Sau 2 tiếng mặn nồng trong nhà tình nhân, tôi bước ra ngoài và chết đứng khi thấy…
Mở cửa ra, tôi hết hồn khi thấy bên ngoài cửa là cái nôi của con tôi và nó đang nằm trong đó. Cũng may là cái hiên rộng và có mái che nên con tôi không bị ướt.
ảnh minh họa
Ngày cưới, tôi hứa với Lam rằng tôi sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc, dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Lam là vợ và cũng là ân nhân của tôi. Hôm đó tôi uống rượu say và bị tai nạn nằm giữa đường, những người đi qua đó không một ai dừng lại nhưng Lam đã dừng lại và gọi xe đưa tôi vào viện. Nếu như hôm đó không có Lam thì bây giờ có lẽ tôi đã xanh cỏ.
Lam hiền lắm, cả đời cô ấy chưa bao giờ nói to tiếng với ai một câu, cũng chẳng làm hại ai bao giờ. Nhưng tôi chỉ thích tính vợ trong mấy năm đầu, sau đó tôi thấy cô ấy có vẻ cam chịu và nhẫn nhịn quá, tôi nói gì Lam cũng dạ vâng rồi gật đầu, bất kể là tôi có nói sai điều gì. Chính vì thế mà cảm giác của tôi đối với Lam dần dần giảm đi.
Đợt đó chúng tôi chuyển nhà, mẹ cô ấy muốn lên ở cùng vì bà không thể chịu nổi cô con dâu quá quắt của mình, Lam muốn sống cùng mẹ còn tôi thì không đồng ý. Đợt đó chúng tôi cãi nhau rất to, cuối cùng tôi đã thắng, nhưng tôi không biết rằng từ lần đó, Lam đã lấy 3 triệu mỗi tháng để gửi về quê cho mẹ.
Đến khi tôi phát hiện ra, vợ chồng tôi lại cãi nhau một trận tơi bời nữa. Từ đó, tôi cảm thấy sống với Lam thật khó chịu, cô ấy không còn thấu hiểu tôi nữa, cũng chẳng còn hiền dịu mà trở nên khó tính và thiếu cảm thông. Tôi đau khổ lắm, trước đó có lần tôi nghĩ, có khi tôi muốn ngoại tình vì vợ quá hiền nhưng giờ tôi chỉ ước vợ tôi quay lại thời đó.
Rồi Lam có bầu, khoảng thời gian đó đối với tôi mới thực sự là khủng hoảng. Lam thay đổi tính nết, cô ấy ăn nhiều, người tăng cân vùn vụt, nhưng đụng vào thứ gì Lam cũng cáu. Tôi chán lắm, bao nhiêu tình cảm tôi dành cho vợ đã mất hết, tôi nghĩ rằng mình đã hứa sẽ không thay đổi nhưng khi vợ tôi thay đổi như thế rồi thì tôi cũng không nên giữ lời hứa làm gì. Và vì nghĩ như thế nên tôi đã lao vào vòng tay của Linh.
Linh là một cô gái tuyệt vời, cô ấy chiều tôi hết mực và rất tâm lý. Chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện và tôi càng ngày càng mê tít Linh. Tôi bỏ bê vợ ở nhà, tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt khó chịu của Lam. Trước kia cô ấy dễ tính bao nhiêu thì bây giờ cô ấy khiến tôi mệt mỏi bấy nhiêu.
Video đang HOT
Hôm Lam đi đẻ, tôi bận đưa Linh đi du lịch nhân ngày sinh nhật của cô ấy. Linh bảo rằng cô ấy chưa bao giờ tổ chức sinh nhật nên lần này cô ấy muốn được tôi tổ chức. Tôi hứa với Linh rồi nên khi Lam bảo tôi đưa đi đẻ, tôi lấy cớ bận đi công tác rồi từ chối.
Thế là Lam sinh con một mình, ngày cô ấy sinh xong, về nhà tôi thấy đứa bé đỏ hỏn, bị tật ở tay thì chán nản. Chả hiểu cô ấy siêu âm kiểu gì mà không phát hiện ra, nhìn Lam mệt mỏi chăm con, tôi thấy khó chịu vô cùng. Tại sao cô ấy là mẹ mà không thấy có chút gì mặn nồng với con nhỉ? Khi nào cô ấy cũng hướng đôi mắt vô hồn ra ngoài cửa sổ rồi cười hềnh hệch một mình. Có khi tôi nghĩ Lam bị thần kinh vì từ ngày cô ấy thay đổi tính nết, tôi thấy cô ấy cứ có dấu hiệu của người bị bệnh.
