Sau 10 năm gặp lại…
Dù hai người đã có gia đình riêng… nhưng chúng tôi vẫn không thể kiềm chế được những cảm xúc của mình khi gặp lại nhau (Ảnh minh họa)
Sau 10 năm gặp lại nhau, anh đã có vợ, tôi đã có chồng… nhưng cả hai vẫn lao vào nhau như thiêu thân với những khát khao yêu đương, khát khao được hòa quyện vào nhau trong niềm hạnh phúc hân hoan và mong nhớ của những năm tháng xa cách.
Năm 16 tuổi, tôi yêu một chàng trai cùng làng. Tình yêu của chúng tôi cứ bình yên theo thời gian như thế. Trong suốt thời gian ở bên nhau, tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc khi được anh yêu và yêu thương anh. Và rồi một ngày, khi hai đứa gần gũi nhau, tôi đã trao cho anh tất cả sự trong trắng của người con gái mà không một chút đắn đo, suy nghĩ…
Tôi yêu anh và tin rằng, đến một ngày nào đó, hai chúng tôi sẽ thành vợ thành chồng. Hai chúng tôi thường xuyên đi chơi với nhau mỗi ngày nhưng có một điều rất lạ là anh chưa một lần đến nhà tôi chơi. Dù đã bao lần tôi ngỏ ý muốn anh về nhà để giới thiệu với bố mẹ nhưng anh vẫn một mực không đến…
Hai chúng tôi yêu nhau đều bị hai bên gia đình cấm đoán. Bố mẹ tôi cấm vì cảm thấy không tin tưởng ở người con trai ấy: “Nếu cậu ấy yêu con, tại sao không một lần cậu ấy đến nhà để chào hỏi bố mẹ một câu cho tử tế?”. Tôi cũng thấy bố mẹ nói có lý nhưng vì yêu anh nên tôi bỏ ngoài tai tất cả những lời của bố mẹ… và từ đó, tôi luôn phải lén lút hẹn hò, lén lút yêu anh và sống trong sự dằn vặt vì anh đã không hết mình vì tình yêu dành cho tôi.
Tôi yêu anh và đã không ngần ngại trao cho anh tất cả… Thế nhưng, đến một ngày, tôi bàng hoàng khi anh thẳng thừng hỏi: “ Em đã có gì với người khác, đúng không?”. Tôi thật sự không thể hiểu nổi tại sao anh lại hỏi tôi câu hỏi đó trong khi chúng tôi đã yêu nhau hơn hai năm qua… và trong thời gian ấy, tôi chưa một lần gặp gỡ hay hẹn hò với bất cứ một chàng trai nào khác. Vậy mà tại sao anh không tin tôi? Tại sao anh lại có thể tàn nhẫn hỏi tôi câu hỏi vớ vẩn ấy? Phải chăng khi yêu anh, tôi đã quá dễ dãi để giờ đây anh khinh bỉ tôi như vậy? Không kiềm chế được sự tức giận và đã thét lên “ Tại sao anh lại hỏi em như thế chứ? Không tin em thì anh còn yêu em làm gì? Thế là hết… là hết nhé! Chúng ta chấm dứt từ đây thôi!”.
Và kể từ ngày đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa…
Năm 19 tuổi, tôi quyết định lấy chồng và giờ đây, hai vợ chồng tôi đã có với nhau hai đứa con, một trai, một gái thật khôi ngô và xinh đẹp.
