Sau 2 năm trông cháu, mẹ 64 tuổi bị con trai ‘đuổi’ khỏi nhà
Cháu vừa đi học được 1 tháng, con trai bảo tôi là: ‘Mẹ ở đây, vợ chồng con bỏ nhau mất. Mẹ rất tốt nhưng vợ con không hợp với mẹ’.
Tôi năm nay 64 tuổi, có 2 con trai. Ngày xưa, khi mẹ chồng còn sống, bà luôn coi vợ chồng tôi là hình mẫu lý tưởng, bắt các anh chị em nhìn vào học tập.
Trong số đó, mẹ hay mắng vợ chồng chú út nhất. Mẹ bảo, chú út kém cỏi vì sinh được 3 đứa con nhưng toàn con gái. “Lũ con gái thì như đàn vịt trời, đủ lông đủ cánh lại bay đi, biến công của bố mẹ thành công cốc”.
Chú út nghe mẹ nói vậy thì buồn lắm nhưng không dám cãi nửa lời. Sau đó, không biết có phải vì tự ti chuyện không sinh được con trai hay không mà chú có vẻ xa lánh anh em.
Thỉnh thoảng tôi chỉ nghe vợ chú khóc mếu kể, sau mỗi lần tụ họp gia đình chú lại dằn vặt vợ con. Thậm chí, cứ say rượu chú lại kiếm cớ chửi bới đánh đập lũ con gái.
Tôi động viên thím vài lời nhưng thím ấy chỉ thở dài, bảo số hai vợ chồng khổ, trời không thương nên không cho mụn con trai nào. “Sau này về già, các anh chị được con trai, con dâu lo lắng. Bọn em chẳng biết trông vào ai. Con gái lấy chồng thì phải lo việc nhà chồng…”.
Nhiều năm trôi qua, con nhà tôi và cả con nhà chú thím đều đã trưởng thành, có công ăn việc làm.
Hai con của tôi còn tìm được việc lương cao. Đi làm mấy năm, các con đã tích góp mua được nhà, xe ở thành phố khiến vợ chồng tôi mát mày mát mặt. Nhưng cuộc đời không ai biết được chữ ngờ. Khi các con lập gia đình, bao nhiêu vấn đề phức tạp kéo đến.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Pexels
Con trai cả của tôi lấy vợ là con của một gia đình quyền chức. Con bé rất cá tính. Trước khi cưới, con bé yêu cầu con trai tôi bán căn nhà cũ để góp tiền mua căn nhà lớn hơn, đứng tên 2 vợ chồng. Con bé cũng thỏa thuận không sống chung với bố mẹ chồng. Bố mẹ, anh em nhà chồng đến chơi phải báo trước và nó đồng ý mới được đến.
Ngày lễ Tết, con dâu cả cũng ít khi ở lại nhà chồng vì không thích cảnh sống ở quê.
Con trai tôi yêu vợ nên nghe vợ răm rắp. Vợ chồng tôi không hài lòng với quan điểm sống của con dâu. Nhưng hễ nói, con trai lại gạt đi, bảo đừng làm hỏng hạnh phúc gia đình chúng nó. Thành ra, vợ chồng tôi sống cách nhà con trai chưa đầy 100km nhưng chẳng mấy khi gặp được con, cháu.
Con trai thứ 2 của tôi lấy vợ nghèo hơn nhưng vợ thằng bé khéo léo nên tôi rất quý.
Vợ chồng nó sinh con, tôi mang tiền, mang gạo đến ở rồi giúp các con trông cháu, dọn dẹp nhà cửa. Các con đi làm về là có cơm ngon canh ngọt, chỉ việc dọn ra ăn. Mẹ con, bà cháu vui vẻ lắm.
Tuy nhiên, theo thời gian, cuộc sống chung cũng khiến tôi và con dâu nảy sinh mâu thuẫn. Vài lần, tôi lớn tiếng mắng các con, mong các con thay đổi theo hướng tốt lên. Nhưng rồi một hôm, con trai bảo tôi là: “Ở đây, mẹ chỉ cần bế cháu Bắp và lo dọn dẹp, cơm nước cho chúng con thôi. Mẹ đừng can thiệp vào chuyện khác. Nếu có gì không vừa ý, mẹ cứ coi như không nghe, không thấy nhé”.
Vậy là, tôi hiểu ý của con trai. Từ đó trở đi, tôi chỉ chuyên tâm làm việc các con nhờ. Còn lại, tôi không lên tiếng bất cứ việc gì.
Khi cháu Bắp được 2 tuổi, con trai tôi nói rằng, hai vợ chồng đã quyết định cho thằng bé đi học để cháu dạn dĩ, học hỏi được nhiều hơn. Tôi hơi xót cháu, muốn giữ cháu ở nhà đến năm 3 tuổi. Nhưng các con đã quyết, tôi đành tặc lưỡi nghe theo.
Khi cháu đi học, tôi thay bố mẹ thằng bé ngồi xem camera lớp học. Hễ thấy không hài lòng việc gì, tôi điện ngay cho cô giáo để phản ánh. Buổi chiều, tôi lại đón cháu về sớm, cho thằng bé đi chơi quanh khu chung cư để bù đắp cho cháu. Vậy mà, thằng bé đi học chưa được 1 tháng, vợ chồng con trai đã đuổi khéo tôi về quê. Cháu bảo, có tôi chiều chuộng, thằng bé sinh hư.
Tôi nói thẳng: “Thằng bé có gì mà hư. Nó vẫn ăn, ngủ điều độ, sáng ra đi học không mè nheo… Mẹ không hiểu các con nghĩ gì mà bảo như thế. Hai năm nay, một tay mẹ chăm cháu, mẹ không hiểu cháu mẹ hay sao”.
