Sau 3 tháng lấy nhau, chúng tôi mới có đêm tân hôn
Và cho tới giờ sau hơn một năm cưới nhau tôi lần đầu tiên nói yêu anh khi con tròn 1 tháng tuổ.i, nhìn niềm vui rạng rỡ trên khuôn mặt anh tôi hiểu đó là điều anh luôn mong…
Tôi lấy chồng được hơn một năm, đã có cậu con trai đầu lòng, nhưng thú thực lời yêu tôi dành cho chồng hết sức muộn màng bởi tôi chỉ nói yêu anh sau hơn một năm chung sống và đêm tân hôn của chúng tôi cũng chỉ diễn ra sau 3 tháng tôi làm vợ anh.
Chúng tôi được mọi người gọi là thanh mai trúc mã, bố mẹ anh và gia đình tôi thân thiết hơn chị em ruột trong nhà. Tôi luôn xem anh như anh trai của mình, nhưng anh lại yêu tôi.
Cho tới bây giờ tôi mới nhận ra mình đã đúng khi lấy người chồng như anh!
Cha mẹ tôi rất quý anh, hai bên thầm hứa hẹn sẽ làm thông gia, thật xui xẻo cho tôi khi với anh, tôi không có thứ tình cảm trai gái ấy.
Vậy mà tôi vẫn phải nghe lời cha mẹ kết hôn với anh khi mà tôi đã có người yêu. Là đứa con hiếu thảo, cũng không muốn cha mẹ đau lòng, tôi nuốt nước mắt chia tay tình đầu của mình để làm đám cưới với anh.
Mặc dù tôi đã xin anh hãy từ chối cuộc hôn nhân này, nhưng anh không đồng ý, tôi cũng đã nói mình có người yêu nhưng anh vẫn cố chấp lấy tôi.
Hôn lễ diễn ra trong sự chúc phúc của hai bên, duy chỉ có tôi là không hạnh phúc và vui vẻ gì. Chúng tôi cũng không có đêm tân hôn, anh thì âm thầm chấp nhận, anh nói sẽ làm cho tôi yêu anh trong một ngày nào đó.
Cuộc sống của chúng tôi cứ thế diễn ra, tôi làm tròn trách nhiệm của người con nhưng không làm trách nhiệm của người vợ. Nhìn anh lặng lẽ bên tôi, lo cho tôi từng chút một, lòng tôi dần thay đổi, tôi dần có tình cảm với anh.
Video đang HOT
Dù vậy tôi chưa một lần tỏ ra quan tâm, chăm sóc gì anh cả, cho tới ngày anh say rượu còn tôi cũng có chút men vì đó là buổi liên hoan gia đình.
Chúng tôi đã xảy ra quan hệ, hay gọi đúng hơn là đêm tân hôn tới muộn. Thật lòng tôi cũng xem như chấp nhận anh là chồng, một người chồng mà sau 3 tháng chung sống tôi mới thừa nhận. Nhìn nụ cười hạnh phúc của anh tôi chợt cảm thấy mình may mắn vì đã được anh yêu, đã lấy anh làm chồng.
Dù là thế, tôi vẫn chưa hề nói yêu anh. Mối quan hệ của chúng tôi thay đổi dần, tôi cũng quan tâm anh hơn, còn anh thì khỏi nói, ngay từ những ngày chưa cưới, với anh, tôi luôn được chăm sóc đặc biệt.
Giờ đây nghĩ lại tôi thấy mình hạnh phúc, nhất là khi mang thai đứa con đầu lòng, anh lo lắng mọi việc, chăm chút tôi từ vấn đề nhỏ nhất, nhìn anh như vậy, tôi biết mình đã đúng khi nghe lời cha mẹ…
Và cho tới giờ, sau hơn một năm cưới nhau, tôi lần đầu tiên nói yêu anh khi con tròn 1 tháng tuổ.i, nhìn niềm vui rạng rỡ trên khuôn mặt anh, tôi hiểu đó là điều anh luôn mong muốn.
Gia đình nhỏ bé của tôi giờ đây đầy ắp tiếng cười, tôi thầm nghĩ lời khuyên là con gái nên lấy người yêu mình mới đúng làm sao!!!
Theo Phunutoday
Chị đừng gọi nữa anh ấy đang ngủ chỗ em!
Giờ đây tôi phải làm sao, tôi câm lặng, tha thứ, chấp nhận chung chồng cho con có cha, hay tôi l.y hô.n với người chồng phụ bạc.
Tôi lấy chồng đã được 7 năm, tình cảm của hai chúng tôi nói chung không có gì sóng gió hay như bạn bè tôi thường trêu đùa là 'Sông đông êm đềm'.
Chị đừng gọi nữa anh ấy đang ngủ chỗ em! - câu nói làm tôi đau như ngàn mũ.i da.o cứa vào tim.
Anh là nhân viên nhà nước ngày làm 8 tiếng, thường xuyên về nhà cơm nước cùng vợ con. Còn tôi làm tư nhân nên thường về muộn hơn anh, có anh đỡ đần công việc nhà nên tôi cũng khá nhiều thời gian... nói chung tôi cảm thấy khá hài lòng với gia đình của mình.
Mọi chuyện êm đẹp cho tới khi anh được thăng chức trưởng phòng, vì đặc thù công việc nên chuyện anh đi sớm về khuya, không còn đỡ đần việc gia đình, chăm con... cùng tôi như trước là chuyện ngày một.