Đã hơn 10 năm tôi làm dâu nhà người, làm vợ của người đàn ông yêu thương tôi nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng không nguôi nỗi nhớ anh. Dù hai chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa nhưng những lần hai đứa hỏi thăm nhau qua những người bạn cũ, cũng có thể hiểu được cả hai chúng tôi vẫn rất quan tâm và nhớ về nhau rất nhiều…
Sau 10 năm gặp lại, cảm xúc trong tôi vẫn vẹn nguyên như ngày nào… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cho đến một ngày, tôi ngạc nhiên khi nhận được một cuộc gọi từ số lạ… và tôi đã giật mình khi nghe đầu giây bên kia là anh – người yêu cũ đã bao năm không gặp mặt. Và kể từ độ đó, anh thỉnh thoảng gọi điện cho tôi, rủ tôi đi uống nước… Trái tim tôi đập liên hồi mỗi khi nghe giọng nói ấm áp của anh, tôi lại hồi hộp, lại chờ đợi, lại mong mỏi được gặp gỡ và chuyện trò cùng anh, lại tỉ tê tâm sự cho nhau nghe về chuyện gia đình, công việc, con cái…
Cho đến một ngày, khi tôi và anh đang ngồi uống nước cùng nhau thì bỗng nhiên anh ngồi kề bên tôi, ôm chặt tôi vào lòng và hôn tôi đắm đuối… Tôi như miên man trong vòng tay và hơi thở ấm áp của anh – một cảm giác vừa hạnh phúc, hồi hộp, vừa tội lỗi, lo lắng khi nghĩ đến chồng và những đứa con thơ…
Ở trong vòng tay anh, bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa lại ùa về… là những lần lén lút bố mẹ đi chơi cùng nhau, là những lần hai đứa vui vẻ bên nhau với mối tình thơ dại… và cả những lần đứa con gái 16 trong tôi đã dâng hiến cho anh sự trắng trong, ngây thơ của người thiếu nữ… Hạnh phúc xen lẫn tội lỗi… nhưng tôi vẫn không thể nào kiềm chế được những cảm xúc khi được ở trong vòng tay anh.
Rồi một ngày, chúng tôi cũng hẹn hò nhau như những lần trước. Nhưng lần này, anh đã chủ động kéo tôi vào nhà nghỉ ở ngoại thành. Không hiểu tại sao lúc ấy, tôi như bị thôi miên vì những lời nói dịu dàng, mật ngọt của anh… Tôi quên mất rằng, mình đang là vợ của người đàn ông khác, là mẹ của hai đứa con ngoan và anh cũng đang là chồng, là cha của người phụ nữ khác và những đứa con của họ. Chúng tôi cứ mê muội khi cả hai cùng tan chảy vào nhau trong niềm hạnh phúc vô vờ bến….
Và cứ thế… thỉnh thoảng chúng tôi lại gặp gỡ nhau, lại tâm sự với nhau và cuối cùng là cả hai cùng chìm đắm hạnh phúc trong nhà nghỉ quen thuộc ở ngoại thành. Dù hai người đã có một cuộc sống riêng nhưng chúng tôi thật sự hạnh phúc khi lại được hòa quyện vào nhau, lại được đắm đuối hạnh phúc bên nhau… và cả hai chúng tôi đều hiểu, chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu thật sự, bằng những khát khao hạnh phúc đã bị đánh mất, bằng tất cả tình yêu dồn nén từ quá khứ cho đến bây giờ… và điều quan trọng là chúng tôi không lợi dụng nhau về vật chất hay thể xác… mà bởi vì một điều duy nhất: là tình yêu đã vô tình đánh mất trong quá khứ…
Khi ở bên anh, tôi quên mất bổn phận làm vợ, làm mẹ của mình với người chồng và hai đứa con thơ (Ảnh minh họa)
Khi ở bên anh, tôi có được cảm giác bình yên và hạnh phúc… Lâu ngày không được ở bên nhau, cả hai lại nhớ nhung da diết… và khi ở bên nhau rồi, chúng tôi quấn quýt với nhau cả ngày, chẳng ai muốn rời khỏi nhau nửa bước. Những lúc ở bên anh, sao thời gian trôi qua nhanh quá… chúng tôi chưa tận hưởng được sự ngập tràn của hạnh phúc thì đã phải tạm biệt nhau ra về. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao, những lúc ở bên cạnh anh, tôi không có bất cứ một cảm giác tội lỗi gì với gia đình nhưng khi về nhà, nhìn thấy chồng và hai đứa con, tôi lại có cảm giác xấu hổ và tội lỗi vì đã phản bội chồng và không làm trọn bổn phận của một người vợ, một người mẹ tốt…
Nhiều khi gặp anh, tôi chỉ muốn nói với anh rằng, “Chúng ta hãy dừng lại đây nhé!” nhưng khi ở trong vòng tay anh, tôi lại không thể nói được điều đó. Và anh ôm tôi vào lòng nói những lời yêu thương:
- Chúng mình hãy giữ mối quan hệ này mãi mãi, em nhé! Anh yêu em nhiều lắm! Anh sẽ yêu em hết cuộc đời này. Em là một nửa không thể thiếu trong cuộc đời anh…
- Nếu một ngày nào đó, anh quên em thì sao?
- Chỉ đến lúc con tim anh ngừng thở… lúc ấy anh mới có thể quên được em.