Lúc này, con trai tôi mới vò đầu bứt tai, miệng lí nhí bảo: “Mẹ ở đây, vợ chồng con bỏ nhau mất. Mẹ rất tốt nhưng vợ con không hợp với mẹ. Mỗi khi không hài lòng về mẹ, cô ấy đều than vãn và gây sự với con. Nhiều lần cô ấy còn đưa đơn ly hôn… Thôi thì, mẹ đã vì con, vì cháu mà rời quê lên đây, bây giờ, mẹ cũng vì con vì cháu mà về quê. Thỉnh thoảng, chúng con sẽ đưa Bắp về thăm ông bà”.
Tôi như chết lặng. Sáng hôm sau, đưa cháu nội đi học xong, tôi gấp quần áo rồi bắt xe về quê.
Lúc về đến ngõ, tôi thấy một chiếc ô tô đậu ở cổng nhà chú út. Hỏi ra tôi mới biết, con gái và con rể đang về đón vợ chồng chú út đi du lịch. Lúc ấy, tôi nhắn tin cho con dâu và con trai để thông báo việc mình đã về quê mà nước mắt tự nhiên trào ra. Đúng là, cuộc đời không ai nói trước được điều gì.
Con trai đòi ở nhà dì, tôi đau đớn với câu trả lời của thằng bé
Vì quá bực tức và muốn ép con về nhà, tôi đã vứt hết sách vở của con ra ngoài sân. Nào ngờ, thằng bé đáp trả một câu mà tôi điêu đứng.
Tôi luôn ngưỡng mộ những gia đình có con cái học giỏi. Hơn nữa, các đồng nghiệp ở công ty tôi cũng xem việc có con học giỏi là một điều đáng tự hào. Trong các cuộc hội họp, nói chuyện, họ luôn đem con mình ra khoe với giọng hãnh diện. Người thì có con học trường đại học danh giá; người thì con học giỏi nhất khối, còn được nhận học bổng của trường, của huyện; người thì có con học giỏi Tiếng Anh, mới học lớp 3 thôi nhưng đang theo học chương trình Tiếng Anh lớp 5 ở trung tâm...
Mỗi lần họ kể, tôi chỉ biết ngồi im. Bởi con trai của tôi rất bình thường, cháu không giỏi giang cũng chẳng siêng năng. Cháu chỉ ngồi vào bàn học khi bị mẹ mắng mỏ, kèm cặp.
Sở thích của con trai tôi là vẽ. Thằng bé vẽ rất đẹp và có năng khiếu hội họa. Nhưng với tôi, việc học mới quan trọng, còn vẽ vời không thể giúp cháu phát triển trong tương lai được. Tôi cho cháu đi học kèm, học trung tâm này nọ... Nhưng lực học vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng tiến bộ được là bao. Khi thấy tập vở vẽ con trai giấu trong cặp, tôi tức tối xé đi và ép con phải học theo chương trình mình đã đặt sẵn.
Mấy hôm nghỉ lễ, con năn nỉ cho tôi đến nhà dì chơi, ở lại 2 ngày. Tôi đồng ý vì cũng muốn con có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng hôm qua, tôi đến đón con về để con tiếp tục học bài ôn thi cuối kì 2 thì thằng bé lại vùng vằng không chịu về. Tôi tức quá nên đem sách vở của con vứt hết ra sân.
Cứ nghĩ khi mẹ nổi giận, thằng bé sẽ sợ hãi. Nhưng không, con vẫn cứng đầu không chịu nhặt sách vở lên. Con còn nói trong ấm ức: "Lúc nào cũng học học học, con thích cái gì, muốn cái gì, mẹ chưa từng quan tâm đến. Mẹ chỉ ép con học mà không tôn trọng sở thích của con. Con không muốn về nhà với mẹ nữa".
Tôi điêu đứng trước câu nói của con trai. Em gái tôi thu dọn xong sách vở ngoài sân thì bảo tôi bình tĩnh, nghe em kể chuyện. Thì ra ở với dì 2 hôm, con tôi đã tâm sự với dì rất nhiều. Con kể chuyện bị mẹ ép học đến 10 giờ đêm, giải đề này đề nọ mà con không thích. Những khi áp lực quá, con sẽ vẽ vời nhưng lại bị tôi xé mất quyển vở vẽ đi.
Con buồn bã nói cảm thấy ngột ngạt và chán nản việc học, không còn muốn đi học nữa dù mới học lớp 5 thôi. Em gái khuyên tôi nên xem lại cách giáo dục con của mình và đừng ép buộc con làm những điều con không thích. Thay vào đó, tôi nên để con sống đúng nghĩa với tuổi thơ.
Tôi cũng biết và hiểu điều đó chứ. Nhưng phận làm mẹ, tôi không thể để con học sa sút, thua kém người ta được. Tôi phải làm gì để con chịu mở lòng tâm sự với mình, để thấu hiểu con hơn đây?
Đưa con trai đến gặp bạn gái mới, bất ngờ thằng bé chỉ vào người phụ nữ bán trái cây ven đường và nói một điều khiến tôi chết lặng Ngày hôm đó, tôi đưa con trai đến gặp bạn gái. Khi đang đi trên đường, thằng bé bất ngờ chỉ vào một người bán trái cây bên đường và gọi mẹ. Tôi với vợ cũ yêu nhau hai năm rồi mới kết hôn. Trong suốt quãng thời gian đó, cả hai chưa bao giờ xảy ra cãi vã vì những chuyện nhỏ...