Sau 3 tháng sinh con một mình, gia đình bạn trai tìm đến đưa ra lời đề nghị cay nghiệt
Khi nhà họ liên lạc, tôi đã mừng đến suýt khóc. Tôi cứ ngỡ cuộc đời mình sẽ đi theo một hướng mới tốt đẹp hơn. Nào ngờ, mọi thứ thật chua chát…
Ảnh minh họa
23 tuổi, chưa có việc làm ổn định, tương lai còn ngổn ngang, còn chưa kịp làm gì cho cuộc đời mình và báo hiếu cha mẹ thì tôi đã “ễnh bụng bầu”. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, do dự, đấu tranh tư tưởng và rồi quyết định giữ lại đứa bé, chấp nhận đối diện với đủ thứ thị phi và khó khăn đang chờ mình phía trước. Thứ mà tôi hi vọng và trông chờ nhiều nhất vào lúc đó chính là người đàn ông mà tôi yêu thương – cha của đứa bé trong bụng tôi.
Nhưng… niềm hi vọng đó trong tôi vụt tắt khi anh ta kinh hãi sau khi nghe tôi nói có bầu. Anh ta hơn tôi 4 tuổi, đủ sức để có thể làm chồng, làm cha. Vậy mà anh ta trốn tránh trách nhiệm, nói chưa sẵn sàng… Thậm chí anh ta còn tỏ ý nghi ngờ cái thai trong bụng tôi. 2 tháng sau khi tôi nói việc có thai, anh ta lặn mất hút với một khoản tiền đưa cho tôi để dưỡng thai.
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi kiệt quệ và đau khổ nhưng tôi không cho phép bản thân mình gục ngã. Giờ tôi đã làm mẹ, tôi không thể yếu đuối. Tôi cần phải lo cho con mình. Giữa cơn cùng cực ấy, tôi không còn cách nào khác đành phải về quê nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ. Cay đắng một nỗi, nhà anh ta cũng ở ngay gần đó… Tôi đã định trốn tránh để bố mẹ không phải chịu nỗi hổ thẹn này, nhưng một mình tôi thì không thể nào lo liệu được. Tôi còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm…
Kể từ khi tôi về quê, tôi trốn tiệt trong nhà, mọi việc nhờ mẹ hỗ trợ hết. Gia đình nhà họ có biết tin nhưng không ai đoái hoài gì đến tôi cả. Họ coi như không liên quan. Tôi không trách gia đình anh, người mà tôi hận chính là gã đàn ông mà mình yêu. Chúng tôi đã yêu nhau hơn 3 năm, bao nhiêu lời thề non hẹn biển. Anh ta làm tôi có bầu và rồi trốn chạy như thế đấy.
Đằng đẵng 9 tháng mang bầu qua đi, tôi sinh một cậu con trai kháu khỉnh. Nhìn con tôi cảm thấy mình mạnh mẽ và có nghị lực hơn rất nhiều. Mỗi ngày con đều trở nên đáng yêu vô cùng. Tôi đã chuẩn bị tâm lí cho hành trình làm mẹ đơn thân còn rất dài phía trước thì gia đình họ tìm đến gặp tôi.
(Ảnh minh họa)
Ban đầu, tôi cũng thấy hạnh phúc và mừng lắm. Có lẽ gia đình họ nhìn thấy thằng bé càng lớn càng giống bố, khôi ngô, kháu khỉnh nên đã không cầm lòng được. Tôi nghĩ họ sẽ thương xót cháu mình mà tử tế với mẹ con tôi. Nhưng rồi, gia đình anh ta đưa ra lời đề nghị sẽ đón mẹ con tôi về. Hai đứa tôi sẽ ra ủy ban đăng kí kết hôn, rồi dọn về sống thôi chứ không cưới xin gì hết. Tôi nghe mà bật khóc vì thương thay cho thân phận của mình.
Tới lúc đó tôi mới biết được chuyện lí do anh hồi đó mất hút và không cưới xin là vì gia đình anh tính toán chuyện cứ để tôi đẻ, sau đó sẽ ép về sống đỡ phải làm đám cưới tốn kém tiền của. Tôi không ngờ gia đình họ lại mưu mô và sống thủ đoạn đến như vậy,. Chỉ vì một cái đám cưới mà họ để cuộc đời tôi phải ô nhục, cháu họ sinh ra phải mang tiếng không có bố như thế. Nếu cần có thể làm một lễ cưới đơn giản thôi, vậy mà…
Giờ tôi đắn đo rất nhiều. Tôi nhận ra rằng họ vốn dĩ không hề coi trọng mình. Cuộc sống sau khi về chung một mái nhà liệu có hạnh phúc không hay lại là địa ngục? Nhưng giờ tôi đang đứng trước cơ hội cho con mình một gia đình, nếu tôi từ chối thì lại thương con. Tôi phải làm gì đây?
