Sau 10 năm, tôi vẫn chỉ là kẻ thứ 3 khốn khổ…
Có lần tôi nói với anh tiết lộ chuyện tình yêu này với vợ anh nhưng anh gạt đi bảo đó là điều độc ác. Sự từ chối của anh khiến tôi bật khóc.
Tôi tình cờ quen anh trong một lần dự triển lãm tranh. Khi ấy anh đã ngoài 40 tuổi, có một vợ, một con còn tôi mới 20 tuổi, đang học đại học. Anh làm về nghệ thuật nên tính tình rất phóng khoáng, vui vẻ, đặc biệt lãng mạn. Tôi nghĩ chính điều ấy đã khiến tôi bất chấp tất cả, lao vào cuộc tình vụng trộm với người đàn ông đã có gia đình này, dù anh đã nhiều lần từ chối.
Anh nói tôi còn trẻ quá, anh không muốn tôi phải khổ vì tình yêu đầu đời trái ngang. Anh cũng không thể bỏ vợ lấy tôi. Đến với anh tôi chưa từng nghĩ sẽ bắt anh chia tay chị để tôi có một danh phận. Tôi chỉ cần yêu mà thôi. Cứ như thế tình cảm của chúng tôi lớn dần lên, ngày càng sâu đậm.
Anh nói tôi còn trẻ quá, anh không muốn tôi phải khổ vì tình yêu đầu đời trái ngang. Ảnh minh họa
Có điều đặc biệt là chị thường xuyên xuất hiện trong câu chuyện của chúng tôi. Chị khi ấy 32 tuổi, người gầy gò, nước da xám xịt, sức khỏe tệ vi chị bị bệnh tim. Dù biết mình không nên mang thainhưng chị vẫn cương quyết sinh cho anh một đứa con để tình yêu của hai người được kết tinh vào một mầm sống. Biết về chị, thậm chí còn có lần gặp và trò chuyện với chị, tôi rất thương chị. Nghe có vẻ buồn cười nhưng đó là tình cảm thật lòng. Vì thương nên tôi luôn cảm thấy tội lỗi.
Tôi nói với anh không bao giờ được phép để lộ quan hệ của chúng tôi vì tôi không muốn chị đau khổ. Nếu biết chồng ngoại tình có lẽ trái tim yếu ớt của chị sẽ chẳng thể chịu nổi. Bác sĩ cũng nói thời gian của chị không còn nhiều, chỉ chừng 3-5 năm nữa. Việc phẫu thuật gần như không thể vì sức khỏe chị quá yếu.
Tôi chưa bao giờ coi chị là tình địch. Đơn giản chúng tôi chỉ là hai người đàn bà cùng yêu một người đàn ông. Cũng bởi vậy tôi không nghĩ mình là kẻ thứ ba. Tôi quyết định chờ đợi. 5 năm thật dài với tôi nhưng với chị thật ngắn. Chỉ cần đợi đến ngày đó tôi sẽ đường đường chính chính ở bên anh.
Video đang HOT
Tuy đã xác định như vậy nhưng tình yêu ấy đem đến cho tôi không ít buồn phiền. Anh coi vợ con là tất cả, chỉ dành thời gian cho tôi khi anh đã lo chu đáo việc nhà. Tôi tự an ủi mình rằng anh làm vậy để chuộc lỗi với vợ khi đã yêu một người khác. Hơn nữa điều đó chứng minh anh là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Tôi tự giải thích những lần anh lỡ hẹn, những lần anh quên đi ngày kỷ niệm của chúng tôi, mà không dám đối diện rằng thực ra tôi là kẻ thua cuộc. Tôi cố sống chết yêu anh và chờ đợi.
Thời gian trôi qua, gia đình gây áp lực bắt tôi kết hôn khiến tôi mệt mỏi. Không ít lần, thú thực tôi mong ngày ra đi của chị, thế nhưng 10 năm trôi qua, điều đó vẫn không thành sự thật trong khi tôi đã 30, quá lứa lỡ thì mà vẫn chưa có người đàn ông của riêng mình. Điều duy nhất là tình yêu của tôi dành cho anh vẫn nguyên vẹn.
Đã bao lần anh muốn chia tay để tôi đi tìm hạnh phúc của mình nhưng tôi vẫn cố chấp. Dù vậy thú thực tôi đã mệt mỏi vì chờ đợi. Tôi không biết mình có nên tiếp tục con đường này hay không.
Có lần tôi nói với anh tiết lộ chuyện tình yêu này với vợ anh nhưng anh gạt đi bảo đó là điều độc ác. Sự từ chối của anh khiến tôi bật khóc. Hình như anh không yêu tôi nhiều như tôi nghĩ. Dường như cuối cùng tôi vẫn chỉ là kẻ thứ ba khốn khổ đem lòng yêu người đàn ông có gia đình…
Theo VNE
Khốn khổ với vợ bướng bỉnh, cãi chồng nhem nhẻm
Các bác ạ, em chưa bao giờ phải xuống nước với ai. Thế mà với cô vợ của em, em phải xin lỗi rối rít. Em thường xuyên bị bỏ đói ở bếp và... ở cả trên giường.
Nói chung là em đang rất uất ức. Em chỉ góp ý thôi mà cô ấy cũng giận dỗi, càu nhàu mãi. Bọn em mới lấy nhau được 3 năm, nhưng cuộc sống gia đìnhcó vẻ rất căng thẳng và em chẳng biết tìm cách gỡ thế nào.
