâu lâu để về với mẹ? Anh thở dài bảo sẽ thu xếp rồi cuối cùng anh cũng về. Mẹ tôi thấy con trai kề cận bên giường thì mừng lắm, đôi mắt mờ đục của bà rơm rớm nước mắt.
Chiều nay, sau 4 ngày anh về quê, tôi bất ngờ nghe được cuộc điện thoại của anh với chị dâu trên thành phố. Hai người họ nói khá nhiều chuyện nhưng có 1 câu nói của anh khiến tôi bàng hoàng. “Chẳng biết bao giờ bà mới ‘đi’ đây, anh được nghỉ có 7 ngày thôi. Hết thời gian nghỉ phép thì không biết làm thế nào nữa…”, anh thở dài chán nản xen lẫn mất kiên nhẫn.
Anh nói thế ngang với muốn mẹ “đi” nhanh, để anh đỡ phải nhọc lòng xin nghỉ phép thêm? Sao anh có thể mở miệng thốt ra những lời lẽ chẳng khác gì của đứa con bất hiếu, thậm chí mất hết nhân tính như vậy? Anh không xót mẹ ốm đau, bệnh tật, không thương tiếc bà sắp không còn trên cõi đời nữa ư?
Tôi thất vọng cùng cực về anh trai mình. Tôi muốn gào thét vào mặt anh mà chất vấn, rằng mẹ đã dành cho anh mọi thứ tốt đẹp nhất để bây giờ anh thờ ơ tới máu lạnh với chính mẹ như vậy sao? Nhưng tôi không dám vì sợ mẹ biết lại buồn lòng. Tôi khổ tâm quá mọi người ạ!
Theo Helino
Mẹ chồng mất, tôi phải trốn chồng chạy đi đội tang, còn chồng tôi ung dung như không có chuyện gì xảy ra
Chuyện ra nông nỗi này, mẹ chồng tôi là người có lỗi đầu tiên nhưng chồng tôi cố chấp quá. Anh làm tôi cảm thấy buồn và thất vọng.
Tôi biết trong lúc này, người đau khổ nhất không ai khác ngoài chồng tôi. Trước mặt mọi người, anh là một đứa con bất hiếu. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu, tại sao chồng tôi lại hận mẹ anh đến vậy.
Gia đình chồng tôi hơi phức tạp. Sau khi kết hôn, chúng tôi chuyển về sống cùng bố chồng. Còn mẹ chồng tôi, dù bà chỉ ở cách vài căn nhà nhưng không bao giờ qua lại.
Chồng tôi kể ngày xưa nhà anh nghèo lắm. Vì không chịu được cảnh ấy, mẹ anh mới bỏ chồng con lên thành phố rồi sống chung với người tình. Thời điểm mẹ chồng tôi đang hạnh phúc, sống cuộc sống giàu sang cũng là lúc bố con anh chật vật mưu sinh.
Ngày chúng tôi cưới, thấy mẹ chồng lấp ló bên ngoài, tôi định gọi bà vào trong thì chồng đập bàn cấm không được tự ý mời người lạ. (Ảnh minh họa)
Sau này, bố chồng tôi lấy vợ và dần dần có kinh tế thì mẹ anh lại quay về đòi hàn gắn vì con. Tất nhiên, bố chồng tôi không chấp nhận. Còn chồng tôi lúc đó cũng đủ nhận thức để biết tốt xấu nên chẳng xem người phụ nữ ấy là mẹ của mình nữa.
Thấy con trai mình luôn gọi người khác là mẹ, mẹ chồng tôi sinh lòng ghen ghét nên suốt ngày quấy rối. Hôm ấy bà cố tình đến trường bắt con lên xe rồi đưa về nhà mình. Khi mẹ kế đến trường, không thấy chồng tôi nên bà lo lắng chạy khắp nơi đi tìm. Kết quả là sau đó, mẹ kế bị tai nạn giao thông và qua đời trong bệnh viện.
Chồng tôi vì quá giận nên bao năm qua, anh không gọi một tiếng mẹ, cũng không cho tôi nhắc đến người phụ nữ ấy. Ngày chúng tôi cưới, thấy mẹ chồng lấp ló bên ngoài, tôi định gọi bà vào trong thì chồng đập bàn cấm không được tự ý mời người lạ. Thế là mẹ chồng tôi nghe được, bà lặng lẽ bỏ đi để lại một hộp gỗ.
Mấy ngày trước, chúng tôi biết tin mẹ chồng qua đời vì lên cơn đau tim. (Ảnh minh họa)
Tối hôm ấy, mở chiếc hộp ra, chồng tôi ném ngay ra ngoài. Tôi chạy đi nhặt từng tấm ảnh bên trong mới biết, đó đều là những tấm ảnh cũ mà chồng tôi đã chụp cùng mẹ anh từ khi còn rất nhỏ.
Lâu nay mẹ chồng của tôi sống một mình, bà cũng ít đến nhà tôi vì lần nào đến là lại ra về trong nước mắt. Chồng tôi thì cứ lạnh nhạt như vậy. Mấy ngày trước, chúng tôi biết tin mẹ chồng qua đời vì lên cơn đau tim. Tôi định chạy sang đám tang nhưng chồng tôi không cho. Anh còn cố tình gọi bạn đến ăn nhậu cả ngày. Thấy mình phải có trách nhiệm, tôi đã trốn chồng chạy về nhà mẹ anh để đội tang.
Tối ấy về, tôi thấy chồng ngồi thừ trước đống ảnh cũ kỹ. Có lẽ chồng tôi cũng đau khổ, nhưng cái tôi trong anh lớn quá. Thật lòng tôi muốn khuyên chồng mình đến thắp cho mẹ anh một nén hương. Tôi phải nói thế nào để anh chấp nhận lời đề nghị ấy đây?
Theo Helino
Con sinh dị tật, chồng nhất quyết không nhận cho đến khi mẹ anh lên tiếng: Không cần xét nghiệm, thế mới là cháu nhà này Vết mổ còn chưa hết tê, vợ đã phải chịu sự nghi ngờ từ chồng, cô nằm quay mặt vào tường, nước mắt rơi lã chã. Người ta vẫn hay nói mẹ chồng nàng dâu sống chung ắt sẽ có va chạm. Em cũng từng nghĩ như vậy, cho đến khi sống cùng mẹ chồng 3 năm trời. Hồi mới gặp gỡ, em...