…
Chúng tôi đã hạnh phúc bên nhau như thế! Và anh hứa, anh sẽ yêu tôi hết cuộc đời này. Còn tôi, có lẽ tôi cũng không thể thiếu vắng bóng hình anh trong cuộc sống của mình… Anh là niềm hạnh phúc ngọt ngào nhất của tôi, dù niềm hạnh phúc ấy không trọn vẹn, hạnh phúc trong tội lỗi… nhưng dù sao đi nữa, có anh, có được tình yêu của anh là điều may mắn nhất trong suốt cuộc đời tôi.
Nếu như cho tôi một điều ước, tôi ước thời gian sẽ quay trở lại 10 năm về trước, tôi sẽ làm tất cả để có được tình yêu của mình, sẽ nhẹ nhàng giải thích và chứng minh cho anh hiểu, “Tôi yêu anh đến nhường nào”… Và sẽ không bỏ anh để đi để lấy một người đàn ông không yêu làm chồng… Nhưng rồi, tôi lại giật mình khi quay về hiện tại, về với gia đình và những đứa con. Rồi tôi tự hỏi: “ Nếu chồng phát hiện ra chuyện tôi ngoại tình, liệu anh ấy có tha thứ cho tôi không? Và những đứa con của tôi nữa… khi chúng lớn lên, chúng sẽ khinh bỉ tôi lắm. Chúng sẽ rất xấu hổ khi có một người mẹ “lăng loàn” như tôi”… nhưng biết làm sao bây giờ… khi trái tim tôi vẫn luôn ấp ủ hình ảnh của anh – người yêu cũ và người tình hiện tại – niềm hạnh phúc không thể thiếu được trong cuộc sống của tôi?
Tôi yêu anh ấy… nhưng tôi vẫn sợ một ngày nào đó, chồng tôi sẽ phát hiện ra. Lúc ấy, tôi sẽ mất tất cả… Nhưng nếu xa anh, tôi sẽ không có được những phút giây bình yên và hạnh phúc bên anh nữa…
Tôi phải làm sao đây? Xin các bạn hãy cho tôi một lời khuyên để tôi có được những phút giây thanh thản và bình yên… Tôi rất sợ hãi và lo lắng khi ngày ngày phải sống trong sự dằn vặt và đau khổ như thế này!
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Hạnh phúc thật sự không phải "cái ngàn vàng"
Để "trả thù" cô ấy, tôi phải tìm được cái quý giá kia của người con gái khác.
Câu chuyện của tôi không phải trong phim ảnh, cũng chẳng phải là cổ tích... mà đấy là câu chuyện tình yêu của tôi, một tình yêu thực sự chân thành giữa cuộc đời rất thực.
Sau khi đọc bài viết "Nước mắt đêm tân hôn", tôi cũng muốn chia sẻ với chuyên mục Tâm sự câu chuyện của tôi, về một tình yêu chân thành nhưng cũng chỉ vì cái màng trinh mỏng manh ấy mà chúng tôi đã suýt để mất nhau.
Tôi nghĩ rằng, mình cũng sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho người yêu như anh... bởi vì trong suy nghĩ của tôi, trinh tiết của người con gái là yếu tố quyết định để đánh giá phẩm hạnh, sự đoan trang của người con gái. Nhưng trong một lần say xỉn, tôi đã không kiềm chế được bản thân mình và làm chuyện ấy với người yêu của mình. Và thật bất ngờ khi tôi đã không tìm thấy những giọt máu đào của cô ấy trên tấm ga trải giường.
Khi biết người yêu mình không còn trinh, tôi cảm thấy khinh bỉ và ghê tởm cô ấy khi đã từng "chung chạ" với người đàn ông khác. Chính vì thế, tôi đã cố tình làm cho cô ấy đau đớn, xấu hổ... cho đến khi cô ấy không chịu được sự khinh bỉ của tôi, cô ấy sẽ chủ động rời xa. Trước khi cô ấy quyết định ra đi, cô ấy đã nói với tôi rằng: " Em sẽ không tìm được ai yêu em nhiều như anh và anh cũng vậy". Tôi chẳng thèm để ý đến những lời nói của cô ấy lúc đó. Vì với tôi, cái quan trọng nhất là trinh tiết của cô ấy, là phẩm hạnh của người phụ nữ mà tôi sẽ quyết định lấy làm vợ...