Năm nay em 32 tuổi, vợ em 28 tuổi. Từ thuở yêu nhau em đã được nghe giang hồ ở quê đồn đại về cái tính bướng bỉnh, lì lợm của cô ấy, nhưng em thật không ngờ sự thật còn kinh khủng hơn thế. Vợ chồng em thường xuyênchiến tranh lạnh chỉ vì cái tính bướng bỉnh này.
Có hôm em đi làm về, đã mệt mỏi thì chớ lại thấy túi xách, khẩu trang, quần áo của cô ấy vương vãi khắp nơi. Thứ thì ở ghế, thứ dưới sàn, thứ thì trên giường nom luộm thuộm đến phát hoảng. Em mới bảo nói thế này:
- Nhà mình nhỏ, em nên cất các thứ ấy gọn lại chút. (em nói rất nhỏ nhẹ)
(Cô ấy quát lên) - Đàn ông suốt ngày soi mói vậy. Tôi vừa đi làm về đâm đầu vào chợ búa, cơm nước, con cái. Anh rảnh thì dọn đi, ở đó mà kêu ca.
- Anh biết em mệt, nhưng những thứ này thay ra em để gọn lại có sao đâu.
- Không dọn cứ để đó. Đồ của tôi, tôi sẽ tự làm. Từ mai, cơm ai người ấy ăn, quần áo tự giặt...
Rồi chúng em đấu khẩu với nhau thêm vài câu nữa và người phát ngôn cuối cùng vẫn là cô ấy. Chuyện chỉ có thế thôi, đến bữa ăn cô ấy không thèm nói với em câu nào. Em hỏi làm lành cô ấy cũng không thèm "bắt nhời". Rồi đến đêm, em vừa vắt tay ôm ngang người cô ấy thì được "ăn" ngay một cái đạp như trời giáng. Em thở dài ôm hận quay đi.
Chuyện chưa dừng ở đó, những ngày tiếp theo, cô ấy không nấu cơm cho em ăn. Quần áo thì cô ấy chỉ giặt cho 2 mẹ con, bỏ riêng quần áo của em ra. Tối đến cô ấy lấy cả một cái chăn ngăn đôi giường. Em mà gác chân qua cái chăn ấy, kiểu gì cũng "ăn đòn". Lần đầu, em tưởng chỉ 1, 2 ngày là cô ấy bớt giận, ai dè đến một tuần sau vẫn vậy. Thế là em phải xin lỗi làm lành!
Lần nào tôi cũng phải xuống nước xin lỗi cô ấy...
Lại một lần khác, chúng em chỉ va chạm với nhau về quan điểm dạy con thôi. Thế mà cô ấy đùng đùng tháo cái nhẫn cưới ném trả lại em và tuyên bố ly hôn. Em nói với cô ấy là, chuyện dạy con cái thì chỉ cần bàn bạc thống nhất là được, sao căng thẳng đến mức ly hôn. Cô ấy lại bướng bỉnh khiêu khích, nói: "Tôi thích thế. Anh không chịu được thì ra tòa, thế thôi". Lần này, em điên tiết quá không thèm đấu khẩu thêm, xách chiếc xe máy đi uống bia với mấy thằng bạn. Về đến nhà đã thấy cô ấy ngăn đôi giường, quần áo chưa giặt cũng được chia đôi.
Em thấy mình không sai, thế là em quyết tâm xem độ lì của cô ấy đến đâu. Cả tuần đó em cũng không thèm làm lành, em ăn cơm trước khi về nhà, quần áo em mang ra cửa hiệu. Nhưng còn cái "khoản kia" thì em không biết nên làm thế nào. Nhưng nghĩ vẫn ức, nên em cố...nhịn. Ai dè, cô ấy chẳng có biểu hiện gì biết lỗi cả. Quả thực, em không cố được thêm nữa nên đành xuống nước.
Tối ấy, sau khi ăn cơm bụi xong, em thất thểu về nhà. Thấy vợ tắm xong, mùi thơm từ cô ấy tỏa ra khiến em thật khó chịu. Em lại phải gạt hết các sĩ diện của mình sang một bên và nhắn cho cô ấy cái tin: "Vợ ơi! Anh "đói"! Anh chừa rồi, anh biết lỗi rồi...". Thế là cô ấy mới tha cho em...
Thỉnh thoảng đôi lần cô ấy còn xách vali và mang con về bên ngoại ở riết luôn. Em cứ phải cắn răng sang nịnh nọt cô ấy mới về nhà.
Nói chung một tháng đôi, ba lần em phải chịu cảnh này các bác ạ. Em đang rất hoang mang, không biết có cách nào trị cái tính bướng bỉnh, luôn cho mình đúng và là nhất của cô ấy không. Chứ thường xuyên "đói" thế này emstress mất. Em muốn xin lời khuyên của các cao thủ ạ.
Theo Nguoiduatin
Lao đao vì vợ ôm hết tiền đi lễ "giải đen" Giá mà quay lại thời khốn khó như ngày xưa thì gia đình tôi có lẽ đã ấm êm, hạnh phúc hơn bây giờ. Nhà nghèo nên hồi mới cưới, hai vợ chồng tôi gần như tay trắng, phải lo ăn, lo mặc từng bữa. Tôi chạy xe ôm, vợ ở nhà mở một quán nước chè nho nhỏ, lời lãi chả được...