(Ảnh minh họa)
Càng ngày tôi càng chán vợ và chỉ muốn bỏ nhà đi. Tôi chỉ thương con mình, nó còn quá bé, dù sao tôi cũng không muốn nó lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn. Thêm vào đó, tình nhân của tôi lại quá tuyệt vời, tôi định rằng sẽ cầm cự cuộc sống với Lam cho đến khi nào con tôi lớn một chút, tôi sẽ ly hôn Lam để đến với Linh.
Hôm đó Lam ốm, tôi sờ thấy trán vợ nóng như lửa đốt, tôi cho cô ấy uống hạ sốt rồi dặn cô giúp việc nấu cháo cho vợ ăn. Xong xuôi, tôi đến thẳng nhà tình nhân của mình. Chúng tôi đã có 2 tiếng mặn nồng bên nhau. Hôm đó trời mưa rất to nên tôi cứ nán lại không muốn về, tuy nhiên, nghĩ đến cảnh vợ tôi đang ốm nằm ở nhà nên tôi đành miễn cưỡng mặc lại quần áo rồi mở cửa.
Mở cửa ra, tôi hết hồn khi thấy bên ngoài cửa là cái nôi của con tôi và nó đang nằm trong đó. Cũng may là cái hiên rộng và có mái che nên con tôi không bị ướt. Tôi ôm nó vào nhà cho Linh giữ rồi chạy ra ngoài tìm Lam nhưng không thấy bóng dáng Lam đâu. Tôi quay lại đưa con về nhà. Về đến nhà, tôi mở cửa và thấy Lam nằm bất động dưới sàn.
(Ảnh minh họa)
Tôi choáng quá, chạy lại ôm vợ thì thấy người Lam lạnh tanh. Lúc đó tôi gọi cấp cứu nhưng vào viện thì bác sỹ bảo đã quá muộn. Khi xem xong tên tuổi thì bác sỹ ấy ồ lên rồi bảo: “À, vợ anh bị trầm cảm lâu quá rồi đấy, trước có đến đây điều trị mấy lần. Nếu như gia đình phát hiện ra và điệu trị cùng cô ấy thì có lẽ không đến nỗi làm những điều dại dột như thế này”.
Tôi điếng người, tôi không hiểu vì sao vợ tôi lại bị trầm cảm. Tối đó về tôi lục hết các ngăn kéo ra và tôi giật mình khi biết nguyên nhân khiến vợ tôi bị trầm cảm chính là sự vô tâm của mình.
Giờ đây, chỉ còn tôi và đứa con 3 tháng ở trong căn nhà rộng rãi. Tôi thương vợ nhưng tôi đã không giữ lời hứa làm cho cô ấy hạnh phúc. Tôi biết mình là kẻ tội đồ – một kẻ tội đồ không đáng được tha thứ.
Theo blogtamsu
Chết đứng khi làm thêm ở nhà hàng, gặp ngay người yêu làm chú rể
Khi Linh tới nhà hàng tổ chức tiệc cưới làm ca của mình thì sững người khi thấy ảnh cưới của Khởi - người yêu của mình bày chình ình ở lối vào lễ đường tiệc cưới.
Gia cảnh không mấy dư giả nên Linh phải làm thêm thường xuyên từ những năm đầu đại học. Sang đến năm thứ 2, cô đã quen và yêu Khởi - một anh chàng không những ngoại hình sáng láng mà còn học giỏi và có ý chí vươn lên. Có người để bầu bạn, chia sẻ những khó khăn, động viên nhau vượt qua trắc trở, Linh thực sự chẳng mong gì hơn thế.
Khởi học hơn cô 2 khóa, vì thế, khi Linh bước vào năm thứ 4 thì anh đã ra trường đi làm được 1 năm. Anh lúc nào cũng thủ thỉ với cô rằng, đợi cô ra trường, tìm được công việc ổn định thì 2 người sẽ làm đám cưới. Vì cả 2 đều xuất thân nghèo khó nên phải cố gắng rất nhiều, sau này còn phụng dưỡng bố mẹ, nuôi nấng các con nên người. Cứ nghĩ tới lúc ấy, là Linh hạnh phúc rơi nước mắt, cho dù có gian nan thế nào cô cũng chẳng sờn lòng.
Vào dịp cuối năm, nhà hàng tiệc cưới bận rộn nên cần thêm nhân viên thời vụ với mức lương rất khá. Linh được bạn bè giới thiệu, mừng vui khôn xiết. Tuy vậy, cô vẫn giấu không cho người yêu biết, sợ anh mắng. Vì Khởi nói muốn cô năm cuối phải tập trung vào học hành, thiếu thốn gì cứ để anh lo.
Cảm động vì tấm lòng của người yêu, nhưng Linh không nỡ để anh vất vả vì mình, hơn nữa nghĩ cũng chỉ làm một thời gian ngắn, do đó cô vẫn nhận công việc làm thêm ấy. Những ngày làm thêm ở nhà hàng tổ chức tiệc cưới, nhìn những cặp đôi dắt tay nhau vào lễ đường, không lúc nào là Linh không nghĩ đến cảnh mình và Khởi cũng đến ngày như thế, lòng lại lâng lâng vui sướng.