Bạn bè tôi thì luôn hết lời khen ngợi vì tôi có con ngoan chồng giỏi, vốn là hai cháu nhà tôi, một gái, một trai học hành khá tốt biết vâng lời cha mẹ... Chính bản thân tôi cũng nghĩ như vậy, cho tới gần đây tôi luôn nghĩ rằng lấy anh là sự lựa chọn đúng nhất trong cuộc đời của tôi.
Còn nhớ rất rõ lần đầu tiên sau gần 4 năm lấy nhau chúng tôi mới có cuộc cãi nhau nảy lửa tới vậy. Vốn dĩ dịp đó là sinh nhật con gái đầu lòng của chúng tôi, vì cả hai cùng bận nên tôi quyết định cho cả hai cháu đi chơi vào thứ 7 tức là trước ngày sinh nhật 2 hôm.
Khi tôi nói với anh, anh đã rất hưởng ứng và cũng hứa sắp xếp thời gia đi cùng 3 mẹ con. Con gái tôi háo hức mong chờ được đi du lịch xa cùng cha mẹ, bởi nói là gia đình có điều kiện nhưng đưa con cái đi chơi mới cũng chỉ dừng lại ở các công viên, khu vui chơi gần nhà.
Đây là chuyến đi xa nhất mà tôi tổ chức cho con. Vậy mà tối hôm trước khi đi, chồng tôi nói anh có việc đột xuất không đi cùng được, tôi giận lắm lại thương con, hỏi chồng có việc gì mà gấp và quan trọng thế thì anh nhất định không nói, chỉ trả lời chung chung.
Chúng tôi cãi nhau quyết liệt, cuối cùng anh chấp nhận đi với gia đình. Lòng tôi cũng mừng thầm vì anh coi trọng gia đình hơn. Nhưng tới ngày hôm sau khi đã tới nơi, mới được nửa buổi anh nói ra ngoài có chút việc rồi đi mất hút, chờ mãi không thấy bố về con gái tôi liên tục hỏi, gọi điện thì anh chỉ nói xin lỗi có việc gấp 3 mẹ con cứ chơi thoải mái rồi về.
Nói thật trong đời tôi chưa bao giờ giận dữ hơn thế, gọi điện lại thì anh không nghe, thương con nên tôi đành dỗ dành chúng là anh có việc cơ quan rất bận, sẽ đi chơi vào lần sau. Tất nhiên 3 mẹ con vẫn chơi hết 2 ngày cuối tuần.
Sau khi về chúng tôi cãi nhau và chiến tranh lạnh cả một tuần. Anh luôn bao biện có công việc gấp, giờ là trưởng phòng nên không có thời gian, là vợ tôi phải hiểu và thông cảm...
Cuộc sống của chúng tôi thì ngày càng nặng nề hơn, không chỉ có thất hứa lần đó, anh còn luôn bận việc, vắng nhà thường xuyên và tôi biết số lần anh nói dối ngày càng tăng...
Nhưng có chế.t tôi cũng không nghĩ người đàn ông của gia đình trước đó lại có bồ bên ngoài. Anh nuôi cô nhân tình kém anh 5 tuổ.i, cũng chính là cô thực tập mới vào cơ quan anh được 5 tháng...
Nếu không có buổi tối ngày hôm đó, có lẽ tôi sẽ bị lừa dối cả đời mà không biết.
Dù hẹn đưa con đi chơi cuối tuần nhưng anh lại thất hẹn, tôi đưa hai cháu đi công viên một mình. Nhìn các gia đình cùng nhau tôi thấy thật chạnh lòng.
Và rồi tôi vô tình gặp anh bạn ngày xưa học cùng đại học, mới biết anh làm cùng chồng tôi. Nói chuyện một lát sau thì tôi biết chồng mình thường xuyên nói dối đi công tác, đi họp hành... Nhưng tôi giả vờ như không, còn anh bạn thì vô tư kể về công việc về cơ quan mà những lời nói đó như hàng ngàn mũi kim đâ.m vào trái tim tôi.
Không thể chịu đựng được tôi cho các con về sớm, gọi điện thì anh không nghe máy, tôi không biết mình đã gọi bao nhiêu lần...
Cho tới tận khi đêm xuống, chiếc điện thoại nón.g bỏn.g trên tay tôi vẫn không ngừng gọi cho anh.
Cuối cùng có người bắt máy, là giọng một cô gái trẻ, tôi đoán chính là nhân tình của anh. Thế mà thật, tôi hỏi anh đâu cô ta nói một hồi rằng tôi không biết giữ chồng, người tốt như anh mà tôi không biết giữ.... và câu cuối cùng là anh ấy đang ở chỗ tôi chị đừng có gọi nữa...
Chiếc điện thoại rơi vỡ, nước mắt tôi tuôn không ngừng, hàng ngàn nỗi đau như cắt vào tim tôi...
Giờ đây tôi phải làm sao, tôi câm lặng, tha thứ, chấp nhận chung chồng cho con có cha, hay tôi l.y hô.n với người chồng phụ bạc. Tôi bế tắc không tìm ra lối thoát, xin hãy giúp tôi, cho tôi lời khuyên???
Theo Phunutoday
Bí quyết để biến chồng lười thành "con ong thợ" Hãy có những bí quyết riêng để có thể biến chồng bạn thành con ong thợ trong giúp đỡ vợ dọn dẹp, đỡ đần việc nhà cửa nhé! Bí quyết để biến chồng lười thành 'con ong thợ'. Đừng lắm lời Đàn ông luôn lý luận vợ không phải là sếp, càng không phải là mẹ nên tốt nhất là bạn đừng có...