Sau 2 năm ghen tuông nghĩ chồng ngoại tình thứ tôi nhận được là 1 câu nói lạnh người: “Chị vào đi, anh ấy vừa đi rồi”
Ngày nhận được cú điện thoại từ cô bạn của chồng. Chị không tin vì nghĩ chồng đang đi du lịch với bồ. Chị chạy đến bệnh viện, hoảng loạn đến mức khóc không nổi. Nhìn anh nằm đó chị lăn ra ngất lịm và rồi…
Hình tượng chồng trong mắt chị dường như sụp đổ. Anh đi sớm về hôm, ít có thời gian dành cho gia đình. Chị thèm những giây phút hạnh phúc như trước, chị nhớ những lúc hai vợ chồng cùng nấu cơm, cùng đưa con đi chơi, nằm xem phim cùng nhau. Có lẽ nhiều lần anh cũng cố làm thế, nhưng chị tự ái gạt đi. Chị nghĩ anh thương hại bố thí tình cảm cho mình.
Chị đang ghen, chị nghĩ anh đã có người phụ nữ nào đó ngoài kia. Anh hay lén lút gọi điện, anh hay ngồi vệ sinh hàng giờ đồng hồ và thỉnh thoảng hay cáu gắt. Chị là người nhạy cảm chị biết chồng mình đang thay đổi. Có những hôm chị nằm khóc ướt gối còn anh dỗ dành mãi cũng chán liền bỏ qua phòng bên.
Anh hiểu lòng chị nhưng anh không thể nói ra nỗi khổ tâm của mình. Họ cứ thế ngày càng đẩy nhau đi xa hơn. Chị thì cứ ghen tuông còn anh thì vật lộn với căn bệnh quái ác đang hoành hành trong người. Ngày trước anh kiếm được tiền hay đưa cho chị nhưng giờ anh cũng ít đưa hơn. Chị nghĩ chắc chồng lấy tiền đi cho bồ hết. Gặp ai chị cũng tha khổ, còn anh cứ câm lặng không 1 lời giải thích.
(Ảnh minh họa)
Anh thương vợ thương con, càng nghĩ anh càng khổ tâm vô cùng. Nhiều lúc anh muốn dành thời gian bên vợ con nhưng chị cứ ghen chẳng buồn nói chuyện với anh nữa. Chị cố tìm ra bằng chứng nhưng tất cả cứ mập mờ. Rồi 1 ngày chị nghe họ nói anh ngồi nói chuyện với 1 người phụ nữ nào đó trong quán cà phê, có lúc cô ta còn dìu anh 1 cách hết sức tình cảm. Nghe đến đó tim gan chị như nhảy ra khỏi lồng ngực, chị hận anh vô cùng nhưng chị nào hay biết đó là cô bạn cũng là vị bác sĩ đang đồng hành cùng anh chinh chiến với bệnh ung thư dạ dày đó.
Nhiều lần anh ăn vào buồn nôn, chị cũng lo nhưng nghĩ đến cảnh chồng ăn nhà hàng sang với cô bồ chị lại gạt đi chẳng muốn nấu cho chồng ăn. Chị nghĩ chắc ngoài kia anh ăn thừa mứa nên về nhà chê cơm chị nấu. Anh đau đớn thể xác lẫn tâm hồn.
Bao lâu nay anh cố gắng cày cuốc vừa chữa bệnh vừa làm sổ tiết kiệm cho mẹ con chị. Rồi 1 ngày anh nói anh đi công tác xa 1 thời gian, chị không thèm nhìn anh lấy 1 cái, chị bỏ vào phòng đóng cửa cái rầm. Tim anh tê tái ôm chặt hai con như thể là lần cuối. Hai đứa hôn bố rồi dặn bố nhớ mua quà cho bọn con nhé, anh mỉm cười dặn dò các con rất nhiều. Chúng ngoan ngoãn cảm ơn.
Chồng vừa bước ra khỏi cửa thì chị cũng bắt đầu ném hết mọi đồ đạc trong phòng. Anh biết nhưng vẫn đi, thời gian đó anh yếu lắm rồi, anh đang cầm cự đó cũng là lý do anh cạo trọc đầu với ly do cao như thế cho mát.
Nhiều đêm vợ nằm ngủ anh ngồi ôm gối ngắm vợ, anh thương chị anh biết vợ yêu mình rất nhiều nên mới như thế. Nhưng anh sợ chị sẽ không chịu nổi nếu biết mình bị bệnh nặng như thế.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Anh đi sớm hơn mọi người nghĩ, ngày nhận được cú điện thoại từ cô bạn của chồng. Chị như sụp đổ hoàn toàn, chị chạy đến bệnh viện, chị hoảng loạn đến mức khóc không nổi. Cô ấy nhìn chị rồi nói:
- Chị vào đi, anh ấy vừa mất rồi.