Theo Eva
Lấy chồng là cái tội lớn nhất chị phải chịu?
Lấy chồng và hạnh phúc bên gia đình là điều chị em phụ nữ nào cũng mong muốn có được, nhưng với chị thì đó lại là cái tội lớn nhất mà chịu phải chịu đựng trong cuộc đời mình.
Tôi và anh quen nhau 1 năm rồi cưới trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Bản thân tôi cũng thấy chúng tôi không hợp nhau và chưa có ý định cưới vậy mà chẳng hiểu thế nào đám cưới lại diễn ra. Có lẽ là do 2 chữ số phận mà mọi người vẫn nhắc đến?
Gia đình chồng tôi làm nông nghiệp, ông bà rất nóng tính và không ai dám qua lại chơi bời gì cả và đương nhiên chồng tôi không thoát khỏi sự ảnh hưởng. Là công chức nhà nước va chạm nhiều nhưng Anh lại là người cục cằn, khô khan, bỗ bã. Nhưng anh cũng lại là người có hiếu với bố mẹ mà có lẽ tôi chưa thấy ai như vậy, anh nghe mẹ dă dắp từ việc ăn đến việc tắm, chơi cũng chỉ cần bà ho 1 tiếng là anh dăm dắp làm theo. Thậm chí phòng chúng tôi anh không cho làm khóa vì bố mẹ kêu không cần làm. Nhiều lúc anh quan trọng hóa quá khiến tôi có cảm giác bố mẹ chồng tôi thật mong manh dễ vỡ. Chính những điều đó làm nên cả chuỗi rắc rối sau này.
Cưới được 4 hôm, chỉ vì trêu đùa, hiểu lầm mà anh mắng chửi tôi thậm tệ. Uất ức quá cả đêm tôi không ngủ mà lên sân thượng khóc, chẳng may mẹ chồng tôi nhìn thấy, bà cũng chẳng hỏi vì sao, bà cứ chửi ầm lên rồi khóc mà tôi cũng chẳng hiểu sao bà khóc. Vậy là chồng tôi dang tay tát tôi liên hồi cho đến khi sưng hết mặt không ăn nổi cơm thì anh ta dừng lại và nói nguyên nhân: Vì mày để mẹ tao nhìn thấy, mẹ tao buồn! Cứ giận nhau cãi nhau là anh ta lại nói với bố mẹ mình con này nó thế nọ thế kia và cả nhà lại giành cho tôi những câu nói, cái nhìn ghê ngớm. Tôi thật sự thất vọng về người chồng của mình. Tôi hiểu rằng mình sẽ phải cố phải chịu nhiều ức chế từ đây.
Chính vì thế mà tôi đâm ra lầm lì ít nói trước mặt bố mẹ gia đình nhà chồng. Đi làm về là tôi cơm nước dọn dẹp nhà cửa, đổ bô, pha chè cho bố chồng,...xong việc thì tôi lại lên phòng. Ấy vậy mà vẫn không tránh được rắc rối thậm chí nó còn tăng lên gấp vạn lần. Thỉnh thoảng cô em chồng 24 tuổi lại khó chịu với tôi vì sao tôi lại bảo nó không được vứt kẹo, hạt táo vào máy giặt, hay không đc bỏ quần con vào cốc... Và nó đã đem sự khó chịu ấy nói khác đi với mẹ chồng tôi và bố mẹ chồng tôi lại chửi, hằn học với tôi mỗi khi anh vắng nhà. Tôi có nói lại với chồng nhưng anh bảo đấy là bố mẹ đẻ ra anh dù gì cũng phải nhịn phải nghe. Tôi nghe anh âm thầm chịu đựng.
Anh đâu có biết rằng bà và cô em chồng tôi đâu chỉ dừng ở đó. Cô em luôn lục nọi kiểm tra tiền của vợ chồng tôi nếu chúng tôi không có thì không sao, mà chỉ cần 4,5 triệu trong tủ là nó lại báo cáo này nọ với bố mẹ và bố mẹ tôi lại muốn chúng tôi đưa cho bà giữ. Bố chồng tôi nói chúng tôi chưa biết tiêu tiền, nên đưa hết kể cả lương cho bà. Nó còn tự tiện, lấy đồ của tôi mà không hỏi gì, chán thì trả không chán thì cầm dùng luôn. Nếu tôi có hỏi thì nó vùng vằng sầm mặt lại. Mẹ chồng tôi thì luôn bênh con đẻ dù sai dù đúng. Vẫn biết là con dâu không bao giờ được như con đẻ, nhưng có đến mức bất phân phải trái vậy không mọi người?