Một ngày, khi Linh tới nhà hàng làm ca của mình thì sững người khi thấy ảnh của Khởi bày chình ình ở lối vào lễ đường tiệc cưới, anh và một cô gái xa lạ, 2 người tất nhiên, đang mặc trang phục cô dâu chú rể. Nhìn tên anh và tên người con gái khác lồng vào nhau trong biểu tượng hình trái tim, cõi lòng Linh như chết lặng.
Làm sao cô có thể tin vào những gì diễn ra trước mắt mình đây, khi mà mới tối hôm qua thôi, Khởi còn nhắn tin nói yêu cô rất nhiều, và rồi mấy ngày tới anh về quê sẽ không thể thường xuyên gọi điện hay tới thăm cô được. Không đâu, đây có lẽ là một ai đó có ngoại hình khá giống và cái tên giống anh mà thôi, chứ làm sao có thể là Khởi của cô được!
Nhưng rồi Linh cũng phải tin vào sự thật phũ phàng ấy, khi giờ lành đã đến, đôi tân lang - tân nương dắt tay nhau vào lễ đường trong sự chúc phúc của mọi người. Tân lang kia không phải Khởi của cô thì là ai, trừ phi anh có người anh em song sinh khác!
Khởi đang tất bật thực hiện các nghi lễ và nhận rượu mừng của mọi người, đâu biết được Linh đang dán chặt mắt vào anh từ một góc khuất phía xa. Rất muốn nhào ra hỏi anh cho ra lẽ ngay lập tức, nhưng rồi cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ, nước mắt giàn giụa tự khi nào. Còn gì đau đớn hơn khi tận mắt chứng kiến người mình yêu tha thiết đang nắm tay người con gái khác trong bộ váy cô dâu trắng muốt, nói những lời thề non hẹn biển?
Không đủ dũng khí để chạy ra chất vấn người yêu, Linh đợi lúc Khởi vào toilet mới lén chạy theo để gặp anh. Khỏi phải nói Khởi sốc như thế nào khi gặp Linh tại đây, tới mức không thể nói nên lời. "Lí do là gì?" - Linh gần như muốn hét lên.
Khởi vừa sợ Linh lại vừa lo có người bắt gặp nên không vòng vo nhiều, liền nói sự thật: "Anh xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em. Anh yêu em vô cùng, em biết mà. Nhưng anh phải cưới cô ấy. Chỉ có cô ấy mới mang lại cho anh tiền tài và địa vị, mới khiến anh mở mày mở mặt để giúp được bố mẹ, anh em".
Thấy Linh im lặng, Khởi tiếp tục cuống quýt phân bua: "Anh không cố ý giấu em, chỉ là đợi cơ hội từ từ kể cho em biết thôi. Anh lấy cô ấy nhưng không hề yêu, anh chỉ yêu em thôi. Anh có tiền rồi anh sẽ lo cho em đầy đủ không thiếu thứ gì. Rồi vài năm nữa, anh sẽ nghĩ cách ly hôn để mình được đoàn tụ. Nghe anh nhé, giờ em về nghỉ ngơi đi, anh còn có việc ở bên trong. Anh xin em đấy! Anh sẽ gọi cho em sau".
Những gì cần nói Khởi đã nói hết rồi, Linh cũng chẳng cần hỏi thêm gì nữa. Cô cũng chẳng muốn vạch mặt anh tại đây, vì thế chỉ nhìn thật lâu vào mắt Khởi rồi vùng bỏ chạy, phía sau cô còn nghe rõ tiếng thở dài như vừa trút bỏ được lo lắng của Khởi. Anh ta yêu cô, có thể là vậy, nhưng anh ta còn yêu tiền tài, địa vị của người con gái ấy hơn!
Còn lời hứa chăm lo cho cô, có thể là thật, có thể chỉ là để dỗ ngọt cho cô ra về, đừng phá bĩnh tiệc cưới của anh ta, cô cũng chẳng quan tâm. Cô bỏ về vì nghĩ lao vào đó làm ầm lên cũng chẳng giải quyết được gì, thôi thì coi như 2 người vô duyên với nhau vậy. Từ giờ, tất cả những thứ thuộc về anh ta đều sẽ chẳng còn liên quan gì tới cô nữa!
Theo VNE
Chết đứng nhìn chồng và bạn thân không một mảnh vải trên giường Vừa bước chân vào phòng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng. Chồng mới cưới và cô bạn thân đang quấn riết lấy nhau trên giường. Trời mưa và cái rét cắt da cắt thịt trong thời tiết ảm đạm như hôm nay lại khiến tôi đau đớn khi nghĩ tới những điều mình vừa trải qua. Tự nhiên, sau bao lâu...