Lúc này nhìn thấy chồng nằm bất động ở đó chị lăn ra ngất lịm vì đã tận mắt thấy người nằm trên giường ấy chính là chồng mình. Chị gào thét trách anh trách bản thân:
- Anh bảo anh đang đi công tác cơ mà. Tại sao anh lại làm vậy với mẹ con em, tại sao vậy mình ơi. Sao anh để em trách móc mà không nói câu nào, sao anh lại không để em được quan tâm chăm sóc anh. Tại sao???
Mọi người không cầm nổi nước mắt khi chứng kiến cảnh chị đau khổ vật vã. Khi mọi thủ tục tang lễ đã hoàn tất cô bác sĩ mà chị vẫn hay ghen tuông đưa cho chị 1 cuốn sổ tiết kiệm đứng tên chị và 1 cuốn sổ nhật ký với những dòng chữ nhòe nước mắt của anh. Chị ngồi đờ đẫn đau khổ, hết nhìn con thơ rồi nhìn chồng. Tim gan chị như có ai cào xé đau đớn tột cùng. Gần 2 năm qua chị đã bao lần nhiếc móc chồng, bao lần lồng lộn lên ghen tuông các kiểu vì nghĩ anh ngoại tình , vì nghĩ anh thay lòng đổi dạ. Nghĩ tới người chồng tội nghiệp 1 mình chống chọi với mọi thứ mà chị rệu rã không thể nào ăn uống nổi. Vậy mới nói nếu ai còn vợ còn chồng thì hãy biết trân trọng, quan tâm, yêu thương lấy nhau để sau này không phải nói hai từ &’giá như’.
Theo Một Thế Giới
Bủn rủn chân tay khi nhận được những cú điện thoại đáng sợ nửa đêm
Lần đầu tiên vào ngày mồng 2 Tết âm lịch, cứ độ 12 giờ đêm là điện thoại đổ chuông. Tôi bấm máy thì chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu lúc xa lúc gần nhưng không hề có tiếng người đáp.
Chào độc giả mục Tâm sự ,
Tôi năm nay 35 tuổi, đã kết hôn 8 năm và có hai đứa con, một bé gái 7 tuổi và một bé trai 2 tuổi.
Tôi và chồng cùng quê, đều sinh ra ở miền Trung, lớn lên trong nghèo khó nên khi đến với nhau, vợ chồng luôn xác định sẽ tự lực cánh sinh mà vươn lên. Chồng tôi làm xây dựng, còn tôi làm cho một nhà xuất bản.
Những năm mới kết hôn, hai đứa gặp rất nhiều khó khăn khi vừa phải thuê trọ, vừa phải cố kiếm tiền để nuôi con nhỏ. Thế nhưng, nhờ năng lực mà chồng tôi đã kiếm được một khoản lớn và mua được một căn tập thể nhỏ để mẹ con chúng tôi sinh sống.
2 năm sau, nhờ những dự án thành công mà chúng tôi đã mua được một biệt thự ở trung tâm thành phố. Tôi bớt phải lo nghĩ đến tiền hơn và tập trung vào việc chăm sóc con cái. Còn chồng tôi vẫn đi biền biệt theo những công trình.
Có đợt anh ấy vào tận Cà Mau 5 tháng, sang Lào, Campuchia nửa năm mới về thăm vợ con. Biết chồng vất vả, làm lụng để nuôi gia đình nên chẳng bao giờ oán thán hay trách móc gì.
Dù cuộc sống đủ đầy hơn nhưng lúc nào tôi cũng tự nhắc nhở mình những khi còn khốn khó. Để chi tiêu tiết kiệm và dành ra được một khoản cho các con sau này, tôi đã lập sổ chi tiêu hàng ngày và quyết định không nói cho chồng biết.
Dù mỗi năm chồng gửi về cả tỷ đồng nhưng mỗi tháng, tôi chỉ cho phép chi 10 triệu cho 3 mẹ con, bao gồm tiền ăn, tiền học, tiền sinh hoạt phí. Chính vì thế mà cho đến thời điểm này, tôi đã tiết kiệm được hơn 5 tỷ đồng và chồng tôi không hay biết.
Thế nhưng, lần nào về nhà, thấy các con mặc đồ cũ, ăn uống đạm bạc toàn rau với cá là chồng tôi lại trách mắng, chất vấn tôi chi tiền vào đâu mà để con sống khổ sống sở. Khi tôi bảo bây giờ ăn rau sạch, ăn cá còn tốt hơn ăn thịt tẩm hóa chất, chồng tôi mới hết cằn nhằn.
Rồi đến chuyện quần áo, chồng tôi cứ về Hà Nội là quần là áo lượt đi đây đi đó, thấy vợ con ăn mặc toàn đồ cũ, lại còn là đồ chợ, chồng tôi liền rẽ ngay vào một shop lớn bắt cả mẹ lẫn con vào chọn đồ và thay ngay.