Chồng tôi thỉnh thoảng lại cục cằn văng ra những câu thiếu tôn trọng tôi, thậm chí coi khinh lôi gia đình đẻ nhà tôi lên chửi mà họ có làm gì đâu chứ. Tôi uất quá mà nói lại thì anh ta xông vào đánh. Anh ta đánh tôi như quân thù, tóm cổ áo kéo lê trên sàn, đấm đá bóp cổ đập đầu tôi vào thành giừơng. Bố mẹ chồng không được 1 câu tử tế can ngăn, thậm chí còn chửi tôi và bảo con trai phải biết ra tay với vợ mình. Rồi bảo chúng tôi nếu cần thì ra tòa giải quyết. Mẹ chồng tôi còn đi nói với mọi người tôi là dâu làm eo nên phải bênh con trai, không cần biết lý do. Tôi thất vọng hơn về bố mẹ chồng mình, đó là bà lặng lẽ không đề tên tôi trong những lễ nghĩa của gia đình. Chồng tôi, anh ta cũng biết nhưng anh ta không những không nói mà còn bảo mẹ mình làm thế là đúng. Chẳng lẽ tôi không có con mà phải chịu như vậy sao?
Rồi khó khăn khôn cùng ập đến với tôi. Chẳng những tôi chưa có con được mà còn bị bệnh rất nặng. Tôi ngỡ ngàng và choáng váng khi bác sĩ thông báo bệnh tình của mình. Sức khỏe của tôi không cho phép tôi có con, tôi cũng đã nói chuyện với mẹ chồng mình và xin phép bà cho tôi chạy chữa khỏi bệnh tôi sẽ chữa hiếm muộn sau. Mẹ chồng tôi đồng ý, tôi cũng an tâm phần nào chữa bệnh. Rồi bà cho tôi 1 địa chỉ thầy thuốc rất giỏi chuyên về bệnh của tôi, bà bảo tôi ra đấy lấy thuốc. Tôi vui vẻ ra đó, vậy mà vừa về đến nhà ông bác sĩ đó gọi điện cho tôi nói rằng mẹ chồng tôi gọi ra kêu ông đấy kê thuốc chữa bệnh của tôi bằng thuốc chữa đẻ. Nhưng ông nói bệnh của tôi không thể có bầu, nếu tôi cố ý mang bầu sẽ ảnh hưởng đến tính mạng cả mẹ và con. Và ông bảo ông không làm được điều đó. Tôi đã khóc rất nhiều khi nghe được điều đó.
Giờ đã 4 năm rồi, bệnh của tôi không thuyên giảm gì, người thì héo mòn, và đương nhiên tôi phải chịu nhiều ấm ức hơn. Tôi bị hạn chế mọi cái từ việc thăm bố mẹ đẻ, bố mẹ chồng tôi cũng không thích, cơ quan tôi tổ chức thăm quan, tôi xin đi xong về cả nhà châu vào nói và ông bố chồng chửi nói tôi, uất tôi đến 1 năm trời. Ba ngày tết tôi cũng không được yên. Cô em chồng khinh tôi ra mặt, thậm chí còn đánh tôi. Và đương nhiên đức ông chồng tôi cũng góp phần vào việc đó. Còn gì cay đắng hơn khi nghe từ miệng người đầu gối tay ấp mình nói ra những câu không ra gì: "Mày nên nhớ đây là nhà tao, mẹ tao là mẹ tao phải mẹ mày. Mày chỉ là con chó trong nhà tao, tao đày mày tới bến, đcmm, tao cứ thích... mẹ mày đấy mày làm gì tao? Thằng bố mày, vợ thì là cái gì chứ mày chỉ là cái đầu...đcmm ngứa...bố mày.....
Tôi căm uất và tủi nhục thương cho số phận mình. Tại sao tôi lại bất hạnh vậy chứ? Con cái bệnh tật, gia đình, hạnh phúc, tôi chẳng có 1 điểm tựa nào cả. Lần gần đây nhất khi bị chửi tôi đã bỏ về ngoại và muốn bỏ đi nhưng bố mẹ tôi luôn khuyên giải can ngăn. Ông bà cũng rất buồn, tôi thật sự không biết giải quyết sao nữa. Lấy chồng cũng là một cái tội phải không mọi người?.
Theo Phunuvagiadinh.vn
Tôi khổ sở là vì ai trong cái gia đình này Tôi đã hi sinh cả cuộc đời mình để chăm lo cho hạnh phúc gia đình, vậy mà anh ta nhẫn tâm bỏ vợ con để đến với người con gái khác. Lúc nào em cũng canh cánh trong lòng nỗi lo về tương lai, bởi thừa biết trời sinh voi mà không sinh cỏ. Không lẽ cứ làm viên chức ngày tám...