Với tôi, cái quan trọng nhất là trinh tiết của cô ấy... (Ảnh minh họa)
Để "trả thù" cô ấy, tôi quyết định phải tìm được cái quý giá kia của người con gái khác. Một tháng, hai tháng... ba bốn tháng trôi qua... Mối tình chớp nhoáng tiếp theo của tôi là một cô gái 9x không còn trong trắng... và đến mối tình sau nữa, tôi đã tìm được cái mà tôi mong muốn. Nhưng dù chiếm hữu được "cái ngàn vàng" của người con gái khác, tôi vẫn không cảm nhận được hạnh phúc thật sự... bởi tất cả chỉ là sự gượng ép, sự tìm kiếm một điều phù phiếm, chứ không phải là một tình yêu đích thực.
Chính lúc này đây, tôi thèm được yêu và yêu thương thật sự, tôi thèm sự quan tâm, vỗ về của người con gái chín chắn đã rời xa tôi trước kia chứ không phải những cô gái 9x nông nổi, ngây thơ. Và tôi nhận thấy mình đã mất đi rất nhiều thứ kể từ khi để người con gái tôi yêu thương nhất phải ra đi. Từ một chàng trai đàng hoàng, chững chạc... tôi trở thành một kẻ không ra gì, yêu đương lăng nhăng với những cuộc tình chợt đến, chợt đi...
Tôi đã mất đi rất nhiều thứ kể từ khi mất em... kể cả những người bạn thân quen tự bao giờ, tôi cũng chẳng thèm quan tâm, để ý. Cuộc sống không có em bên cạnh, tôi chỉ biết sống cho bản thân mình, cho những cuộc chơi thoảng qua, cho những tình yêu chớp nhoáng...
Rồi một ngày, tôi quyết định ra khu đô thị, nơi tôi và em đã từng ngồi đó, đã từng chia sớt với nhau bao nỗi vui buồn, đã từng ôm ấp, âu yếm nhau bên những chiếc ghế đá... Tôi chán nản đốt từng điếu thuốc như một kẻ bụi đời... và bỗng nhiên, một giọng nói thân thuộc lai cất lên: " Anh hứa bỏ thuốc với em rồi kia mà". Chính giọng nói thân thương ấy đã khiến một thằng đàn ông tưởng chừng như đã chai lì với tất cả một lần nữa rơi nước mắt. "Em đã nói là không ai yêu anh nhiều như em mà. Em chẳng sợ mất anh đâu... em chỉ nghĩ là liệu mình có tha thứ cho anh được hay không thôi. Còn về "chuyện kia" thì về anh hỏi mẹ để biết em có lỗi gì với anh không? ... Cảm ơn anh vì anh đã ở đây! Em yêu anh rất nhiều".
Dù chiếm hữu được "cái ngàn vàng" của người con gái khác, tôi vẫn không cảm nhận được hạnh phúc thật sự... (Ảnh minh họa)
Tôi chỉ hỏi: " Tại sao em không giải thích với anh? Tại sao em bắt anh phải khổ sở như thế?"... Em chỉ lặng lẽ nói: "Em có giải thích thì anh cũng chẳng tin đâu"... Và cũng đêm hôm ấy, tôi biết rằng, người con gái tôi yêu thương bao năm qua chưa bao giờ làm gì có lỗi với tôi, cũng chưa từng phản bội tôi. Cô ấy là một người con gái đoan trang, có phẩm hạnh, đạo đức... chứ không phải "hư hỏng" như tôi đã từng nghĩ.
Đêm hôm ấy, cũng là một lần nữa tôi tìm lại được hạnh phúc thật sự của cuộc đời mình. Câu chuyện của tôi không phải trong phim ảnh, cũng chẳng phải là cổ tích... mà đấy là câu chuyện tình yêu của tôi, một tình yêu thực sự chân thành giữa cuộc đời rất thực.
Cuối năm nay, hai chúng tôi sẽ kết hôn với nhau. Đấy là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời tôi và cô ấy. Chúng tôi sẽ được ở bên nhau, được thành vợ thành chồng, được chung sống dưới một mái nhà hạnh phúc... Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ phải làm cô ấy khổ vì tôi nữa. Tôi sẽ bù đắp cho những lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho cô ấy, người con gái tôi hết mực yêu thương!
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Tình yêu lạc lối Không ít lần em đã muốn rời xa anh... (Ảnh minh họa) 27 tuổi, em chẳng có gì trong tay, ngoài những phút giây ngắn ngủi bên anh. Em lặng lẽ nhìn anh để anh đi về phía người vợ hiền đang chờ anh về với những bữa cơm ngon cùng với đứa con gái xinh xắn và đáng yêu. Em dùng mọi...