Thực sự, nhiều lúc tôi muốn nhắc nhở anh ấy về những ngày khó khăn trước đây để liệu đường tiết kiệm phòng thân, thế nhưng, mỗi lúc mở lời là chồng tôi lại gạt phăng đi bảo tôi cứ hay lo xa.
Rồi đúng như tôi dự đoán, công ty anh ngày càng làm ăn thua lỗ, nợ lương công nhân hàng tháng trời. Tôi nghe bảo họ còn kéo đến tận công ty đòi tiền, chồng tôi và mấy người giám đốc phải trốn trong phòng không dám ra ngoài tiếp chuyện.
Tháng 9 năm 2014, chồng tôi nghỉ việc, về nhà không làm việc gì mà chỉ giam mình trong phòng. Có lẽ anh ấy bắt đầu thấm thía những điều tôi nói trước đây. Không một đồng nào trong túi để tiêu pha, anh ấy càng chán nản hơn.
Còn tôi vẫn dửng dưng như không vì lương hàng tháng của tôi cũng đã hơn chục triệu, đủ ba mẹ con chi tiêu. Khoản tiết kiệm và tiền lãi hàng tháng tôi vẫn bí mật để nguyên.
Còn chồng tôi thì khác. Anh suy nghĩ, lo lắng đến mức gầy rộc đi, chỉ trong 1 tháng mà tóc anh bạc trắng. Nằm nhà 3 tháng như vậy, anh ấy chán nản xách túi đi vào Nam bảo là tìm việc làm mới và gây dựng lại từ đầu, lúc nào thành công sẽ gọi điện về. Hôm ấy, đi làm về tôi chẳng thấy chồng đâu, chỉ có một lá thư vẻn vẹn mấy câu làm tôi chết điếng.
Từ đó, anh ấy không hề liên lạc về, hai đứa nhỏ vẫn luôn thắc mắc vì sao bố lại đi lâu như vậy mà tôi chẳng biết phải trả lời như thế nào. Tôi tìm đủ cách liên hệ để xem chồng đang ở đâu nhưng tất cả đều vô vọng.
Rồi đến đầu năm nay, lần đầu tiên vào ngày mồng 2 tết âm lịch, cứ độ 12 giờ đêm là điện thoại đổ chuông. Tôi bấm máy thì chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu lúc xa lúc gần nhưng không hề có tiếng người đáp. Sợ hãi quá nên tôi cụp máy luôn.
Kể từ đó, cứ độ 1 tháng lại có một cú điện thoại như vậy gọi đến, mới đầu là sợ, sau 2, 3 lần tôi đoán chắc ai đó đang trêu chọc mình. Đôi lúc tôi mường tượng đến chuyện chẳng lành xảy ra với chồng mình nên càng lo lắng.
Rồi tối hôm qua, điện thoại lại đổ chuông. Đột nhiên, tôi hỏi "Anh à?", đầu giây bên kia im lặng trong giây lát, sau đó là tiếng khóc của anh ấy. Tôi hỏi anh ở đâu, sao không về với mẹ con tôi, anh ấy chỉ bảo đang cố gắng kiếm một ít tiền rồi sẽ về mở cửa hàng kinh doanh xây dựng. Anh đã tiết kiệm được hơn 100 triệu, chỉ cần cố thêm 1 năm nữa là đủ để mở một cửa hàng nho nhỏ. Lúc đó tôi đã òa khóc nức nở rồi nói hết sự thật về cuốn sổ tiết kiệm của mình.
Thế nhưng nghe tôi nói vậy, anh ấy lại im lặng và cúp máy luôn. Tôi gọi lại thì điện thoại báo thuê bao không liên lạc được. Thực sự tôi lo sợ vô cùng. Có khi nào anh ấy vì giận tôi mà không muốn liên lạc nữa, hay anh ấy tự ái khi nghe tôi nói vậy. Liệu rằng, anh ấy có đang mắc chứng bệnh tâm lý nào không?
Tôi phải làm sao để có thể gọi anh ấy về, cho các con tôi hết nhớ mong và không còn hỏi mẹ bố đi đâu nữa? Xin hãy cho tôi một vài lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Quý ông đều đặn "yêu" vợ sẽ nhận được điều tuyệt vời này Anh Tâm chia sẻ, mỗi tuần anh đều đặn làm chuyện ấy ba lần. Cuộc sống tình dục viên mãn khiến anh thấy hạnh phúc, tinh thần luôn thoải mái. Anh Nguyễn Đình Tâm (34 tuổi, Hà Nội) cho biết, anh lấy vợ đã được 12 năm. Gia đình anh không giàu có gì, đôi lúc vẫn phải lo chuyện tiền nong nhưng...